Thi thiên 142: 1-7
1 Tôi cất tiếng kêu-cầu cùng Đức Giê-hô-va; cất tiếng cầu-khẩn Đức Giê-hô-va.
2 Ở trước mặt Ngài tôi tuôn đổ sự than-thở tôi, Bày-tỏ sự gian-nan tôi.
3 Khi tâm-hồn nao-sờn trong mình tôi, Thì Chúa đã biết nẻo-đàng tôi. Trên con đường tôi đi, Chúng nó gài kín một cái bẫy.
4 Xin Chúa nhìn phía hữu tôi, coi; Chẳng có ai nhận-biết tôi; Tôi cũng không có nơi nào để nương-náu mình; Chẳng người nào hỏi thăm linh-hồn tôi.
5 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi kêu-cầu cùng Ngài, Mà rằng: Ngài là nơi nương-náu của tôi, Phần tôi trong đất kẻ sống.
6 Xin Chúa lắng nghe tiếng tôi, Vì tôi bị khốn-khổ vô-cùng; Xin hãy cứu tôi khỏi kẻ bắt-bớ tôi, Vì chúng nó mạnh hơn tôi.
7 Xin hãy rút linh-hồn tôi khỏi ngục-khám, Để tôi cảm-tạ danh Chúa. Những người công-bình sẽ vây quanh tôi, Bởi vì Chúa làm ơn cho tôi.
Tôi không thích hang động. Khi đến thăm hang Mammoth ở Tiểu bang Kentucky, (cũng như địa đạo Củ Chi ở Sàigòn) tôi cảm thấy thật khó chịu để đợi cho đến lúc chui ra khỏi hang! Do đó, tôi hiểu được phần nào nỗi khốn khổ của Đa-vit khi ông viết Thi Thiên này trong lúc chạy trốn Sau-lơ trong một cái hang! Trong gian truân, Đa-vit nhìn vào 4 hướng sau:
1/ Thứ nhất, ông nhìn vào bên trong: "Tôi cất tiếng kêu cầu Đức Giê-hô-va. Tôi dâng lời khẩn cầu, nài xin Đức Giê-hô-va. Tôi tuôn đổ sự than thở tôi và trình bày nỗi gian truân tôi trước mặt Ngài! Khi tâm linh tôi bị nao sờn trong tôi thì Chúa đã biết nẻo đường tôi" (c.1-3). Ông nhìn vào trong lòng và nói: 'Kìa! Tôi đã gặp gian truân nên than thở và cảm thấy sờn lòng! Đôi khi sự tự suy xét mình lại là điều ích cho bạn. Tuy nhiên, cũng đừng phí quá nhiều thì giờ để nhìn vào trong lòng kẻo bạn sẽ gặt lấy thất vọng!
2/ Kế đó, Đa-vit nhìn quanh, hy vọng tìm được sự cứu giúp: "Xin Chúa nhìn vào tay hữu con và xem, bởi vì chẳng có ai nhận biết con cả! Con không tìm được nơi nương náu. Cũng chẳng có người nào quan tâm đến linh hồn con" (c.4). Bạn có bao giờ cảm thấy như vậy chưa? Bạn có bao giờ nhìn quanh và nói: "Chẳng có ai quan tâm đến tôi cả - mỗi người đều phải mang gánh nặng của chính mình, không ai muốn chia xẻ nỗi niềm với tôi cả"? Có lẽ trong những hoàn cảnh đó, bạn nên dành thì giờ mang lấy những gánh nặng của những người khác - và như thế họ sẽ rất thích thú, sung sướng vì sự quan tâm của bạn!
3/ Sau khi nhìn vào trong và nhìn quanh, Đa-vit vẫn chỉ tìm tháy sự thất vọng mà thôi! Ông liền nhìn lên. "Hỡi Đức Giê-hô-va! Con kêu cầu Ngài! Rằng: Ngài là nơi nương náu của con, là phần sự sống con trong xứ dành cho kẻ sống" (c.5). Hay nói cách khác: "Kính lạy Đức Chúa Trời! Ngài nghe tiếng kêu cầu của con. Ngài sắp giải cứu con khỏi tay những kẻ bắt bớ con cho dù chúng mạnh hơn con".
4/ Cuối cùng, Đa-vit nhìn về phía trước. "Xin hãy đem linh hồn con ra khỏi ngục khám, để con có thể ngợi khen danh Ngài. Người công bình sẽ vây quanh con, vì Ngài đã ban ơn cho con thật dư dật" (c.7). Sau khi nhìn thấy sự vinh hiển và ơn phước của Đức Giê-hô-va, bạn có thể nhìn về phía trước với lòng tin cậy Chúa!
Có lẽ bạn đang ở trong một cái hang đầy thất vọng, chán nản? Bạn không còn tìm thấy niềm hy vọng trong chính mình lẫn trong hoàn cảnh! Hãy nhìn xem Đức Giê-hô-va và vâng lời Ngài! Sau đó, bạn hãy nhìn về phía trước với lòng tin cậy Chúa vì những lời phán hứa