-
Theo sự đánh giá của tôi, cụ Watchman Nee (1903-1972) như là sư tổ trong chuyên ngành cung cấp Lời Chúa. Trước khi qua đời, ông có san sẻ một loạt bài theo kinh nghiệm bản thân về chức vụ rao giảng lời Chúa. Xem lại tác phẩm đó, tôi nhận thấy đa số hậu tự của ông không hiểu hết ý nghĩa của chức vụ ban phát lời Chúa mà lại thực hành một phương cách sai lầm khi rao giảng lời Kinh thánh. Đó là lí do chính yếu tại sao các bài giảng của các mục tử nói chung ngày nay không có sự sống, và những hội thánh Lao-đi-xê kiêu căng về giáo lí càng sa bại vào con đường đói kém và chết khô về mặt thuộc linh.
1. Người rao giảng:
Tình trạng sự sống của người rao giảng phải ngang bằng tiêu chuẩn của Kinh thánh. Người rao giảng phải kinh nghiệm những điều mình giảng, nếu không anh chỉ là máy cassett phát lại lời Chúa cách vô hồn, cách giả hình bằng miệng lưỡi nói giỏi mà thôi.
2. Hình thành bài giảng:
-Trước hết Đức Thánh linh ban ánh sáng khải thị trong tâm linh người giảng
-Tâm trí mà thuộc linh sẽ nắm bắt được ánh sáng khải thị đó, và hiểu được ánh sáng, khi đó sự khải thị trở thành khải tượng hay tầm nhìn trong tâm trí người.
-Chúa sẽ ban cho anh vài ba câu lời bên trong, rồi anh sẽ xây dựng bài giảng bằng cách thêm nhiều lời kinh văn…và sự suy tư sâu xác cùng sự tham khảo vài tư liệu có sẵn.
- Sau khi nhận được gánh nặng, anh sẽ giảng ra dưới sự xức dầu của Linh ở bên ngoài và anh phải sử dụng tâm linh cùng tâm trí thánh khiết mình để rao giảng ra lời ấy.
-
&. Lỗi lầm của các giảng sư ngày nay:
a/. Ăn cắp: Gie 23:30 - CHÚA phán: “Này, Ta chống lại các tiên tri ăn cắp lẫn nhau những lời chúng tự xưng là lời Ta.”
Tôi thấy nhiều mục tử đi nghe giảng và ghi chép bài giảng người ta, về nhà xào nấu lại ra bài giảng mới. Ngày nay phương tiện in ấn dễ dàng, nên người ta in sẵn bài giảng và cám dỗ, hoặc ra lệnh cho thuộc hạ của mình giảng theo lời có sẵn như cái máy. Cho nên bài giảng không có sự sống, vì nó không phải là lời tươi mới của Chúa ban cho người giảng trong tâm linh.
b/ Như tôi đã nói trên đây, phát xuất của bài giảng phải từ Đức Thánh Linh ban ánh sáng khải thị vào tâm linh người giảng, từ đó mới xây dựng thành bài nói chuyện. Trái lại hậu tự của Cụ Nghê, vì nghe lời người khác, lại đem bài giảng có sẵn cố nhét vào tâm linh mình rồi nổ lực rao giảng ra, mà dám nói là “rao giảng lời nhục hóa” của Chúa. Thật là tối tăm và đáng thương.
Kết luận:
Chức vụ ban phát lời Chúa là sự ban phát ra Đấng Christ hằng sống bằng lời kinh thánh qua tâm linh và môi miệng của một con người đã có kinh nghiệm lời ấy và có cuộc đời thuộc linh tương đương tiêu chuẩn kinh thánh mà người ấy rao giảng.
Nếu không đạt các yêu cầu trên thì sự giảng dạy kinh thánh chỉ là sự giả vờ, sự ăn cắp, sự diễn tuồng của các robot thạo thuộc văn tự kinh thánh nói ra, nhưng không có Linh và sự sống Chúa cặp theo khi rao giảng.