Cựu Ước chỉ là thời kỳ chuẩn bị và là cái bóng, trong khi Tân Ước là thời kỳ ứng nghiệm và hiện thực.
Phao-lô đã viết về sự khác biệt này: „… về thức ăn thức uống, về ngày lễ, về ngày mặt trăng mới, hay ngày Sa-bát. Chúng chỉ là cái bóng của những điều sẽ tới, còn thực chất thì ở trong Ðấng Christ“ (Cô-lô-se 2:16-17). Tất cả những quy định và điều răn của Đức Chúa Trời trong thời Cựu Ước, như ăn, uống, ngày lễ, ngày trăng mới, ngày Sa-bát,…, chỉ là cái bóng của Đấng Christ. Bởi việc Ngài sống làm người trên đất, Ngài chịu đóng đinh, sống lại và lên trời, Ngài đã làm ứng nghiệm những điều này và làm những điều này trở thàn hiện thực. Tôi lấy ngày Sa-bát làm ví dụ minh họa: Đức Chúa Trời đã truyền cho dân Ngài trong Xuất Ai Cập 20, họ phải nghỉ ngơi vào ngày thứ bảy, là ngày Sa-bát (câu 9-11). Nhưng khi Chúa Giê-su đến, chính Ngài là ngày Sa-bát thật, vì Ngài phán: „Hỡi những ai mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến với Ta, Ta sẽ cho các ngươi được an nghỉ“ (Ma-thi-ơ 11:28). Như thế, ngày Sa-bát (cái bóng) trong Cựu Ước đã được thay thể bởi Đấng Christ (hiện thực) trong Tân Ước. Chúng ta cũng thấy điều này qua ma-na: Trong hoang mạc, Đức Chúa Trời đã ban cho dân Israel ma-na từ trời để ăn (Xuất Ai Cập 16). Nhưng khi Chúa Giê-su đến, Ngài nói về chính mình: „Ta là bánh hằng sống từ trời xuống“ (Giăng 6:51). Ma-na ở trong hoang mạc chỉ là một hình bóng của Giê-su Christ. Khi Ngài đến, ma-na đã được thay thế bởi Đấng Christ, là bánh thật đến từ trời.
Như vậy chúng ta thấy: Giê-su Christ là hiện thực của mọi hình bóng trong Cựu Ước.
Toàn bộ Cựu Ước nói đến Chúa Giê-su, nhưng Ngài đã cho biết trong Lu-ca 24:44 "Ðoạn, Ngài phán rằng: Ấy đó là điều mà khi ta còn ở với các ngươi, ta bảo các ngươi rằng mọi sự đã chép về ta trong luật pháp Môi-se, các sách tiên tri, cùng các Thi Thiên phải được ứng nghiệm"
(Sưu tầm và dịch)