-
Ê xê chi ên 43:12- Nầy là luật của nhà: Cả châu vi nó ở trên chót núi, là nơi rất thánh. Ấy là luật của nhà như vậy.
-
Nhà Chúa là hội thánh được xây dựng vào bảo tồn theo một số quy luật như sau:
- Trước khi vào Nhà, Thân Thể Christ hay Hội thánh người đó phải trải qua sự chết, sự chôn cất và sự sống lại để dẫn đến tính cách mới mẻ của sự sống
- Thánh Vịnh nhấn mạnh: "Sự thánh khiết là xứng đáng cho nhà Ngài đến đời đời" (93:5).
-Một lần nữa chúng ta hãy nói rằng sự thánh khiết đó không phải là một bộ phận của sự thật, một đường hướng giảng dạy, nhưng nó bao trùm toàn bộ ngôi nhà của Đức Chúa Trời từ trung tâm đến chu vi, từ nền tảng đến viên đá chóp, và tất cả những gì có trong đó—đều phải thánh khiết.
-Loài người tổ chức các phong trào và tạo nên các hội đoàn. Đức Chúa Trời thánh hóa con người là những dụng cụ cho mục đích của Ngài. Con người suy nghĩ nhiều hơn về công việc sẽ được thực hiện. Chúa nghĩ hầu hết đến các trạng thái thuộc linh của con cái của Ngài.
-Trong hai mươi bảy sách bao gồm Tân Ước, có sáu sách lớn chép về lịch sử với nhiều lời giảng dạy thuộc linh, còn tất cả các phần còn lại - hai mươi mốt sách - được dành cho đời sống và trạng thái thuộc linh của các tín đồ.
-Đức Chúa Trời không bao giờ đảm bảo giữ cho công việc hoặc các công nhân đi xa hơn những điều kiện hoặc tiêu chuẩn thuộc linh mà Ngài đòi hỏi. Khi đến một điểm mà người ta giả định có trách nhiệm và chịu sự căng thẳng, thì Chúa cho phép nó đổ xuống trên họ, nếu không tiêu chuẩn thuộc linh của Ngài bị hạ xuống.
-Tình trạng to lớn và những gì người ta gọi là thành công không phải là yếu tố xác định giá trị thuộc linh, nhưng cần có sự phù hợp thuộc linh với Đức Chúa Trời. Điều gì quyết định mọi sự theo đúng với Chúa thì chúng phải biểu lộ Ngài ở mọi điểm.
--Phán quyết cuối cùng của con người về Đấng Christ trên trần gian này là, "thật đây là một người công chính." Không phải "một người thành công" hay "một người có khả năng" hay "một người thông minh," nhưng "một người công chính". Mối quan tâm chính của chúng ta phải là, không phải cho những gì người khác sẽ gọi là thành công, nhưng cho những gì Đức Chúa Trời có thể thiết lập mãi mãi: những gì có thể được thực hiện để thực sự phục vụ cứu cánh của Ngài - tức là, sự biểu lộ của Đấng Christ, và như vậy phải là vượt trên mọi điều mà sự thánh khiết đã đánh dấu.
--Một điều mà qua đó Chúa Giêsu có thể thách thức người ta về chính mình Ngài là vấn đề tội lỗi.
--Ngài đã không nói, “có ai trong các người tố cáo ta thất học”, hay “không có khả năng” hay tố cáo về “uy tín”, nhưng, “Trong các ngươi có ai bắt ta thú tội được chăng?” ( Gi 8:46 ).
--Không có gì có giá trị trong con mắt của Đức Chúa Trời mà vượt quá mức độ của sự thánh thiện của nó. Các dụng cụ đã được sử dụng cách chủ yếu của Đức Chúa Trời đã là những người mà trong họ có một trạng thái thuộc linh chủ yếu hiển lộ. Với những người nầy, trạng thái thuộc linh của dân Chúa đã ảnh hưởng vô cùng lớn hơn sự thành công của các công tác đại sự họ đảm trách đến.
--Nhiều dụng cụ lớn đã bung ra từ các chức vụ có liên quan với sự thánh hóa đầy đủ. Nếu một Gia cốp phải được được gọi là "vương tử" của Đức Chúa Trời (Israel). có nghĩa là có quyền lực với Đức Chúa Trời và con người, và điều này phải có liên quan đến Bê-tên, Ngôi nhà của Đức Chúa Trời, sau đó, cần phải mất hai mươi năm để thực hiện điều đó. Đức Chúa Trời sẽ kỷ luật, trừng phạt và đánh đập xác thịt để làm cho anh ta thành một cái đầu phù hợp của Nhà Israel - đó là nơi ở của Đức Chúa Trời.
--Điều quan trọng và hữu ích là cần lưu ý rằng thường thường Chúa ban cho một số mặc khải về chân lí trước khi nó trở thành công hiệu, và sau đó Ngài bắt đầu một lịch sử các giao dịch, xử lí với chúng ta để làm chúng ta phù hợp – cách thuộc linh - với chân lí đó. Thì cũng như vậy với Gia-cốp. Khi thời gian đến, thì chúng ta biết khá rõ tại sao Ngài đã dẫn chúng ta và xử lý với chúng ta như vậy, và ta có thể bước vào lẽ thật đó một cách sống động, chứ không phải chỉ là theo cách tâm trí.
T.A. Sparks