Việc khởi đầu bất cứ điều gì cũng không phải là chuyện nhỏ. Một tín đồ không nên hấp tấp làm một điều gì đó chỉ vì điều đó tốt lành, cần thiết và ích lợi cho người khác. Nhưng điều này không đủ để làm lý lẽ chứng minh rằng công tác đó là theo ý muốn của Đức Chúa Trời. Có thể Đức Chúa Trời muốn dấy người khác lên để làm công tác, hoặc Ngài có thể cho phép công tác tạm thời dừng lại. Mặc dù theo quan niệm loài người thì thật khó để buông bỏ điều đó nhưng Đức Chúa Trời biết cách chăm lo cho điều đó. Vì vậy, sự tốt lành, sự cần thiết hoặc ích lợi đều không đủ để làm nguyên tắc chỉ đạo cho công tác của chúng ta.
Sách Công Vụ có khuôn mẫu tốt nhất cho công tác của chúng ta. Trong công vụ, chúng ta không nhìn thấy một ai đó “dâng mình làm giảng sư”, “quyết định làm công tác của Chúa”, “trở nên một nhà truyền giáo” hoặc “trở nên một mục sư”…v…v.. Đúng hơn, chúng ta thấy chính Thánh Linh xức dầu và sai người đi công tác. Đức Chúa Trời không tuyển dụng những người tự dâng mình vì công tác; Đức Chúa Trời chỉ sai những người mà Ngài muốn. Chúng ta không thấy bất cứ ai tự mình chọn làm công tác; chỉ có Đức Chúa Trời tuyển chọn những người lao tác vì công tác của Ngài. Không có chỗ cho ý tưởng của xác thịt con người. Nếu Đức Chúa Trời muốn làm một điều gì đó thì thậm chí một Saul cũng không thể kháng cự. Nếu Đức Chúa Trời không muốn làm thì thậm chí một Simon cũng không thể mua bằng tiền. Là Chúa của mọi người, Đức Chúa Trời kiểm soát công tác của chính Ngài, không cho phép một phần nhỏ nào của con người pha trộn vào đó. Con người không đến với công tác; đúng hơn, Đức Chúa Trời “sai phái” những người lao tác. Vì vậy, công tác thuộc linh phải bắt đầu bằng một sự kêu gọi riêng tư từ chính Chúa. Một người không nên đi ra công tác vì sự khẩn nài của các giảng sư, sự thúc giục của người thân và bạn bè hoặc sự ham thích của chính bản chất người ấy đối với Lời thánh. Chỉ những người không mang đôi giày xác thịt mới có thể đứng trên lập trường thánh của công tác Đức Chúa Trời. Một sự thất bại, lãng phí và rối loạn như vậy xảy ra vì tự con người đến với công tác chứ không phải được sai đi công tác.
Ngay cả khi đã được chọn, một người cũng không thể bắt đầu hành động cách tự do. Từ quan điểm của xác thịt, không một công tác nào khác trong thế giới nghiêm khắc hơn công tác thuộc linh. Chúng ta đọc trong Công Vụ các cụm từ như: “Thánh Linh nói”, “Chúa nói với ông”; “Thánh Linh nói với ông”, “Thánh Linh sai đi”, “Thánh Linh cấm”. Ngoài việc vâng phục, công nhân không có quyền để đưa ra bất cứ ý kiến nào. Vào lúc đó, công tác của các sứ đồ không là gì khác hơn là nhận biết tâm trí của Thánh Linh trong trực giác của họ và bước theo. Điều này đơn giản biết bao!. Nếu công tác thuộc linh cần một tín đồ sử dụng đôi chút nỗ lực riêng để khuyên răn, tính toán, xoay xở và lo lắng thì chỉ những người tài năng, thông minh và có học thức cách thiên nhiên mới có thể công tác. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời đã hoàn toàn đặt mọi sự thuộc xác thịt qua một bên. Đối với Đức Chúa Trời, hễ linh của một tín đồ thánh khiết và tinh sạch, sống động và đầy quyền năng, thì người ấy có thể bước theo sự hướng dẫn của Chúa và thực hiện một công tác thật hiệu quả. Đức Chúa Trời không bao giờ ban cho các tín đồ quyền bính để kiểm soát công tác; Ngài chỉ muốn họ lắng nghe điều Ngài nói trong linh họ.
Samaria có một “cuộc phục hưng lớn” nhưng Philip không chịu trách nhiệm về công tác nuôi dưỡng tiếp tục. Ông phải lập tức rời khỏi đó và đi đến đồng vắng để cứu hoạn quan Ngoại Bang. Ananias chưa từng nghe về sự hoán cải của Saul, và theo lập luận của ông thù đi cầu thay cho Saul là đồng nghĩa với chết. Tuy nhiên ông không quyết định cho chính mình. Luật lệ Do Thái cấm người Do Thái đến nhà của một người Ngoại Bang để giao thiệp với họ, nhưng khi Thánh Linh phát ngôn, Peter không thể kháng cự. Paul và Barnabas được Thánh Linh sai đi , nhưng Thánh Linh vẫn có quyền cấm họ đến Asia, rồi sau này lại dẫn dắt Paul đến Asia để thiết lập hội thánh tại Epheso. Mọi công tác đều ở trong tay của Thánh Linh; một tín đồ chỉ phải vâng phục. Nếu công tác là theo ý tưởng, những điều thích và không thích của loài người thì vào những ngày đầu, họ sẽ không đến nhiều nơi mà lẽ ra họ phải đến, và họ sẽ đến nhiều nơi mà lẽ ra họ không nên đến. Các kinh nghiệm này bày tỏ cho chúng ta rằng chúng ta không nên bước theo ý tưởng, lập luận, sở thích và quyết định riêng; đúng hơn, chúng ta phải bước theo sự dẫn dắt của Thánh Linh trong linh mình. Nhưng kinh nghiệm này cũng bày tỏ cho chúng ta rằng Thánh Linh không dẫn dắt qua ý tưởng, sở thích và quyết định của chúng ta; trái lại, các ý tưởng, sở thích và quyết định của chúng ta hoàn toàn trái ngược với sự dẫn dắt của Thánh Linh trong chúng ta. Nếu các sứ đồ không công tác theo tâm trí, tình cảm và ý muốn của họ, thì làm sao chúng ta có thể?
S.T.