-
Tôi thấy ngày nay người ta rao giảng lời của người khác chớ không rao giảng Lời mà Chúa khải thị cách mới mẻ trong tâm linh của mình.-
-
Galati 1:11-17, “Hỡi anh em, tôi tỏ cho anh em biết rằng, Tin Lành mà tôi đã giảng, chẳng phải theo ý loài người đâu. Vì tôi không nhận Tin Lành ấy nơi người nào, cũng chẳng ai dạy dỗ tôi, nhưng đã nhận được bởi sự khải thị của Jêsus Christ. Vả, anh em đã nghe về cách ăn ở của tôi trong giáo Do-thái trước kia, thể nào tôi bắt bớ Hội thánh của Đức Chúa Trời quá chừng và làm tàn hại đến điều; tôi tấn bộ trong giáo Do-thái hơn nhiều người đồng tuổi và đồng tộc với tôi, vì tôi sốt sắng quá đỗi về di truyền của tổ phụ tôi. Nhưng khi Đức Chúa Trời, là Đấng đã biệt riêng tôi từ trong lòng mẹ và lấy ân điển gọi tôi, vui lòng bày tỏ Con của Ngài trong tôi, hầu cho tôi giảng Con ấy giữa người Ngoại bang, tức thì tôi chẳng bàn với thịt và huyết, cũng chẳng lên Giê-ru-sa-lem đến cùng những người đã làm sứ đồ trước tôi, song tôi qua A-rạp, rồi sau lại trở về Đa-mách”.
-
Bởi quan sát cách cư xử của Paul, chúng ta có thể nhận thức tốt hơn về tầm quan trọng của việc bước đi theo trực giác của tâm linh. Ông nói: “Nhưng Đức Chúa Trời đã vui lòng khải thị Con Ngài trong tôi để tôi loan báo Con ấy như phúc âm giữa vòng dân Ngoại Bang, tức thì tôi không bàn với thịt và huyết, cũng không đến Jerusalem với các sứ đồ trước tôi, nhưng tôi qua Arabia rồi lại về Damascus” (Gal 1:15-17). Sự khải thị là vấn đề của tâm linh. Ngay cả khi sứ đồ John được khuấy động để viết sách Khải Thị, ông đã nhận được sự khải thị trong tâm linh (Khải 1:10). Cả Kinh Thánh cùng làm chứng rằng sự khải thị là ở trong tâm linh của tín đồ.
Vị sứ đồ bảo chúng ta rằng sau khi nhận được sự khải thị trong tâm linh, nhận biết Chúa Jesus, và nhận thức rằng Đức Chúa Trời sai ông đến với người ngoại bang, ông đã bước theo sự dẫn dắt trong tâm linh. Ông không bàn với thịt và huyết; ông không cần phải lắng nghe các ý kiến, tư tưởng và lý lẽ của loài người nữa. Ông cũng không lên Jerusalem để gặp “những người thâm niên thuộc linh” để hỏi ý kiến của họ về vấn đề này. Ông đã bước theo sự dẫn dắt của tâm linh trọn đường. Một khi có được các sự khải thị của Đức Chúa Trời trong trực giác của mình và hiểu ý muốn của Đức Chúa Trời, ông không còn tìm kiếm các bằng chứng khác nữa. Theo ông, sự khải thị trong tâm linh là đủ để hướng dẫn ông rồi, mặc dù việc rao giảng Chúa Jesus giữa vòng người ngoại bang là sự chuyển động chưa từng có tiền lệ vào thời đó. Theo hồn người, chúng ta càng suy xét nhiều thì càng tốt và chúng ta càng tìm kiếm các ý kiến của người khác, nhất là của những người có kinh nghiệm trong việc rao giảng phúc âm, thì càng tốt. Nhưng Paul chỉ bước theo tâm linh và không quan tâm đến các ý kiến của con người, thậm chí của những sứ đồ thuộc linh nhất. Ông cũng không giảng lại lời họ đã giảng.
Vì vậy, chúng ta không nên bước theo lời của một số người thuộc linh, nhưng thay vì vậy phải bước theo sự hướng dẫn trực tiếp của chính Chúa trong tâm linh mình. Điều này nghĩa là lời giảng của những người trưởng thành thuộc linh là vô ích phải không? Không, chúng vẫn rất có ích. Các sự nhắc nhở và dạy dỗ của họ rất hữu ích, nhưng chúng ta vẫn cần suy nghĩ cẩn thận và sáng tỏ để xem sự phát ngôn của họ có phải là từ Đức Chúa Trời hay không và chúng ta vẫn cần tiếp nhận sự chỉ dẫn riêng tư của Chúa. Khi chúng ta không biết chắc sự khuấy động bên trong mình có thật sự là sự khải thị của tâm linh hay không, các sự dạy dỗ của những người có kinh nghiệm sâu xa trong Chúa sẽ rất hữu ích. Tuy nhiên, nếu chúng ta biết chắc rằng sự khải thị là từ Đức Chúa Trời như Paul vào thời của ông, thì dù ngày nay vẫn còn sứ đồ đi nữa thì chúng ta cũng không cần kiểm tra lại với họ.
Nếu đọc văn mạch, chúng ta có thể thấy rằng vị sứ đồ rất xem trọng việc phúc âm của ông là bởi sự khải thị chứ không phải được dạy bởi các sứ đồ khác. Đây là điểm trọng yếu. Phúc âm của chúng ta không phải có được từ việc nghe một ai đó, đọc một sách nào đó hay ra từ một loại vận dụng trí năng nào đó. Nếu phúc âm của chúng ta không phải bởi sự khải thị của Đức Chúa Trời thì nó tuyệt đối không có giá trị thuộc linh. Các tín đồ trẻ ngày nay nhấn mạnh đến vấn đề học tập từ một người hướng dẫn, còn những người tiến bộ thuộc linh thì nhấn mạnh đến nhu cầu truyền các niềm tin đúng đắn lại cho thế hệ sau.
Họ không biết rằng những điều này không có giá trị về mặt thuộc linh. Nhưng gì chúng ta tin, những gì chúng ta rao giảng, và những gì chúng ta có được, tất cả sẽ là con số không to tướng nếu chúng không phải bởi sự khải thị. Một tín đồ có thể tiếp nhận nhiều ý tưởng kỳ diệu từ tâm trí người khác nhưng tâm linh người ấy vẫn nghèo nàn và trống rỗng. Tất nhiên, chúng ta không mong đợi một phúc âm mới mẻ và cũng không xem thường sự phát ngôn của các đầy tớ khác của Đức Chúa Trời, đã đi trước, vì Kinh Thánh nói rõ rằng chúng ta không được xem thường việc nói tiên tri. Tuy nhiên, chúng ta phải biết rằng sự khải thị tuyệt đối không thể thiếu.
Nếu không có sự khải thị tươi mới, mọi điều được nói đến là vô ích. Chúng ta phải có được sự khải thị về lẽ thật của Đức Chúa Trời trong tâm linh mình, thì việc rao giảng của chúng ta mới có thể có các kết quả thuộc linh. Nếu không, sự cung ứng từ người khác vẫn vô ích. Đối với mỗi công nhân của Đấng Christ, sự khải thị trong tâm linh phải có vị trí cao nhất. Đây là phẩm chất tiên quyết của mỗi công nhân. Chỉ bởi cách này chúng ta mới có thể công tác thuộc linh và bước theo tâm linh. Ngày nay có quá nhiều công nhân lệ thuộc và trí năng và tư duy của mình! Thậm chí các tín đồ có đức tin thuần khiết nhất cũng có thể chỉ tiếp nhận lẽ thật trong tâm trí mình. Những điều này đều là các công tác chết. Chúng ta hãy tự hỏi: sự rao giảng của chúng ta ra từ sự khải thị của Đức Chúa Trời trong tâm linh mình hay từ con người?
Nghê Thác Thanh --(Người Thuộc Linh)