THÁNH-THI 53 (TKTC)
Sự ngu-dại và gian-ác của loài người (Cho trưởng ban nhạc. Thánh-thi Đa-vít, để dạy-dỗ, theo điệu "Ma-ha-lát")
Người viết: Đa-vít
1Kẻ ngu-dại đã nói trong tâm của hắn: "Chẳng có Đức Chúa TRỜI nào cả," Chúng thì thối nát và đã phạm sự bất công đáng tởm; Chẳng có một ai làm điều lành. 2Đức Chúa TRỜI đã từ trời ngó xuống những con trai loài người, Để xem có một người nào hiểu biết, Tìm-kiếm Đức Chúa TRỜI chăng. 3"Mỗi người trong bọn đã rẽ hướng; cùng nhau chúng đã trở nên thối nát;Chẳng có ai làm điều lành, cả một người cũng không. 4"Há những kẻ làm ác không có một kiến-thức nào chăng? Chúng ăn nuốt dân Ta như thể chúng ăn bánh, Và đã chẳng khẩn-cầu Đức Chúa TRỜI. 5"Ở đó chúng ở trong cơn sợ lớn nơi đã chẳng từng có sự kinh-sợ nào; Vì Đức Chúa TRỜI đã rải xương xóc của kẻ cắm trại chống lại ngươi; Ngươi đã làm chúng hổ-thẹn, bởi vì Đức Chúa TRỜI đã bác-bỏ chúng. 6"Ôi! Chớ gì sự cứu-rỗi của Y-sơ-ra-ên đi ra từ Si-ôn! Khi Đức Chúa TRỜI hồi-phục dân bị giam-cầm của Ngài, Gia-cốp hãy mừng-rỡ, Y-sơ-ra-ên hãy vui-vẻ."
-
Thi thiên 53 giống thi thiên 14-
Có hai loại dân vô thần:
-
1. Người vô tín có tư tưởng vô thần:
Người chưa tin Chúa mới có tư tương vô thần, nhưng lương tâm họ lại cảm thấy có Ngài, nhất là khi gần trút hơi thở cuối cùng, hay nằm bệnh trước khi chết, họ lại sợ bóng tối, sợ tương lai vô định, nên bất an và sợ hãi. Các cảm giác đó chứng tỏ lương tâm họ cảm biết có Đức Chúa Trời, nhưng tư tưởng họ thì không chấp nhận.
Triết giả Voltaire hồi thế kỉ 19, ở Pháp quốc, khi còn sống ngạo mạn, lộng ngôn đến Chúa, nhưng mấy tháng cuối cùng nằm giường bệnh trước khi chết, thì đêm nào ông cũng kêu rú lên vì sợ hãi cõi đời đời vô định mà ông quá hãi hùng phải bước vào.
2. Người tín đồ có cuộc sống vô thần.
Mệnh đề trên đây có vẻ phi lí, nhưng là một sự thật hiển nhiên trong đa số tín đồ đã được tái sinh. Lòng họ đã tiếp nhận Đức Chúa Trời, nhưng tâm trí họ quên Ngài trong cuộc sống. Họ hoàn toàn sống theo bản năng con người thiên nhiên, vật dục.
Họ như con đà điểu, hoang tưởng rằng hễ chúi đầu xuống cát sa mạc là không ai thấy nó, vì nó không thấy một ai cả.
Rất nhiều tín đồ, thậm chí nhiều người mệnh danh là “tôi tớ Chúa” chúi đầu vào đống tiền của hội thánh mà họ quản lí, chúi mũi vào quyền lực mà họ nắm được trong hội thánh, họ không hề nghĩ đến Chúa. Họ sống như kẻ vô thần, không hề biết sợ Chúa trong hành động độc ác khi đánh đập bạn đồng công, tham nhũng, lạm quyền quyền thế trong nhà Chúa…
--
“Chẳng có Chúa Trời” kẻ dại nói,
Bản tánh anh thối nát, bất công,
Không thể làm lành trong cuộc sống,
Mỗi người một hướng chẳng đi chung.
Từ trời ngó xuống Chúa dò xét,
Chẳng một ai tìm kiếm Chúa Trời,
Chẳng cầu khẩn Ngài, chẳng hiểu biết,
Ăn nuốt thiên dân như bánh thôi.
Ước gì cứu ân thiên dân hiện,
Từ Si-ôn tỏa rạng hôm nay,
Dân bị giam cầm được hồi phục,
Israel mừng, Gia cốp vui vầy.
Minh Khải 31-`12-2018