Sáng thế ký 12:8, “Từ đó, người đi qua núi ở về phía đông Bê-tên, rồi đóng trại; phía tây có Bê-tên, phía đông có A-hi. Đoạn, người lập tại đó một bàn thờ cho Đức Giê-hô-va và cầu khẩn danh Ngài”
Thờ lạy là dâng cho Đức chúa Trời điều tốt nhất mà Ngài đã ban cho bạn. Hãy cẩn thận những gì bạn làm với điều tốt nhất mà bạn có. Bất cứ khi nào bạn nhận được một ân phước từ Đức Chúa Trời, hãy dâng trở lại cho Ngài như một của dâng yêu thương. Hãy dành thì giờ suy gẫm trước mặt Đức Chúa Trời và dâng trở lại phước hạnh cho Ngài trong một hành động thờ lạy có quyết tâm. Nếu bạn tích trử một điều gì đó cho mình, nó sẽ trở nên khô khan, hư thối cách thuộc linh, như ma na khi người ta tích trử. Đức Chúa Trời sẽ không bao giờ để cho bạn nắm giữ một điều thuộc linh cho chính bạn; nó phải được dâng trở lại cho Ngài, hầu Ngài có thể dùng điều đó đem phước hạnh cho người khác.
Bê-tên là biểu hiệu sự thông công với Đức Chúa Trời; A-hi là biểu hiệu của thế giới. Abraham cất lều trại mình giữa hai địa điểm nầy. Mức lượng giá trị của hoạt động công khai của chúng ta cho Đức Chúa Trời là sự thông công tư riêng có chiều sâu mà chúng ta có với Ngài. Sự vội vàng đều là sai lầm trong mọi lúc; luôn luôn phải có nhiều thời gian thờ lạy Đức Chúa Trời. Những ngày yên tỉnh với Đức Chúa Trời có thể là một cạm bẫy. Chúng ta phải dựng trại mình nơi mà chúng ta sẽ luôn luôn có thì giờ yên tỉnh với Đức Chúa Trời, tuy nhiên thì giờ của chúng ta có thể bị thế giới làm ồn ào. Không có ba giai đoạn trong đời sống thuộc linh—thờ lạy, chờ đợi và công tác. Một số bạn bè của chúng ta nhảy chồm chồm như con ếch thuộc linh, chúng ta nhảy từ thờ lạy đến chờ đợi, và từ chờ đợi đến công tác. Ý tưởng của Đức Chúa Trời là ba điều nầy đi chung với nhau một lượt. Chúng luôn luôn ở chung nhau trong đời sống của Chúa Jesus. Ngài không vội vã, và náo động. Đó là một kỷ luật, chúng ta không thể bước theo kinh nghiệm đó chỉ một lần.