Kinh Thánh: 1 Côr. 12:13; Ga 3:27-28; Côl. 3:10-11
I. CÁC TÍN ĐỒ LÀ MỘT TRONG ĐẤNG CHRIST
Sau khi một tín đồ mới đã nhận được sự đặt tay, đã vào
trong hội-thánh, và đã ở dưới quyền làm đầu của Đấng Christ,
thì người ấy phải nhận thấy sự hiệp một của các tín đồ trong
Thân Thể Đấng Christ. Nói cách khác, người ấy phải nhận
thấy sự hủy bỏ tất cả những sự khác biệt. Điều ấy có nghĩa là
không được có sự khác biệt nào giữa vòng các tín đồ là những
người đã trở nên một trong Đấng Christ.
1 Cô-rin-tô 12:13 chép rằng: "Vì tất cả chúng ta, hoặc người
Do-thái, hoặc người Hi-lạp, hoặc người nô lệ, hoặc tự do đều đã
được báp-têm trong một Linh vào trong một thân thể". Chữ
hoặc chỉ về việc cất đi những sự khác biệt. Trong Thân Thể
Đấng Christ không có những sự khác biệt thuộc thế gian. Câu
13 nói tiếp rằng: "Và đều đã được cho uống cùng một Linh". Tất
cả chúng ta đều đã được báp-têm trong một Linh vào trong một
Thân Thể và đều đã được cho uống cùng một Linh.
Ga-la-ti 3:27-28 nói: "Vì tất cả những ai đã chịu báp-têm vào
trong Đấng Christ đều đã mặc lấy Đấng Christ. Không thể có
người Do-thái hay người Hi-lạp, không thể có người nô lệ hay
người tự chủ, không thể có nam hay nữ, vì tất cả anh em đều là
một trong Christ Giê-su". Tại đây nói rằng trong Đấng Christ
tất cả chúng ta đều là một. Chúng ta là những người đã mặc
lấy Đấng Christ. Trong nguyên bản, chữ mặc lấy chỉ là một
chữ. Chữ ấy gần với ý nghĩa của chữ "che phủ" hơn là ý nghĩa
của chữ "mặc". Tất cả chúng ta đều được báp-têm vào trong
Đấng Christ và đều đã mặc lấy Đấng Christ. Không thể nào có
người Do-thái hoặc người Hi-lạp, người nô lệ hay người tự do,
nam hay nữ, vì trong Đấng Christ tất cả chúng ta đều đã trở
nên một. Điều ấy có nghĩa là sự hiệp một của chúng ta trong
Đấng Christ đã hủy bỏ tất cả những sự khác biệt trước kia của
mình.
Cô-lô-se 3:10-11 nói: "Và đã mặc lấy con người mới là người
đang được đổi mới để đạt đến sự hiểu biết trọn vẹn theo hình
ảnh của Đấng đã dựng nên người ấy. Tại đây không thể còn
người Hi-lạp, người Do-thái, người chịu cắt bì, người không
chịu cắt bì, người dã man, người Sy-the, người nô lệ và người
tự do, nhưng Đấng Christ là tất cả và trong tất cả". Phân đoạn
ấy cũng nói rằng giữa vòng các tín đồ không còn những sự
khác biệt nữa. Ga-la-ti 3:28 nói: "Tại đây không thể còn", và
câu này cũng nói: "Tại đây không thể còn". Tại đây không thể
còn những sự khác biệt vì chúng ta đã mặc con người mới.
Chúng ta đã nhận lấy và được hòa nhập vào con người mới là
người đã được dựng nên theo hình ảnh của Đức Chúa Trời.
Trong hình ảnh ấy không thể còn người Hi-lạp hoặc người
Do-thái, người chịu cắt bì hoặc người không chịu cắt bì, người
dã man hoặc người Sy-the, người nô lệ hay người tự do, vì
Đấng Christ là tất cả và ở trong tất cả. Vì vậy, tất cả các tín
đồ đều là một; họ đã trở nên một thực thể duy nhất.
Từ ba phân đoạn Kinh Thánh ấy, chúng ta nhận thấy rằng
tất cả các tín đồ đều là một trong Đấng Christ, và tất cả những
sự khác biệt của họ đều đã được hủy bỏ. Đó là nền tảng mà
trên đó hội-thánh được xây dựng. Nếu chúng ta đem tất cả
những sự khác biệt thế tục của mình vào trong hội-thánh và
vào trong Chúa, thì chúng ta sẽ làm bại hoại hội-thánh và phá
hỏng các mối liên hệ giữa vòng các anh chị em.
Chúng ta phải nhận thấy rằng tất cả chúng ta đều đã được
làm cho trở nên một trong Đấng Christ. Khi ở trong Chúa,
những sự khác biệt trước kia của chúng ta không còn tồn tại
giữa vòng chúng ta nữa. Trong con người mới và trong Thân
Thể Đấng Christ không có những sự khác biệt. Trong các câu
[Kinh Thánh] được nói đến ở trên có ít nhất năm sự khác biệt.
Chúng ta thấy có năm cặp tương phản, nhưng thật ra có sáu sự
khác biệt. Trước hết là có sự khác biệt giữa người Hi-lạp và
người Do-thái. Rồi có sự khác biệt giữa người tự do và người nô
lệ. Sau đó là có sự khác biệt giữa nam và nữ, giữa người dã
man và người Sy-the, giữa người chịu cắt bì và người không
chịu cắt bì. Theo sứ đồ Phao-lô, dầu có sự khác biệt nào giữa
vòng loài người, tất cả chúng ta cũng đều đã được làm cho trở
nên một trong Đấng Christ.
Trên thế giới này, đối với một người, điều quan trọng nhất
là địa vị hay cấp bậc của người ấy. Nếu là một hạng người nào
đó, thì tôi phải sống theo địa vị hay cấp bậc ấy của mình. Nếu
chúng ta có phần nào là một Cơ-đốc-nhân, thì những suy nghĩ
ấy phải ra đi. Nếu đem cấp bậc và địa vị của bản thân mình
vào trong con người mới, thì chúng ta sẽ làm cho con người mới
trở nên cũ vì những sự khác biệt ấy thuộc về con người cũ. Vì
vậy, khi đến hội-thánh, chúng ta phải từ bỏ tất cả những điều
ấy.
II. HỦY BỎ DÂN TỘC TÍNH
A. Không Có Sự Khác Biệt Giữa Người Do-Thái
Và Người Hi-lạp
Trên thế giới, sự khác biệt lớn nhất đặt nền tảng trên dân
tộc tính. Người Do-thái và người Hi-lạp là hai chủng tộc rất
khác biệt. Người Do-thái đầy tinh thần dân tộc. Họ là hậu duệ
của Áp-ra-ham, và là tuyển dân của Đức Chúa Trời; họ là quốc
gia duy nhất trên đất được Đức Chúa Trời thiết lập. Họ được
biệt riêng khỏi các quốc gia khác và là một dân tộc đặc biệt
dành cho Đức Chúa Trời. Nhưng thay vì tự hạ mình trước mặt
Đức Chúa Trời và tôn cao Ngài, họ lại kiêu ngạo và khoe
khoang chính mình với các chủng tộc khác. Sự kiêu ngạo ấy
đưa tinh thần dân tộc của họ đến mức độ cực đoan. Họ khinh
thường tất cả các dân tộc Ngoại-bang. Dưới mắt họ, người
Ngoại-bang là thú vật, là lũ chó. Họ tuyệt nhiên không chấp
nhận người Ngoại-bang.
Đó là lý do tại sao khó đặt một người Ngoại-bang bên cạnh
một người Do-thái và yêu cầu họ cùng làm bạn Cơ-đốc với
nhau. Một người Do-thái có thể tin nhận Chúa Giê-su và xưng
mình là Cơ-đốc-nhân, nhưng khó mà thuyết phục người ấy rao
giảng phúc-âm cho người Ngoại-bang. Sách Công-vụ nói với
chúng ta rằng trước hết phúc-âm đã được rao giảng cho người
Do-thái vào ngày lễ Ngũ-tuần. Về sau, khi phúc-âm truyền đến
Sa-ma-ri, những người được cứu là người Do-thái. Để đem
phúc-âm đến với người Ngoại-bang, Chúa đã phải dấy lên
Phao-lô và truyền bảo ông rao giảng. Thậm chí vào thời ấy,
công việc rao giảng cho người Ngoại-bang không phải bắt đầu
ngay lập tức tại An-ti-ốt. Trước hết, Phi-e-rơ đã phải khởi
xướng tại Sê-sa-rê. Đối với Phi-e-rơ thì khá khó khăn vì ông là
một sứ đồ cho người Do-thái mà phải đến với người
Ngoại-bang. Vì vậy, ông cần nhìn thấy khải tượng ba lần và
phải nghe Chúa phán ba lần rằng: "Phi-e-rơ ơi, hãy dậy, làm
thịt và ăn!" Nếu không có điều ấy thì Phi-e-rơ không bao giờ
dám đến với người Ngoại-bang. Đó là lần đầu tiên phúc-âm
được rao giảng cho người Ngoại-bang, và cho thấy thể nào
người Do-thái miễn cưỡng rao giảng cho người Ngoại-bang.
Trong Công-vụ chương 15, có một nan đề phát sinh liên
quan đến vấn đề cắt bì và giữ theo luật pháp. Một số người ủng
hộ việc tín đồ Ngoại-bang cần được cắt bì và phải giữ theo luật
pháp. Trên thực tế, họ nói rằng một người Ngoại-bang mà
muốn làm Cơ-đốc-nhân thì trước hết phải làm người Do-thái.
Hàng rào dân tộc ấy kiên cố biết bao! Người Ngoại-bang phải
đợi đến Công-vụ chương 15 mới được miễn cắt bì và khỏi giữ
theo luật pháp. Phi-e-rơ và những người khác bảo Phao-lô và
Ba-na-ba hãy tự do đến với người Ngoại-bang và bảo đảm rằng
tất cả mọi người trong vòng họ đều vẫn ở trong cùng một sự
tương giao.
Ga-la-ti chương 2 nói rằng Phi-e-rơ đã đến An-ti-ốt và ăn
chung với người Ngoại-bang. Nhưng khi có nhóm người kia từ
Gia-cơ đến, thì ông rút lui và tách riêng ra, vì sợ những người
chịu cắt bì. Phao-lô đã công khai khiển trách Phi-e-rơ vì đã
không bước đi phù hợp với lẽ thật của phúc-âm. Thập tự giá đã
phá đổ bức tường ngăn cách rồi, và đúng ra là không còn người
Do-thái cũng không còn người Ngoại-bang.
Chúng ta có thể là một người Do-thái hay một người
Ngoại-bang. Nhưng nguyện Chúa ban phước cho chúng ta để
nhận thấy rằng trong Đấng Christ tất cả chúng ta đều đã được
làm cho trở nên một. Dân tộc tính của chúng ta đã được hủy bỏ
và những sự khác biệt có tính dân tộc không còn tồn tại nữa.
Dầu người nào có là tín đồ người Hoa, tín đồ người Anh, tín đồ
người Ấn hay tín đồ người Nhật, người ấy đã trở nên một anh
em hay chị em trong Đấng Christ. Chúng ta không thể lấy quốc
gia mà phân chia con cái của Đức Chúa Trời. Chúng ta không
thể có Cơ-đốc giáo Trung Hoa. Nếu đó là người Hoa thì không
còn là Đấng Christ nữa. Hoặc là "Trung Hoa giáo" hoặc là
"Cơ-đốc giáo", chứ không có cái gọi là Cơ-đốc giáo Trung Hoa.
Hai từ ngữ ấy tương phản với nhau. Tất cả chúng ta đều là anh
chị em trong Chúa. Không thể có những sự khác biệt có tính
dân tộc nào. Điểm này khá rõ ràng. Trong Thân Thể Đấng
Christ, trong con người mới, chúng ta hoàn toàn là một; không
có bất cứ sự khác biệt có tính dân tộc nào. Ngay cả tinh thần
dân tộc mạnh mẽ như của người Do-thái cũng đã bị Chúa hủy
bỏ.
B. Thập Tự Giá Phá Đổ Bức Tường Ngăn Cách
Ê-phê-sô nói với chúng ta về một bức tường giữa người
Do-thái và người Ngoại-bang. Hai dân ấy bị tách biệt. Nhưng
thập tự giá đã phá đổ bức tường ngăn cách. Không còn sự khác
biệt hay tách biệt nữa. Nếu gặp một người nào ở trong Đấng
Christ, chúng ta không nên nói rằng người ấy là người Hoa mà
là một người ở trong Đấng Christ. Chúng ta không nên nói đó
là một người Anh, mà nên nói rằng người ấy ở trong Đấng
Christ. Tất cả chúng ta đều đã trở nên một trong Đấng Christ.
Đừng bao giờ nghĩ đến việc có một hội-thánh Trung Hoa và
một chứng cớ Trung Hoa. Đó là một lỗi lầm lớn, và thậm chí
không nên để ý niệm ấy thoáng qua tâm trí của chúng ta. Xin
ghi nhớ rằng trong Đấng Christ, không có sự khác biệt giữa
người Hi-lạp và người Do-thái. Không có điều đó. Nếu một anh
em hay chị em nào đưa điều ấy vào giữa vòng chúng ta, thì có
nghĩa là anh em hay chị em ấy đem đến một yếu tố xa lạ. Hậu
quả [đem đến] sẽ là sự bại hoại ở bên trong. Chúng ta không có
sự khác biệt nào giữa người Do-thái và người Hi-lạp. Trong
Đấng Christ, tất cả chúng ta đều được liên kết với nhau. Chúng
ta phải tiêu trừ mọi ý niệm dân tộc khỏi lòng mình. Ngay khi
chúng ta đem điều ấy vào trong hội-thánh thì hội-thánh trở
nên một tổ chức thuộc xác thịt chứ không còn là Thân Thể
Đấng Christ nữa.
Một số người có tinh thần dân tộc quá mạnh đến nỗi họ
không thể làm những Cơ-đốc-nhân một cách đúng đắn. Mặc
dầu chúng ta là người Hoa và ở dưới pháp quyền của đất nước
mình, nhưng mối liên hệ ấy chấm dứt khi chúng ta ở trong
Đấng Christ. Mỗi khi đến trước mặt Chúa, chúng ta không đến
với tư cách là một người Hoa. Cái ý thức ấy cần phải giữ ở
ngoài cửa. Chúng tôi hi vọng các tín đồ mới sẽ nhận thấy ngay
từ đầu là chúng ta được liên kết với nhau trong sự sống của
Đấng Christ. Tôi đã nhận được sự sống của Đấng Christ, và
một anh em tại Anh Quốc hoặc tại Ấn Độ hay tại Nhật Bản
cũng đã nhận được cùng một sự sống của Đấng Christ. Chúng
ta được liên kết theo sự sống của Đấng Christ chứ không theo
dân tộc tính của mình. Chúng ta phải có một khải tượng rất rõ
ràng về điểm ấy. Trong Thân Thể, trong Đấng Christ và trong
con người mới, dân tộc tính không tồn tại. Sự khác biệt ấy đã
hoàn toàn được hủy bỏ.
Sau thế chiến thứ nhất, một vài anh em từ Anh Quốc đã đến
Đức Quốc dự một hội đồng. Trong kỳ hội đồng ấy, một anh em
đứng lên và giới thiệu các anh em người Anh với những lời lẽ
rằng: "Chiến tranh đã chấm dứt, và có một vài anh em người
Anh đến đây thăm viếng chúng ta. Chúng ta nồng nhiệt đón
mừng họ". Sau lời giới thiệu ấy, một anh em người Anh đứng
lên nói: "Chúng tôi không phải các anh em người Anh, mà là
các anh em từ Anh Quốc". Đó là một lời kỳ diệu. Không có các
anh em người Anh, mà chỉ có các anh em từ Anh Quốc. Làm sao
có thể có một anh em người Anh, một anh em người Mỹ, một
chị em người Pháp, hay một chị em người Ý trong nhà Đức
Chúa Trời được? Cảm tạ Đức Chúa Trời, trong Đấng Christ
không có những sự khác biệt về dân tộc tính.
Thưa anh chị em, tất cả chúng ta đều có phần trong
hội-thánh. Chúng ta đã nhận được sự đặt tay rồi. Bây giờ,
chúng ta phải nhận thấy rằng tất cả những sự khác biệt giữa
người Hi-lạp và người Do-thái đã bị phá hủy. Không còn những
sự khác biệt như vậy nữa trong Đấng Christ. Đó là một sự kiện
vinh hiển, một lẽ thật thực sự vinh hiển. Trong hội-thánh chỉ
có Đấng Christ. Đấng Christ là tất cả và trong tất cả. Không
có gì khác ngoại trừ Đấng Christ......còn nữa