Nhiều người trong chúng ta đã học được rất nhiều trong những tuần đại dịch gần đây về máy thở. Chúng nổi cộm thành tiêu đề trên báo chí vì dường như có một sự thiếu hụt lớn về món hàng nầy. Theo nhiều cách, chúng ta đã đánh đồng, đánh đổi máy thở với mạng sống. Trên thực tế, có tới 80% bệnh nhân được thở máy rồi chết. Vậy chính xác thì máy thở để làm gì và những nguy hiểm là gì? Máy thở thở thay cho bệnh nhân. Bệnh nhân phải được an thần bình tỉnh. Máy đẩy không khí vào phổi và hút không khí đó ra ngoài. Trong thực tế, máy thở hít vào và thở ra thay cho bạn, vì bạn không thể thở. Đó là thở bằng máy móc. Những nguy hiểm là chúng bao gồm việc suy nội tạng, nhiễm trùng, bơm hơi quá mức và tổn thương phổi lâu dài. Càng dựa lâu vào máy thở, càng ít có khả năng có thể sống, nếu không có máy thở.
Thở là sự sống. Không có hơi thở chúng ta chết. Không có hơi thở thì không có sự sống. Trong Sáng thế ký 2: 7, chúng ta thấy rằng Đức Chúa Trời tạo thành con người từ bụi đất, nhưng người đó không có sự sống cho đến khi Đức Chúa Trời thở vào anh ta. Hơi thở của Chúa là sự sống. Không ai từng chết khi Chúa thở vào họ. Ở Ê-xê-chi-ên 37, câu hỏi được đặt ra về những xương khô ở thung lũng. Những xương này có sống được không? Và khi những xương này xuất hiện xác thịt và gân guốc bao phủ , nhưng không có hơi thở của Chúa, chúng không có sự sống. Chính hơi thở của Chúa đã đưa những xác chết này vào cuộc sống.
Trong vô số nhà thờ, hội thánh, trên khắp thế giới và các tổ chức của loài người, có những thân xác, nhưng những cơ thể này không có hơi thở của Chúa trong họ. Hội thánh giống như một máy thở. Nó thở vào tín đồ. Và như trong các máy thở tự nhiên, các máy thở hội thánh này đẩy không khí vào phổi. Những bệnh nhân này cũng được yêu cầu phải được bình tỉnh, an thần. Họ bị ru ngủ trong một thế giới mà họ không cần phải di chuyển, ít nhận ra rằng càng kéo dài sự phụ thuộc vào máy thở của họ, 'phát triển và mọi cơ quan trong cơ thể họ bắt đầu bị phá hủy bởi không khí nhân tạo này trái ngược với hơi thở của Chúa .
Nguồn gốc sự hiểu biết của chúng ta về Đức Thánh Linh đến từ chữ Hê-bơ-rơ là ruach, nghĩa là gió hay hơi thở, và linh. Chữ Hi lạp đồng nghĩa là pneuma. Mọi người thường nói về gió của Thánh Linh và chúng ta thấy Chúa Giêsu thở trên các môn đệ của Ngài trong Giăng 20:22 và họ đã nhận được Thánh Linh (Hơi Thở thánh). Bản chất của tất cả những điều này là chúng ta không thể làm một điều gì cả nếu không có hơi thở của Chúa trong chúng ta. Đó là cách chúng ta vận hành như những thánh đồ cách cá nhân và đó là cách Thân thể của Đấng Christ cũng được thiết kế. Thân Thể đó cần hơi thở của Chúa. Thân thể Đấng Christ cần hơi thở của Đức Thánh Linh trong họ để hoạt động. Nếu không có hơi thở đó, họ sẽ chết, hoặc có thể tệ hơn, kết thúc bên trong, một máy thở được gọi là nhà thờ, nơi hơi thở là máy móc và giả tạo.
Nếu bạn biết rằng mình đang chết trong giới hạn của một tòa nhà đã cho bạn uống thuốc an thần, có nghĩa là tất cả các giáo lý, tất cả các bài giảng, tất cả các chia sẻ, tất cả sự thờ phượng, tất cả các từ ngữ kiến thức, tất cả các lời hô hào và như vậy được thực hiện cho bạn , bạn càng ở đó càng lâu thì sự phụ thuộc và thiệt hại lâu dài sẽ càng lớn và tất nhiên nó sẽ dẫn đến cái chết. Hơi thở của sự sống chỉ sống trong Đức Chúa Trời và Đức Thánh Linh của Ngài. Không có điều đó, cơ thể của các hội thánh chúng ta sẽ không khác gì một cơ thể không thể tự thở, mà phải nhờ máy thở vậy.
Hãy ở bỏ máy thở và đi tìm hơi thở của sự sống. Nó ở ngoài kia, nó tồn tại, nó không phải là máy móc, nó không cần máy hút khói cũng như không cần đèn mờ hoặc các điều làm chúng ta giải trí. Điều tất cả chúng ta cần là hơi thở của Ngài.
Cha ơi, là Đấng ở trên trời, xin thổi vào những đứa con của Cha, hãy mở mắt cho những người đang cần máy thở và những người khao khát được thở. Những bộ xương này có thể sống không, Chúa ơi? Chúa biết. Hãy đến từ bốn ngọn gió, ôi xin Chúa ban hơi thở và thở vào những người chết hầu họ có thể sống.