-
Tôi được ấn tượng mạnh về Công vụ chương 8, nơi chép về một người đã biến mất và người kia vui mừng lên đường. Kinh thánh chép, "Khi ở dưới nước lên, thì Linh của Chúa cất Phi-líp đi, hoạn quan chẳng còn thấy người nữa, cứ vui vẻ đi đường" (v.39).
Và tôi nghĩ rằng đây là một gương mẫu rất đẹp chỉ dẫn cho chúng ta những điều phải làm khi hầu việc Chúa:- dụng cụ thì biến mất còn người được chúc phước tiếp tục hành trình trong niềm vui mừng khôn xiết.
Đây là cơ sở và nguyên tắc lành mạnh của sự phục vụ. Hoạn quan không tìm kiếm Phi líp, cũng không quay lại để theo đuổi. Đó là con đường bước vào nếp sống Cơ Đốc nhân, cứ tiếp tục tiến lên.
-
Điều sâu xa hơn là lúc bấy giờ vị quan thái giám đã được Chúa Giêsu chiếm hữu, chứ không phải Phi-lip hoặc thậm chí Kinh Thánh ám ảnh ông, lòng ông chỉ đầy dẫy Chúa Giêsu. Phi-lip đã đưa Chúa Giêsu đến trước mặt ông. Đó là công việc của một tôi tớ Chúa, truyền đạt Chúa Giêsu. Nếu bạn được Chúa sử dụng, bạn được Chúa sai bảo tiếp cận một đối tượng tối tăm nào đó cho một mục đích duy nhất của Ngài, thì sau khi đưa Chúa Giêsu đến làm Đối Tượng chủ yếu cho người đó, bạn phải biến mất, chỉ để lại Chúa Giêsu chiếm hữu lòng ông ấy mà thôi.
Đó là người tôi tớ kiểu mẫu, là người của Đức Chúa Trời, được Thánh Linh dẫn dắt. Đó là đôi điều gợi ý cho những người mong muốn làm tôi tớ của Chúa, cần suy nghĩ đến.
-
Dẫu biết rằng cha mẹ thuộc linh phải chăn nuôi con cái mình, và nếu có thể, thì nên giữ mối dây thông công liên lạc với nhưng đứa con thuộc linh của mình, như Phao lô đã thường thăm viếng các bầy chiên mà ông và các đồng công khác sinh sản ra. Tuy nhiên về một diện khác, ông và sứ đồ Phi e rơ có nói, “IICo 1:24 chớ không phải chúng tôi muốn chủ trị đức tin anh em đâu, nhưng chúng tôi muốn giúp đỡ về sự vui mừng của anh em” .--IPhi 5:3 “cũng chẳng phải là chủ trị cơ nghiệp đã chia cho anh em, bèn để làm gương mẫu cho bầy”. –
-
Động từ “chủ trị” trong hai câu kinh thánh nầy có nghĩa là “vận dụng quyền lãnh chúa”—
“Chủ trị”- có nghĩa là: be lord over (làm chủ trên), to sudjugate (chế phục).
Chỉ có Jesus là Chúa (Lord) trên dân Ngài, mọi ông Phi líp, Phao lô hay Phi e rơ không được phép chủ trị trên đời sống thánh đồ nói riêng và trên nếp sống hội thánh nói chúng một cách gắt gao, ác độc.
Đáng tiếc, ngày nay nhiều ông Phi líp không chịu buông tay, không chịu biến mất trước tầm nhìn của các quan thái giám, của các hội thánh, và Phi líp cứ chủ trị trên hội thánh cách quá ư độc tài, chẳng khác nào các chế độ độc tài mà lịch sử loài người đã đào thải từ lâu.