CHƯƠNG I
Ý MUỐN CỦA TÍN ĐỒ
Ý muốn là cơ quan để con người đưa ra các quyết định. Sự sẵn lòng hay không sẵn lòng; việc muốn hay không muốn và việc quyết định hay không quyết định của chúng ta đều là các chức năng của ý muốn. Ý muốn là “ bánh lái” của con người. Như một con thuyền quay theo bánh lái, một người cũng chuyển động theo ý muốn của mình.
Ý muốn của con người có thể được gọi là bản ngã đích thực của người ấy, chính người ấy, vì ý muốn đại diện cho con người. Mọi hành động của ý muốn thật ra đều là hành động của “ người” này. Khi chúng ta nói: “ Tôi sẵn lòng”, thật ra chúng ta có ý nói rằng ý muốn của chúng ta sẵn lòng. Khi chúng ta nói: “Tôi muốn điều này” hoặc “ Tôi quyết định làm điều này”, điều đó nghĩa là ý muốn chúng ta muốn điều đó hoặc ý muốn chúng ta quyết định như vậy. Chức năng của ý muốn là biểu hiện ý định của toàn bản thể. Tình cảm chỉ là điều chúng ta cảm thấy, tâm trí chỉ là điều chúng ta suy nghĩ, nhưng ý muốn là điều chúng ta muốn. Ý muốn là phần quan trọng nhất của cả bản thể chúng ta. Ý muốn của con người thì sâu hơn tình cảm và tâm trí. Vì vậy, khi một tín đồ theo đuổi nếp sống thuộc linh, người ấy phải chú ý đến ý muốn.
Nhiều người bị làm cho hiểu sai rằng “ nếp sống Cơ Đốc” chỉ là vấn đề tình cảm và chủ đích duy nhất của nó là làm cho tình cảm con người dễ chịu và hạnh phúc. Cũng có những người nghĩ rằng “ nếp sống Cơ Đốc” phải phù hợp với lý lẽ (tâm trí) và không nên quá thiên về tình cảm. Chỉ có tôn giáo hợp lý mới đáng tin đối với họ. Họ không biết rằng nếp sống Cơ Đốc đích thực sẽ không chỉ vì tình cảm hay tâm trí, mà còn để con người có được sự sống trong linh và đem ý muốn con người vào trong sự thuận phục ý muốn Đức Chúa trời. Nếu mọi kinh nghiệm của chúng ta đều không đem chúng ta đến chỗ sẵn lòng tiếp nhận mọi ý muốn của Đức Chúa Trời thì chúng quá nông cạn. Nếu sự sống thuộc linh của các tín đồ không tìm được nhiều sự biểu hiện trong ý muốn, thì nó có ích gì? Trong trường hợp đó, ý muốn là điều đại diện cho bản ngã, vẫn y như cũ.
Con đường cứu rỗi thật sự là cứu ý muốn con người. Bất cứ điều gì không đủ sâu để cứu ý muốn con người thì đều hư không. Mọi cảm xúc kỳ diệu và ý tưởng sáng tỏ đều chỉ là bên ngoài. Một người có thể có được sự vui mừng, dễ chịu và bình an bởi tin Đức Chúa Trời. Người ấy cũng có thể hiểu được các huyền nhiệm của Đức Chúa Trời và có tri thức cao trọng, kỳ diệu. Nhưng người ấy vẫn không có mối liên hiệp sâu nhất với Đức Chúa Trời. Ngoài mối liên hiệp của ý muốn với Đức Chúa Trời, không có mối liên hiệp nào khác trong thế giới này. Vì vậy, sau khi một tín đồ có được sự sống, ngoài trực giác ra, người ấy còn phải chú ý đến ý muốn của mình.
Ý MUỐN TỰ DO
Trong việc nói về con người và ý muốn con người, chúng ta phải luôn luôn ghi nhớ là con người chúng ta có một ý muốn tự do. Điều này nghĩa là con người có quyền tự trị, con người có một ý muốn độc lập. Bất cứ điều gì người ấy không chấp thuận đều không thể ép buộc người ấy, và bất cứ điều gì người ấy chống đối cũng không thể áp đặt trên người ấy. Có một ý muốn tự do nghĩa là con người có ý kiến riêng của mình. Con người không phải là một cỗ máy để người khác điều khiển. Mọi hành động của một người đều do chính người ấy kiểm soát. Bên trong con người có một ý muốn. Ý muốn này kiểm soát những điều bên trong và bên ngoài. Con người không giống như một cỗ máy bị kiểm soát bởi bất cứ quyền lực nào bên ngoài. Bên trong con người có các nguyên tắc cai trị quyết định cách cư xử của con người cho chính người ấy.
Đây là tình trạng lúc Đức Chúa Trời sáng tạo con người. Đức Chúa Trời sáng tạo một con người chứ không phải một cổ máy. Đức Chúa trời nói với con người: “Ngươi có thể tự do ăn mọi loại cây trong vườn, nhưng về cây biết điều thiện và ác thì đừng ăn đến; vì trong ngày ngươi ăn nó, ngươi chắc sẽ chết”. (Sáng 2:16 -17). Trọng các câu này, chúng ta chỉ có thể thấy lệnh truyền của Đức Chúa Trời với sự thuyết phục và ngăn cấm, nhưng không ép buộc. Nếu Adam sẵn lòng vâng phục và không ăn, thì đó là do chính Adam muốn vậy. Khi Adam bất phục và ăn, Đức Chúa Trời không có cách nào ngăn ông lại. Đây là ý muốn tự do. Đức Chúa Trời đặt trách nhiệm ăn hay không ăn trên con người và để cho con người lựa chọn theo ý muốn tự do của mình. Đức Chúa Trời không sáng tạo một Adam không thể phạm tội lỗi, không thể bất phục, hoặc không thể trộm cắp. Điều này sẽ biến con người thành cỗ máy. Đức Chúa Trời có thể khuyên răn, ngăn cấm và truyền lệnh nhưng trách nhiệm vâng phục ở trên con người. Vì tình yêu, Đức Chúa Trời không thể không truyền lệnh trước. Nhưng vì sự công nghĩa của Ngài, Đức Chúa Trời sẽ không ép con người làm bất cứ điều gì mà người ấy không sẵn lòng làm. Nếu con người muốn vâng phục Đức Chúa Trời, đó phải là chính người ấy sẵn lòng; Đức Chúa Trời không ép buộc người ấy. Đức Chúa Trời có thể dùng nhiều cách để khiến con người sẵn lòng, nhưng nếu con người không bằng lòng, Đức Chúa Trời sẽ không làm bất cứ điều gì để ép người ấy.
Đây là một nguyên tắc rất quan trọng. Như chúng ta sẽ thấy sau này, công tác của Đức Chúa Trời không bao giờ đi ngược lại với nguyên tắc này, nhưng công tác của các ác linh thì nghịch lại với nguyên tắc này. Vì vậy, chúng ta có thể phân biệt điều gì thuộc về Đức Chúa trời và điều gì không thuộc về Ngài.
SỰ SA NGÃ VÀ SỰ CỨU RỖI
Con người sa ngã. Sự sa ngã này gây tổn hại nặng nề cho ý muốn tự do của con người. Trong vũ trụ, vào ngày đó, có thể nói rằng có hai ý muốn lớn chống đối nhau. Về một mặt, có ý muốn thánh khiết, tốt lành của Đức Chúa Trời; mặt khác có ý muốn dơ bẩn, phản loạn của Satan. Giữa hai ý muốn này, có ý muốn tự trị, độc lập, tự do của con người. Khi con người nghe lời ma quỷ và bất phục Đức Chúa Trời, dường như con người đang đáp lại với ý muốn của Đức Chúa Trời bằng một tiếng “không” đời đời và đáp lại với ý muốn của ma quỷ bằng một tiếng “vâng” đời đời. Ý muốn con người đã trở thành nô lệ của ma quỷ sau sự sa ngã vì người ấy đã vận dụng ý muốn của mình để chọn ý muốn của ma quỹ. Mọi hoạt động của người ấy đều thuận phục ý muốn của ma quỷ. Chừng nào con người còn chưa phá đổ sự đầu hàng khởi đầu này, thì ý muốn người ấy vẫn còn bị ma quỷ cột trói.
Trong sự sa ngã của con người, vị trí và tình trạng của con người hoàn toàn trở nên thuộc xác thịt. Xác thịt này hư hoại đến cực điểm. Do đó, ý muốn con người, giống như các quan năng khác, bị kiểm soát bởi xác thịt. Do trong tình trạng tối tăm này, không điều gì ra từ ý muốn con người có thể làm vui lòng Đức Chúa Trời. Cho dù con người muốn tìm kiếm Đức Chúa Trời đi nữa thì hoạt động của người ấy vẫn ở trong lĩnh cực của xác thịt; chúng không có giá trị thuộc linh. Khi ở trong tình trạng này, con người có thể phục vụ Đức Chúa Trời theo nhiều cách theo ý riêng của mình, nhưng mọi điều này chỉ là các phương cách thờ phượng “ tự áp đặt” (Col.2:23) và là điều không thể chấp nhận đối với Đức Chúa Trời .
Nếu một người không tiếp nhận sự sống mới của Đức Chúa Trời và phục vụ Đức Chúa Trời trong sự sống mới này thì bất kể người ấy phục vụ như thế nào, các hoạt động của người ấy đều ra từ xác thịt. Cho dù người ấy có ý định công tác cho Đức Chúa Trời và chịu khổ vì Đức Chúa Trời đi nữa thì điều đó cũng hoàn toàn vô ích. Nếu con người không được cứu thì ý muốn của con người có thể ao ước những điều cao trọng; nó có thể hướng về điều thiện và hướng về Đức Chúa Trời, nhưng điều đó vẫn vô dụng vì trong con mắt Đức Chúa Trời, vấn đề không phải là ý muốn sa ngã muốn công tác cho Ngài ra sao, mà vấn đề là Ngài muốn cho con người công tác cho Ngài như thế nào. Con người có thể khởi xướng và chuẩn bị nhiều công tác tốt lành; người ấy có thể nghĩ rằng đó là phục vụ Đức Chúa Trời, nhưng nếu công tác không được khởi xướng và thực hiện bởi Đức Chúa Trời thì con người chỉ đang thờ phượng ý muốn riêng của mình mà thôi!.
Vấn đề cứu rỗi cũng giống như vậy. Khi ở trong xác thịt, dù con người có muốn được cứu và có sự sống đời đời đi nữa thì điều này vẫn không thể làm vui lòng Đức Chúa Trời. “Hễ bao nhiêu người tiếp nhận Ngài, Ngài ban cho họ quyền bính trở nên con cái Đức Chúa Trời … người mà được sinh ra bởi huyết hoặc bởi ý muốn xác thịt, hay bởi ý muốn con người, nhưng bởi Đức Chúa Trời” (John 1:12-13). Dù muốn được cứu, con người cũng không thể tự làm cho mình được cứu. Ý tưởng muốn được cứu phải đến từ Đức Chúa Trời . Các tín đồ nghĩ rằng không có gì tốt cho bằng một người cố gằng để được cứu, tìm kiếm con đường sự sống, và làm một môn đồ tốt của Đấng Christ. Nhưng Đức Chúa Trời bảo chúng ta rằng trong vấn đề tái sanh và trong mọi điều liên hệ hến Đức Chúa Trời, ý muốn của con người là vô dụng.
Có nhiều con cái Đức Chúa Trời không hiểu tại sao trong John chương 1, Đức Chúa Trời nói rằng ý muốn của con người là vô dụng, nhưng trong Khải Thị Ngài lại nói : “Ai muốn hãy nhận lấy nước sự sống cách miễn phí” (22:17). Dường như trong trường hợp sau, ý muốn của con người hoàn toàn chịu trách nhiệm về sự cứu rỗi của người ấy. Hơn nữa, trong John 5 Chúa Jesus nói về lý do tại sao người Do Thái không được cứu. Đó là vì “các ngươi không muốn đến với Ta để các ngươi có thể có sự sống” ( c.40). Ở đây, một lần nữa ý muốn con người lại chịu trách nhiệm cho sự diệt vong của người ấy. Kinh thánh có mâu thuẫn trong vấn đề này không? Chủ đích của các sự phát ngôn khác nhau này là gì? Nếu hiểu ý nghĩa của các câu này chúng ta sẽ hiểu điều Đức Chúa Trời đòi hỏi nơi chúng ta trong nếp sống Cơ Đốc của mình.
Ý muốn của Đức Chúa Trời là “không muốn ai bị diệt vong mà muốn mọi người tiến đến sự ăn năn” (2 Pet.3:9) vì Ngài “ muốn mọi người được cứu và đạt đến sự tri thức đầy đủ về lẽ thật” (1 Tim.2:4). Vì vậy, vấn đề này không liên hệ đến việc Đức Chúa Trời đưa ra quyết định ai sẽ được cứu và ai sẽ hư mất; vấn đề đó đã xong rồi. Bây giờ vấn đề là các tội lỗi nhân nắm giữ loại thái độ gì đối với ý muốn của Đức Chúa Trời. Nếu một người vốn là tôn giáo hoặc không thuộc thế giới, hoặc nếu người ấy cố gắng trở nên một Cơ Đốc nhân qua truyền thống, môi trường hoặc gia đình mình, người ấy sẽ thấy rằng mình cũng cách xa sự sống của Đức Chúa Trời như mọi tội lỗi nhân khác. Nếu người ấy kiên quyết, quyết tâm và chọn lựa trở nên một Cơ Đốc nhân dựa trên một sự phấn khích bất chợt hay một cảm thúc xúc động nào đó, thì các nỗ lực của người ấy vẫn vô ích. Vấn đề chính yếu là con người đối xử với ý muốn của Đức Chúa Trời như thế nào. Đức Chúa Trời yêu con người nhưng con người có sẵn lòng để được yêu hay không? Đấng Christ muốn con người đến với Ngài, nhưng con người có sẵn lòng đến không? Thánh linh muốn ban sự sống cho con người, nhưng con người có muốn có sự sống và sống không? Ý muốn con người hữu dụng trong ý muốn của Đức Chúa Trời. Nhưng câu hỏi đặt ra là ý muốn con người đối xử với ý muốn của Đức Chúa Trời như thế nào?
Chúng ta có nhìn thấy sự khác biệt ở đây không? Nếu một người khởi xướng việc theo đuổi sự cứu rỗi, người ấy vẫn sẽ hư mất. Nhiều người cuồng tín trong thế giới thuộc về loại này. Nếu dựa trên việc nghe phúc âm, mọi người sẵn lòng tiếp nhận điều Đức Chúa Trời muốn ban cho mình, người ấy sẽ được cứu. Một cách là con người tự xem mình là nguồn khởi xướng; còn cách kia là đặt chính mình trong vị trí tiếp nhận. Một là con người khởi xướng; hai là Đức Chúa Trời khởi xướng và con người chấp nhận ý muốn của Ngài. Vì vậy, hai điều này không mâu thuẫn nhau. Đúng hơn, chúng dạy chúng ta một bài học rất quan trọng. John 1 nói về việc con người sẵn lòng. John 5 và Khải Thị 22 nói về việc con người chấp nhận ý muốn của Đức Chúa Trời. Do đó, chúng ta nhìn thấy các sự diễn đạt như “ không muốn” (John 5:40) và “ muốn” ( Khải 22:17). Đây không phải là vấn đề chủ đích mà là vấn đề chủ đích đến từ đâu.
Đức Chúa Trời hướng dẫn chúng ta rằng trong một điều vĩ đại và kỳ diệu như sự cứu rỗi, nếu ra từ bản ngã, điều đó vẫn không làm vui lòng Đức Chúa Trời và sẽ bị từ chối. Nếu muốn tiến tới trong nếp sống thuộc linh, chúng ta phải hiểu mọi nguyên tắc Đức Chúa Trời dùng để đối xử với chúng ta vào lúc chúng ta được cứu vì các nguyên tắc ban đầu này chỉ ra cho chúng ta các nguyên tắc để chúng ta sống trong nếp sống thuộc linh của mình trong tương lai. Một trong những nguyên tắc lớn nhất là ý định của xác thịt chúng ta không có giá trị gì trước mặt Đức Chúa Trời. Bất cứ điều gì ra từ chính chúng ta, tức là ra từ sáng tạo cũ của chúng ta, đều không thể chấp nhập được đối với Đức Chúa Trời. Cho dù chúng ta theo đuổi một điều gì đó kỳ diệu và quan trọng như sự cứu rỗi đi nữa, điều đó vẫn sẽ bị Đức Chúa Trời từ chối. Chúng ta phải ghi nhớ mọi lúc rằng Đức Chúa Trời không quan tâm đến sự khác biệt giữa những điều tốt, xấu, lớn, nhỏ; Đức Chúa Trời chỉ hỏi những điều này ra từ đâu và chúng có được chính Ngài khởi xướng và thực hiện không. Không phải chúng ta được cứu vì chúng ta muốn được cứu, nhưng vì Đức Chúa Trời muốn như vậy. Do đó, trong toàn bộ đời sống của mình, chúng ta phải thấy rằng mọi hoạt động, thậm chí những hoạt động kỳ diệu nhất, đều hoàn toàn vô dụng nếu công tác không được thực hiện bởi Đức Chúa Trời qua chúng ta. Nếu chúng ta không học được các nguyên tắc cho cách sống của chúng ta ngay từ bước đầu tiên của sự cứu rỗi, thì về sau chúng ta sẽ có các sự thất bại bất tận.
Đối với tình trạng của con người, khi một người còn là tội lỗi nhân thì ý muốn người ấy phản loạn đối với Đức Chúa Trời. Vì vậy, ngoài việc ban cho người sự sống mới (mà chúng ta đã bàn đến trước đó), Đức Chúa Trời phải đem con người trở lại với chính Ngài. Giống như ý muốn con người là thể yếu của chính người ấy thì ý muốn của Đức Chúa Trời cũng là chính Đức Chúa Trời, sự sống thật của Đức Chúa Trời. Vì vậy, nói rằng Đức Chúa Trời muốn đem con người trở lại với chính Ngài cũng giống như nói rằng Đức Chúa Trời muốn đem ý muốn của con người trở lại với ý muốn của chính Ngài. Đây là nhiều tín đồ phải nỗ lực làm trong toàn bộ đời sống mình. Thậm chí ngay ở bước đầu tiên của sự cứu rỗi, Đức Chúa Trời cũng đang công tác theo chiều hướng này, Vì vậy, khi Đức Chúa Trời, qua Thánh Linh, khiến một người được thuyết phục về tội lỗi, Ngài khiến người ấy nhận thức rằng mình không có gì để nói. Cho dù Đức Chúa Trời kết án người ấy và đưa người ấy đến hồ lửa, người ấy vẫn không thể nói gì. Khi Đức Chúa Trời khải thị ý muốn của Ngài trên thập tự giá của Chúa Jesus cho con người, qua phúc âm, Ngài khiến cho con người sẵn lòng và toàn tâm nói: “Tôi sẵn lòng chấp nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời”. Bước khởi đầu trong sự cứu rỗi của con người là cứu ý muốn người ấy. Việc một tội lỗi nhân tin và tiếp nhận không gì khác hơn là người ấy “muốn nhận lấy nước sự sống”, dẫn đến sự cứu rỗi. Sự chống đối và kháng cự của một tội lỗi nhân không gì khác hơn là “không sẵn lòng đến với (Ngài) để (người ấy) có thể có sự sống”, dẫn đến sự diệt vong. Trận chiến giữa sự cứu rỗi và diệt vong của con người diễn ra trong ý muốn. Sự sa ngã của con người từ ban đầu là do sự phản loạn của ý muốn người ấy nghịch lại với ý muốn của Đức Chúa Trời. Cho nên, sự cứu rỗi của con người chỉ là ý muốn người ấy một lần nữa thuận phục ý muốn của Đức Chúa Trời.
Mặc dù ý muốn của một người không hoàn toàn ở trong mối liên hiệp với Đức Chúa Trời sau khi người ấy được cứu, nhưng ý muốn sa ngã của người ấy đã phần nào được nâng lên khi người ấy từ chối Satan, bản ngã và thế giới lúc người ấy tiếp nhận Chúa Jesus. Hơn nữa, ý muốn người ấy được đổi mới qua việc tin vào lời Chúa và qua việc tiếp nhận Linh của Đức Chúa Trời. sau khi một người được tái sanh, người ấy nhận được linh mới, một lòng mới và một sự sống mới. Vì vậy, bây giờ ý muốn có một ông chủ mới và được kiểm soát và chỉ đạo bởi ông chủ này. Nếu ý muốn thuận phục, nó trở nên một phần của sự sống mới này; nếu chống đối, nó trở nên kẻ thù đáng gờm cho sự sống mới này.
Ý muốn được đổi mới thì quan trọng hơn bất kỳ phần nào khác của hồn con người. Các ý tưởng có thể sai trật, các cảm giác có thể sai trật, nhưng ý muốn không bao giờ được sai trật. Bất cứ điều gì khác sai trật cũng đều không nghiêm trọng bằng việc ý muốn sai trật, vì ý muốn là bản ngã của con người cũng như quan năng thúc đẩy toàn bộ con người. Một khi nó trở nên sai trật, chủ đích của Đức Chúa Trời sẽ bị ngăn trở lập tức.
000000000
BẮT PHỤC Ý MUỐN CỦA TÍN ĐỒ
Vậy thì sự cứu rỗi là gì? Sự cứu rỗi không gì khác hơn là Đức Chúa Trời cứu con người ra khỏi chính mình và vào trong Đức Chúa Trời. Sự cứu rỗi có các phương diện kết liễu và kết hiệp. Nó kết liễu bản ngã và kết hiệp Đức Chúa Trời với con người. Bất cứ phương cách cứu rỗi nào không có mục đích cứu con người khỏi chính mình và vào trong mối liên hiệp với Đức Chúa Trời thì đều không chân thật. Nếu một phương pháp cứu rỗi không thể cứu con người ra khỏi chính mình và vào trong mối liên hiệp với Đức Chúa Trời thì đó chỉ là những lời trống rỗng. Nếp sống thuộc linh thật sự là được cắt đứt khỏi những điều thuộc xác thịt và bước vào trong những điều thần thượng. Mọi sự thuộc về tạo vật phải ra đi; các tạo vật chỉ nên vui hưởng mọi điều mà Đấng Sáng Tạo trong chính Ngài. Tạo vật phải trở nên không là gì cả trước khi sự cứu rỗi thật có thể được biểu lộ. Sự vĩ đại đích thực không tùy thuộc vào việc chúng ta có nhiều bao nhiêu: điều đó tùy thuộc vào việc chúng ta đánh mất nhiều bao nhiêu. Sự sống đích thực chỉ có thể được nhìn thấy trong việc một người đánh mất bản ngã của mình. Nếu tâm tính, sự sống và các hoạt động thiên nhiên của tạo vật không hoàn toàn được loại trừ, thì sẽ không có chỗ cho sự sống của Đức Chúa Trời được biểu lộ. “ Bản ngã” của chúng ta thường là kẻ thù của sự sống Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta không đánh mất các ý định và kinh nghiệm vì chính mình, nếp sống thuộc linh của chúng ta sẽ chịu tổn thất lớn.
Bản ngã là gì? Đây là một trong những câu hỏi khó trả lời nhất. Mặc dù chúng ta không thể trả lời câu hỏi này chính xác một trăm phần trăm, nhưng cũng phần nào chính xác khi nói rằng “ bản ngã” là “ ý muốn riêng”. Thể yếu của bản ngã con người chính là ý muốn của người ấy, vì ý muốn biểu lộ con người thật sự là thế nào, người ấy thật sự muốn gì và người ấy sẵn lòng làm gì. Ngoại trừ công tác được thực hiện trong con người bởi ân điển, mọi điều con người có, bất kể người ấy là tội lỗi nhân hay thánh đồ, đều hoàn toàn nghịch lại với Đức Chúa Trời. Tâm tính của con người được sáng tạo luôn luôn là thiên nhiên, và không bao giờ thuộc cùng một loại với sự sống của Đức Chúa Trời.
Sự cứu rỗi không gì khác hơn là cứu con người ra khỏi ý muốn xác thịt, thiên nhiên, thọ tạo, động vật và ích kỷ. Chúng ta phải chú ý đến điểm này. Ngoài việc Đức Chúa Trời ban cho chúng ta một sự sống mới, thì sự xoay lại với Đức Chúa Trời của ý muốn chúng ta là công tác cứu rỗi lớn nhất. Đức Chúa Trời ban cho chúng ta sự sống mới vì chủ đích là xoay ý muốn chúng ta trở lại với Ngài. Phúc âm là để dẫn dắt chúng ta đạt đến một mối liên hiệp với Đức Chúa Trời trong ý muốn. Nếu không, phúc âm vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh của nó. Đức Chúa Trời không có ý định chỉ cứu tình cảm hoặc tâm trí của chúng ta; Ngài dự định cứu ý muốn chúng ta vì một khi ý muốn được cứu, phần còn lại sẽ được bao gồm trong đó. Đến một mức độ nào đó, con người có thể liên hiệp với Đức Chúa Trời trong tâm trí. Người ấy cũng có thể chia sẻ cùng một tình cảm với Đức Chúa Trời trong nhiều điều. Nhưng mối liên hiệp quan trọng nhất và trọn vẹn nhất với Đức Chúa Trời nằm trong mối liên hiệp của ý muốn con người với ý muốn Đức Chúa Trời. Mối liên hiệp của ý muốn này bao gồm mọi mối liên hiệp khác của con người và Đức Chúa Trời. Nếu tâm trí hay tình cảm con người liên hiệp với Đức Chúa Trời, còn ý muốn thì không, thì mối liên hiệp này vẫn thiếu hụt. Vì cả bản thể chúng ta chuyển động theo ý muốn, nên ý muốn chúng ta rõ ràng là phần quyền lực nhất trong bản thể chúng ta. Dù linh có thể cao quý đến đâu đi nữa nó vẫn phục dưới sự cai trị của ý muốn. (Chúng ta sẽ xem xét điều này sau). Tâm linh không đủ để đại diện cho cả bản thể, vì linh là phần mà con người có sự tương giao với Đức Chúa Trời. Thân thể cũng không đủ để đại diện cho cả bản thể, vì đó là phần mà con người tiếp xúc với thế giới. Nhưng ý muốn đại diện cho thái độ, ý kiến và tình trạng của chính bản ngã con người; vì vậy, nó có quyền lực và khả năng để đại diện cho cả bản thể. Nếu ý muốn không được liên kết với Đức Chúa Trời hoàn toàn, các mối liên hiệp khác đều là nông cạn và trống rỗng. Nếu ý muốn cai trị toàn bản thể chúng ta ở trong mối liên hiệp trọn vẹn với Đức Chúa Trời, thì toàn bản thể chúng ta sẽ hoàn toàn thuận phục dưới bàn tay của Đức Chúa Trời.
Có hai mối liên hiệp giữa Đức Chúa Trời và con người: một là mối liên hiệp trong sự sống, hai là mối liên hiệp trong ý muốn. Mối liên hiêp với Đức Chúa Trời trong sự sống là qua việc tiếp nhận chính sự sống của Đức Chúa Trời vào lúc tái sanh. Giống như Đức Chúa Trời sống bởi Thánh Linh thì từ giờ trở đi chúng ta cũng phải sống bởi Thánh Linh. Đây là mối liên hiệp trong sự sống. Điều này nghĩa là Đức Chúa Trời và chúng ta chỉ có một sự sống. Điều này là bên trong. Tuy nhiên, ý muốn biểu hiện sự sống duy nhất này. Đây là lý do tại sao vẫn cần có mối liên hiệp của ý muốn bên ngoài. Mối liên hiệp của ý muốn chúng ta với Đức Chúa Trời nghĩa là Đức Chúa Trời và chúng ta chỉ có một ý muốn. Hai mối liên hiệp này liên quan và lệ thuộc nhau cách hỗ tương. Vào lúc này, chúng ta chỉ nói về mối liên hiệp của ý muốn vì mối liên hiệp kia không nằm trong phạm vi hiện tại của chúng ta. Mối liên hiệp của sự sống mới là tự phát vì sự sống mới là sự sống của Đức Chúa Trời . Tuy nhiên, mối liên hiệp của ý muốn có nhiều khó khăn hơn vì ý muốn thuộc về chúng ta.
Như chúng ta đã đề cập đến trước đây, Đức Chúa Trời muốn chúng ta loại bỏ sự sống của hồn, không phải chức năng của hồn. Do đó, sau khi chúng ta liên hiệp với Đức Chúa Trời trong sự sống, Đức Chúa Trời muốn đổi mới hồn chúng ta (tâm trí, tình cảm và ý muốn) để đem hồn chúng ta vào trong sự hiệp nhất với sự sống mới của chúng ta, cũng như vào trong sự hiệp nhất với ý muốn của Ngài. Vì ý muốn của chúng ta là phần quan trọng nhất, nên sau sự tái sanh, Đức Chúa Trời hàng ngày tìm kiếm mối liên hiệp của ý muốn chúng ta với ý muốn của Ngài. Nếu ý muốn của chúng ta không hoàn toàn làm một với Đức Chúa Trời, điều đó nghĩa là sự cứu rỗi chưa được hoàn thành đầy đủ, vì chính con người của chúng ta vẫn chưa hòa hợp với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời không chỉ muốn chúng ta có sự sống của Ngài mà còn muốn chính chúng ta ở trong mối liên hiệp với Ngài. Ý muốn tuyệt đối thuộc về chúng ta. Nếu không có mối liên hiệp trong ý muốn, chính chúng ta vẫn chưa liên hiệp với Đức Chúa Trời.
Nếu nghiên cứu Kinh Thánh cách cẩn thận, chúng ta sẽ thấy rằng trong tất cả các tội lỗi, có một nguyên tắc chung – sự phản loạn. Adam đem chúng ta đến sự diệt vong qua tội lỗi này, trong khi Đấng Christ đem chúng ta đến với sự cứu rỗi qua sự vâng phục. Ban đầu chúng ta là con cái của sự phản loạn; bây giờ, Đức Chúa Trời muốn chúng ta là con cái của sự vâng phục. Phản loạn là bước theo ý muốn của chúng ta, trong khi thuận phục là bước theo ý muốn của Đức Chúa Trời. Toàn bộ chủ đích sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời là khiến chúng ta từ bỏ ý muốn của mình và ở trong mối liên hiệp với ý muốn của Ngài. Ngày nay, các tín đồ thường phạm một sai lầm lớn trong vấn đề này. Họ nghĩ rằng nếp sống thuộc linh là sự vui mừng trong cảm xúc và tri thức trong tâm trí. Họ nỗ lực theo đuổi mọi loại cảm xúc và tri thức Kinh Thánh, nghĩ rằng đây là những điều tốt nhất. Trong thời gian đó, họ thật sự làm nhiều công tác kỳ diệu, vĩ đại và quan trọng theo cảm xúc và ý tường của mình, nghĩ rằng những điều này chắc hằn làm Đức Chúa Trời rất vui lòng. Họ không biết rằng các sự đòi hỏi của Đức Chúa Trời không liên quan đến việc con người cảm thấy thế nào hoặc suy nghĩ điều gì; Ngài muốn ý muốn con người liên hiệp với Ngài. Ngài ao ước nhìn thấy một tín đồ hết lòng tìm kiếm điều Ngài muốn và sẵn lòng vâng phục mọi điều Ngài nói. Nếu người ấy không thuận phục Đức Chúa Trời cách vô điều kiện và sẵn lòng chấp nhận ý muốn trọn vẹn của Đức Chúa Trời, thì cái gọi là nếp sống thuộc linh của người ấy rất nông cạn, bất kể nó khiến người ấy cảm thấy mình thánh khiết và vui mừng ra sao và bất kể người ấy nhận được điều gì. Mọi khải tượng, những chiêm bao lạ, các tiếng mới, lời tiên tri, sự nhiệt thành, công tác, các hoạt động và lao tác đều là bên ngoài. Nếu trong ý muốn của mình, một tín đồ không quyết tâm đi trọn đường để hoàn tất con đường của Đức Chúa Trời thì bất kể người ấy làm gì cũng vô dụng.
Nếu ý muốn chúng ta ở trong mối liên hiệp với Đức Chúa Trời, lập tức chúng ta sẽ ngừng các hoạt động ra từ bản ngã. Điều này nghĩa là không còn bất cứ hành động độc lập nào. Chúng ta chết đối với chính mình, nhưng sống đối với Đức Chúa Trời. Điều này không có nghĩa là chúng ta có thể hành động vì Đức Chúa Trời theo sự bốc đồng hay phương pháp của mình. Điều này nghĩa là chúng ta chuyển động theo sự chuyển động của Đức Chúa Trời và cắt đứt khỏi mọi hoạt động của bản ngã. Nói cách khác, loại liên hiệp này là sự thay đổi về việc ai là trung tâm, ai là người khởi xướng. Trong quá khứ, mọi công tác của chúng ta đều tập trung vào bản ngã, và mọi hoạt động của chúng ta đều được bản ngã khởi xướng. Bây giờ, mọi sự đều dẫn đến Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời không muốn chất vấn bản chất của các vấn đề mà chúng ta khởi xướng; Ngài chỉ hỏi ai khởi xướng điều đó. Bất cứ điều gì không được giải cứu khỏi bản ngã, bất kể nó tốt đến đâu đi nữa thì đều bị Đức Chúa Trời phớt lờ.
BÀN TAY CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
Mặc dù con cái Đức Chúa Trời được cứu nhưng họ chưa hoàn toàn vâng phục ý muốn của Đức Chúa Trời. Kết quả là Đức Chúa Trời phải dùng nhiều phương cách để dẫn dắt các tín đồ vào trong sự thuận phục đầy đủ. Đức Chúa Trời cảm động các tín đồ bằng Linh Ngài và khuấy động họ bằng tình yêu Ngài hầu cho họ thuận phục ý muốn của Ngài và không yêu, theo đuổi hay làm bất cứ điều gì ngoài Ngài. Thật đáng tiếc nếu việc Đức Chúa Trời cảm động và khuấy động không sản sinh ra các kết quả mong muốn trong các tín đồ. Khi đó, Đức Chúa Trời phải vươn tay Ngài ra để đem các tín đồ đến chỗ Ngài muốn. Bàn tay Ngài chính yếu được biểu lộ trong các hoàn cảnh. Đức Chúa Trời đặt bàn tay Ngài cách nặng nề trên các tín đồ để chà nát, phá vỡ và cột trói hầu cho ý muốn của họ không còn có thể cứng cỏi trước mặt Ngài nữa.
Chừng nào tín đồ còn chưa liên hiệp sâu xa với Chúa, Đức Chúa Trời còn chưa thỏa mãn. Chủ đích sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời là có các tín đồ được cứu trong mối liên hiệp trọn vẹn với ý muốn Ngài. Đức Chúa Trời đem chúng ta đến điểm này, Ngài phải sử dụng môi trường; Ngài khiến chúng ta đương đầu với nhiều sự ngăn trở. Ngài khiến chúng ta đương đầu với nhiều sự ngăn trở. Ngài khiến chúng ta tan nát cõi lòng, đau khổ và ưu phiền. Ngài khiến nhiều thập tự giá thực tiễn đến trên chúng ta. Qua những điều này, Ngài khiến chúng ta cúi xuồng trong sự thuận phục. Ý muốn chúng ta rất mạnh mẽ, và nếu nó không được Đức Chúa Trời đánh theo nhiều cách, nó sẽ không thuận phục Ngài. Nếu chúng ta sẵn lòng phục dưới bàn tay đại năng của Đức Chúa Trời và chấp nhận sự kỷ luật của Ngài, ý muốn chiếm giữ đời sống của chúng ta sẽ kinh nghiệm công tác cắt xén hết lần này đến lần khác và sẽ được giao nộp cho sự chết hết lần này đến lần khác. Nếu chúng ta kháng cự Đức Chúa Trời các nỗi khổ năng nề hơn sẽ đến trên chúng ta và bắt phục chúng ta.
Đức Chúa Trời muốn tước bỏ mọi sự của chúng ta. Sau khi các tín đồ thật sự được tái sanh, tất cả họ đều có một ý tưởng – thực hiện ý muốn của Đức Chúa Trời. Một số người công khai đưa ra loại lời hứa này và một số thì âm thầm giữ ý định này. Đức Chúa Trời sẽ chứng thực xem lời hứa (hay ý định) đó có chân thật không. Ngài khiến các tín đồ trải qua một sự tước bỏ mà họ không thích. Ngài khiến họ đánh mất những điều vật chất, sức khỏe, danh tiếng, địa vị và sự hữu dụng. Cuối cùng, Ngài khiến họ đánh mất sự vui mừng và nhiệt thành trong cảm xúc, cũng như sự hiện diện và cảm thông của Ngài. Ngài sẽ đem các tín đồ đến chỗ họ có thể hy sinh mọi điều khác hơn ý muốn của Đức Chúa Trời. Ngài muốn họ nhận thức rằng hễ một điều gì đó là theo ý muốn của Ngài thì họ phải tiếp nhận điều đò, cho dù họ có thể chịu khổ về mặt vật lý hay trong các cảm xúc của họ. Nếu Đức Chúa Trời vui thích trong việc làm khổ họ, tước bỏ mọi sự từ họ, lấy đi “ sự hữu dụng thuộc linh” của họ, hay khiến họ trở nên khô hạn, tối tăm và cô độc, thì họ phải sẵn lòng chấp nhận điều đó. Đức Chúa Trời muốn các tín đồ nhận thức rằng Ngài đã cứu họ, không phải vì chủ đích để họ vui hưởng, mà vì ý muốn của Ngài. Vì vậy, dù thu đoạt hay mất mát, vui mừng hay khô hạn, cảm thấy Đức Chúa Trời hiện diện hay từ bỏ mình, các tín đồ vẫn phải luôn luôn quan tâm đến ý muốn của Đức Chúa Trời. Nếu ý muốn của Đức Chúa Trời là từ bỏ chúng ta, chúng ta có vui lòng chịu như vậy hay không? Khi một tội nhân mới tin Chúa thì mục đích của người ấy là thiên đàng. Điều này cũng được. Sau khi được dạy dỗ trong Đức Chúa Trời, người ấy đi đến chỗ nhận thức rằng chính vì ý muốn của Đức Chúa Trời mà người ấy tin vào Đức Chúa Trời. Cho dù kết quả của việc tin Đức Chúa Trời là đi vào địa ngục, người ấy vẫn tin. Sau khi tín đồ được dạy dỗ cách thấu đáo, người ấy sẽ không còn quan tâm đến sự thu đoạt hay mất mát của riêng mình nữa. Nếu có thể tôn vinh Đức Chúa Trời bằng cách đi đến địa ngục, người ấy sẵn lòng làm như vậy. Tất nhiên đây chỉ là thí dụ. Nhưng các tín đồ phải thấy rằng việc họ tin Chúa, đang khi sống trên đất, không phải vì chính họ mà vì ý muốn của Đức Chúa Trời. Sự vui mừng lớn nhất, đặc ân lớn nhất và vinh hiển lớn nhất của họ là từ chối ý muốn hư hoại, thiên nhiên và xác thịt của mình và liên hiệp với ý muốn của Đức Chúa Trời để hoàn thành niềm ao ước của lòng Đức Chúa Trời. Sự thu đoạt và mất mát, vinh hiển và hổ thẹn, cay đắng và vui mừng, của tạo vật đều không đáng để xem xét. Nếu Đấng Chí Cao có thể được thỏa mãn, thì kẻ thấp hèn có trở nên như thế nào cũng không đáng bận tâm. Đây là con đường duy nhất để một tín đồ đánh mất chính mình trong Đức Chúa Trời!
MỘT NỖ LỰC HAI BƯỚC
Có một nỗ lực hai bước trong mối liên hiệp của ý muốn với Đức Chúa Trời. Bước một là Đức Chúa Trời bắt phục các hoạt động của ý muốn chúng ta; bước hai là Đức Chúa Trời bắt phục sự sống của ý muốn chúng ta. Thông thường, ý muốn của chúng ta sẽ được Đức Chúa Trời bắt phục chỉ trong một số vấn đề cụ thể. Trong các vấn đề này, chúng ta nghĩ rằng mình hoàn toàn thuận phục Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, vẫn có một khuynh hướng kín giấu để ý muốn chúng ta trở nên năng động một khi có cơ hội. Đức Chúa Trời không chỉ muốn ý muốn chúng ta được Ngài giới hạn trong phương diện các hoạt động của nó. Ngài còn muốn khuynh hướng của ý muốn chúng ta hoàn toàn bị phá vỡ, đập tan, và hủy diệt như thể chính bản chất của nó được thay đổi vậy. Nói cho đúng, một ý muốn thuận phục và một ý muốn hòa hợp thì khác nhau. Sự thuận phục chỉ ở trong phương diện các hoạt động, nhưng sự hòa hợp ở trong phương diện sự sống, bản chất và khuynh hướng. Một đầy tớ hoàn thành mọi mệnh lệnh của chủ thì có một ý muốn thuận phục. Ý muốn của một con người con cảm thông thân mật với tấm lòng của cha mẹ mình là hòa hợp với ý muốn của người cha vì người con không chỉ làm những việc mình phải làm mà còn vui thích trong việc làm điều đó.Ý muốn thuận phục chỉ dừng các hoạt động riêng của nó lại, còn ý muốn hòa hợp là làm một với Đức Chúa Trời và có cùng một tấm lòng với Đức Chúa Trời. Ý muốn ở trong sự hòa hợp trọn vẹn với Đức Chúa Trời là ý muốn mà trong đó toàn bộ tấm lòng của người đó đều đặt trong ý muốn của Đức Chúa Trời. Chỉ những ai hòa hợp với Đức Chúa Trời mới có thể thật sự hiểu được tấm lòng của Đức Chúa Trời. Nếu một tín đồ không đạt đến chỗ ý muốn của người ấy và ý muốn của Đức Chúa Trời ở trong sự hòa hợp trọn vẹn thì người ấy chưa kinh nghiệm điểm cao nhất trong nếp sống thuộc linh. Thuận phục Đức Chúa Trời thì tốt, nhưng khi ân điển hoàn toàn đắc thắng tâm tính thiên nhiên, tín đồ sẽ ở trong sự hòa hợp trọn vẹn với Đức Chúa Trời. Thực ra, mối liên hiệp của ý muốn là điểm cao nhất trong kinh nghiệm sự sống của tín đồ.
Nhiều người nghĩ rằng họ đã hoàn toàn đánh mất ý muốn của mình. Họ không biết rằng thật ra họ còn cách điều đó rất xa. Trong mọi sự thử nghiệm và cám dỗ, họ chỉ nhìn thấy ý muốn thuận phục chứ chưa nhìn thấy ý muốn hòa hợp. Ý muốn thuận phục là ý muốn không có sự kháng cự, chứ không phải là ý muốn không muốn có bản ngã. Ai không muốn thu đoạt một điều gì đó cho chính mình, bảo tồn một điều gì đó cho chính mình? Ai không muốn có vàng, bạc, sự tôn trọng, tự do, hạnh phúc, tiện lợi, địa vị cao và một chút gì đó? Một người nghĩ rằng lòng mình không quan tâm đến những điều này. Nhưng đang khi còn có những điều đó, họ không nhận thức được mình bị chúng cột trói biết bao. Chỉ khi sắp đánh mất chúng, người ấy mới nhận thức mình không sẵn lòng lìa khỏi chúng biết bao. Đôi khi, ý muốn thuận phục hoàn toàn tương thích với ý muốn của Đức Chúa Trời. Nhưng vào những lúc khác, một người cảm thấy rằng trong sự sống của ý muốn mình, người ấy đang âm thầm tranh đấu với ý muốn của Đức Chúa Trời. Nếu không nhờ công tác của ân điển Đức Chúa Trời, thì thật khó để đắc thắng.
Do đó, ý muốn thuận phục vẫn chưa hoàn hảo. Mặc dù ý muốn đã được phá vỡ và không còn có sức lực kháng cự Đức Chúa Trời, nhưng nó vẫn chưa đạt đến mức độ làm một với Đức Chúa Trời. Chúng ta thừa nhận rằng việc đạt đến mức độ không thể kháng cự đã là một sự thương xót lớn của Đức Chúa Trời rồi. Nói chung, ý muốn thuận phục là đã chết rồi. Tuy nhiên, nói cho đúng, nó vẫn có một dòng sự sống chưa được phá vỡ bên trong. Vẫn có loại xu hướng kín giấu bên trong, ao ước trìu mến con đường trước kia. Do đó, dường như chúng ta nhanh chóng, vui sướng và chuyên cần hoàn thành ý muốn của Đức Chúa Trời trong một số vấn đề này hơn là những vấn đề kia. Trong cả hai trường hợp, chúng ta đều đang hoàn thành ý muốn của Đức Chúa Trời, nhưng có một sự khác biệt về mức độ và ưa thích riêng. Nếu sự sống bản ngã thật sự hoàn toàn được đặt vào chỗ chết, tín đồ sẽ thấy rằng người ấy giữ cùng một thái độ trong vấn đề liên quan đến việc hoàn thành ý muốn của Đức Chúa Trời. Sự khác biệt về việc nhanh chậm, cay đắng, vui mừng cũng như sự khác biệt về nỗ lực mà chúng ta đặt vào, chỉ tỏ rằng ý muốn của chúng ta chưa hòa hợp với Đức Chúa Trời.
Hai tình trạng của ý muốn có thể được minh họa bởi các gương mẫu về vợ Lót, việc dân Israel ra khỏi Ai Cập, và tiên tri Balaam. Trong kinh nghiệm của vợ Lót về việc ra khỏi Sodom, sự xuất hành của dân Israel từ Ai Cập, và việc Balaam chúc phước dân Israel, tất cả đều thực hiện ý muốn của Đức Chúa Trời. Tất cả họ đều được Đức Chúa Trời bắt phục và không hành động theo ý muốn riêng của mình. Nhưng xu hướng bên trong họ không là một với Đức Chúa Trời. Vì vậy, kết quả đều là thất bại. Ngay cả khi hướng bước đi của chúng ta đúng đắn, tấm lòng chúng ta cũng thường không hòa hợp với Đức Chúa Trời cách kín giấu, do đó, chúng ta trở nên sa ngã.