buy accutane online
accutane without insurance reddit
read here buy accutane online
buy amitriptyline uk
buy antidepressants mastercard
mipnet.dk amitriptyline and tinnitus
contrave weight loss pills reviews
naltrexone
alone for weight loss
mixing melatonin and weed
melatonin and
weed Bài Bảy Mươi Sáu
Sau Sự Phá Vỡ
2Ti-mô-thê 3:16 nói rằng cả Kinh Thánh đều được Đức Chúa Trời hà hơi. Anh em có tin rằng Sáng Thế Ký chương 34 mà chúng ta sẽ xem xét trong bài này, được Đức Chúa Trời hà hơi không? Chúng ta cần ngửa trông Chúa để Ngài tỏ cho chúng ta biết làm thế nào phần Lời này là sự hà hơi của Đức Chúa Trời. Khi còn trẻ, sau khi đọc các chương như Sáng Thế Ký 34 một, hai lần và câu chuyện đã in sâu trong ký ức thì tôi bỏ qua. Khi đọc Cựu Ước, hễ đến với chương này thì tôi nhớ rằng con gái của Gia-cốp đã bị làm ô uế, còn các con trai ông đã giết người không thương xót, cướp lấy thành, rồi tôi bỏ qua. Tuy nhiên, Chúa đã tỏ cho tôi rằng ngay cả chương này cũng là hơi thở của sự sống. Dù có sự sống trong phần Lời này, nhưng chúng ta cần có kinh nghiệm để đánh giá cao.
d. Sau Sự Phá Vỡ
Để hiểu rõ sự sống trong chương 34, chúng ta phải nhìn cả phía sau lẫn phía trước. Trước chương này, Gia-cốp đã được giải thoát khỏi mọi rắc rối của ông. Suốt 20 năm, Gia-cốp bị đè nén dưới bàn tay bóp chẹt của La-ban, và ông rất phiền muộn bởi điều này. Cuối cùng, Gia-cốp không thể ở với La-ban lâu hơn nữa và đã rời khỏi nhà cậu mình. Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp rằng Ngài muốn ông trở về xứ sở của tổ phụ ông. Tuy nhiên, Gia-cốp không thể quên những gì đã xảy ra ở đó vì tại đó ông đã lừa cha là Y-sác và tiếm vị của Ê-sau, anh ông. Dù đã sẵn lòng trở về xứ sở của tổ phụ nhưng ông phải đương đầu với nan đề lớn là đối diện với Ê-sau, anh ông. Tuy nhiên, sau khi đã tiếp nhận lời Chúa và dùng sự khéo léo, thông minh, ông đã trốn khỏi La-ban mà không cho La-ban biết. Do trốn khỏi La-ban, ông đã vượt qua khó khăn thứ nhất, là ở dưới bàn tay bóp chẹt của La-ban. Nhưng rồi sự rắc rối thứ hai xảy đến: La-ban đuổi theo Gia-cốp, và cuối cùng, bắt kịp ông. Nhưng Đức Chúa Trời đã can thiệp, bảo La-ban không được nói gì với Gia-cốp dù tốt hay xấu. Vì thế, Gia-cốp được giải thoát hoàn toàn khỏi tay La-ban. Nhưng rắc rối lớn nhất –đối diện với Ê-sau– vẫn còn nằm phía trước. Vì điều này, ông đã trải qua một đêm dài vật lộn với đối thủ không biết là ai mà thực ra là chính Chúa. Nhưng Gia-cốp đã vượt qua cơn khủng hoảng này, và Chúa đã giải cứu ông khỏi nan đề với Ê-sau. Sau điều này, Gia-cốp không còn khó khăn nào trong một thời gian.
1a) Chỉ Trở Về Đến Si-chem
Sau khi được giải thoát khỏi mọi rắc rối này, “Gia-cốp đi đến Su-cốt, cất nhà cho mình và làm những lều cho gia súc” (33:17). Su-cốt ở về phía đông Giô-đanh. Điều này cho thấy rằng trong khi Gia-cốp ở Su-cốt, ông vẫn chưa vượt qua sông Giô-đanh để bước vào trung tâm xứ Ca-na-an. Sáng Thế Ký 33:17 không nói rằng Gia-cốp đã đến Ca-na-an. Xứ Ca-na-an không được đề cập cho đến câu kế tiếp, ở câu đó chúng ta được biết rằng Gia-cốp đã đến thành Si-chem, “trong xứ Ca-na-an” cách bình an (c. 18). Trong cách nhìn của Đức Chúa Trời, khi đi đến Su-cốt và cất nhà cho mình ở đó, Gia-cốp chưa trở về trung tâm của miền đất tốt lành. Qua việc xây nhà cho ông và dựng lều cho gia súc, chúng ta thấy Gia-cốp vẫn còn thiên nhiên và vì chính mình biết bao. Chắc chắn là ông đã quên chiêm bao tại Bê-tên. Sau khi trốn khỏi Ê-sau, ông có một chiêm bao, trong đó ông thấy một chiếc thang bắc từ đất đụng đến trời. Khi tỉnh giấc, ông đã đặt tên nơi đó là Bê-tên và đổ dầu trên hòn đá mà ông đã dùng làm gối, nói rằng: “Hòn đá mà tôi đã dựng làm trụ đây sẽ là Nhà của Đức Chúa Trời” (28:22). Tại Bê-tên, Gia-cốp đã thề với Đức Chúa Trời, hứa rằng hòn đá này sẽ là Nhà của Đức Chúa Trời. Nói cách khác, ông hứa với Đức Chúa Trời rằng ông sẽ xây một Ngôi Nhà cho Ngài. Chắc chắn Gia-cốp đã quên điều này. Nếu ở đó, tôi sẽ hỏi Gia-cốp: “Gia-cốp ơi, tại sao ông trở về? Đức Chúa Trời có muốn ông xây nhà cho ông và dựng lều cho gia súc của ông không? Còn Nhà Đức Chúa Trời thì sao?” Khi Gia-cốp là khách lạ trong một xứ ngoại quốc, chúng ta có thể cảm thông với ông vì thật khó khăn cho bất cứ ai là ngoại kiều . Nhưng bây giờ ông đã trở lại lãnh thổ của miền đất mà Đức Chúa Trời đã hứa.
Nếu đọc Cựu Ước cẩn thận, anh em sẽ thấy lãnh thổ ở phía đông Giô-đanh chưa hề được công nhận là phần tốt nhất của miền đất tốt lành. Nhưng khi hai chi phái rưỡi của Ítx-ra-ên đến lãnh thổ này, họ đã bị nó thu hút. Điều này khiến Môi-se không vui với họ. Hai chi phái rưỡi đã nhận phần đất này, nhưng họ đã mất một số phước hạnh của Đức Chúa Trời. Khi người A-si-ri đến tấn công con cái Ítx-ra-ên, trước tiên họ đến vùng đất ở phía đông Giô-đanh, và hai chi phái rưỡi này đã bị bắt làm phu tù trước nhất (1Sử. 5:26). Các thành phố chiến lược như Giê-ru-sa-lem và Bết-lê-hem thì ở trung tâm của miền đất, phía tây sông Giô-đanh. Do đó, lãnh thổ ở phía đông Giô-đanh, nơi có Su-cốt, không phải là trung tâm miền đất hứa của Đức Chúa Trời.
Kinh Thánh cho chúng ta phần ghi chép vắn tắt về chỗ ở của Gia-cốp tại Su-cốt. Cuối cùng, Gia-cốp nhận thức rằng Su-cốt không phải là nơi đúng đắn để ông ở với Đức Chúa Trời, và ông đã vượt sông Giô-đanh để đến Si-chem. Trong hành trình trở về miền đất tốt lành, Gia-cốp đã vượt qua ba con sông: Sông Ơ-phơ-rát, Gia-bốc và Giô-đanh. Khi đến Si-chem, Gia-cốp đã theo dấu chân của Áp-ra-ham, tổ phụ mình (12:5-6). Điều này cho thấy Gia-cốp đã được đem đến con đường đúng đắn. Tại Si-chem, Gia-cốp đã dựng một lều và xây một bàn thờ (34:18-20). Điều này bày tỏ rằng ông đã bắt đầu sống đời sống lều trại và có bàn thờ chứng cớ. Điều này tốt hơn là xây nhà cho chính ông và dựng lều cho gia súc của ông. Tại Su-cốt, Gia-cốp không xây gì cho Đức Chúa Trời. Trái lại, tại Si-chem, ông không xây gì cho chính mình hay cho gia súc của mình; đúng ra, ông đã xây một bàn thờ cho Đức Chúa Trời và dựng một lều cho đời sống ông. Thật tốt biết bao khi ông không những đi theo dấu chân của tổ phụ mà còn có đời sống lều trại và bàn thờ chứng cớ.
Điều này tốt, nhưng đó không phải là Bê-tên. Nếu đọc chương 12, anh em sẽ thấy rằng sau khi Áp-ra-ham đến Si-chem, ông đã tiếp tục đi đến Bê-tên (12:6-8). Gia-cốp có chiêm bao tại Bê-tên (28:10-22). Khi ông được Chúa bảo trở về xứ sở của tổ phụ, đó là dấu hiệu cho thấy ông nên trở về Bê-tên để làm trọn lời thề là xây nhà cho Đức Chúa Trời. Tôi hoàn toàn không hiểu ông đã quên chiêm bao này hay không sẵn sàng trả giá. Nhưng trước hết ông đã đến Su-cốt rồi tiếp tục đến Si-chem. Tại Si-chem, ông bắt đầu sống như một người được kêu gọi. Trước đó, Gia-cốp không hề sống như một người được kêu gọi. Nói theo từ ngữ Cơ-đốc ngày nay, Gia-cốp chưa bao giờ sống đời sống Cơ-đốc. Trước thời điểm đó, ông luôn chiếm đoạt. Đó là đời sống mà ông đã sống từ khi được sinh ra. Ông chiếm chỗ của người khác và nắm gót họ. Tuy nhiên, vào lúc Ê-sau đến đón ông, Gia-cốp đã được phá vỡ. Dù Ê-sau đến với ông bằng tấm lòng chân thật và tốt bụng, ông vẫn đang tiếm vị ngay cả sau khi đã được phá vỡ. Tiếm vị cho đến phút cuối cùng khi ông an toàn đến Si-chem, nơi ông bắt đầu sống đời sống lều trại với bàn thờ chứng cớ.
Dù Gia-cốp có lều trại với một bàn thờ tại Si-chem, nhưng điều này không đạt tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời. Có một lều cho Gia-cốp nhưng không có nhà cho Đức Chúa Trời. Một bàn thờ được xây cho Đức Chúa Trời, nhưng Đức Chúa Trời vẫn không có nhà. Theo Cựu Ước, việc xây bàn thờ phải đem chúng ta đến sự xây dựng Đền Thờ. Trong việc tái thiết Đền Thờ, điều đầu tiên được khôi phục là bàn thờ (Ê-xơ-ra 3:1-3). Phía trước Đền Tạm và Đền Thờ, có bàn thờ. Điều này tương tự trong kinh nghiệm của chúng ta. Trước hết, chúng ta có một sự dâng mình tuyệt đối và xây bàn thờ; sau đó, cứ tiếp tục cho đến khi tiến đến sự xây dựng Hội Thánh là Nhà của Đức Chúa Trời.
2) Vẫn Cần Đến Sự Xử Lý Trong Hoàn Cảnh
Dù những gì Gia-cốp có tại Si-chem là tốt, ông vẫn cần sự xử lý trong các hoàn cảnh (34:1-31) vì ông chưa trở về Bê-tên. Gia-cốp chắc chắn đã rất hạnh phúc và thỏa lòng ở Si-chem; Si-chem có nghĩa là “vai” và tượng trưng cho sức mạnh. Sau khi đến Si-chem, Áp-ra-ham đã được làm cho mạnh mẽ. Kinh nghiệm của Gia-cốp chắc chắn cũng giống như vậy. Thậm chí Gia-cốp đã mua một miếng đất và giăng lều trên đó (33:19). Chắc chắn ông đã được làm cho mạnh mẽ để sống ở đó như một người được kêu gọi của Đức Chúa Trời. Nhưng ông vẫn chưa đạt đến mục tiêu của Đức Chúa Trời. Một ngày nọ, điều bất ngờ xảy ra: Đi-na, con gái duy nhất của ông, bị làm ô uế (34:1-2). Lúc đó, Gia-cốp có mười một con trai và một con gái. Nếu ông có mười một con gái và một con trai, tình trạng sẽ khác hơn nhiều. Vì một trong mười một cô bị làm nhục sẽ kém nghiêm trọng hơn là cô con gái duy nhất bị làm nhục. Bị làm nhục là điều nghiêm trọng nhất đối với cô con gái duy nhất của Gia-cốp.
Điều xảy ra khác thường này chắc chắn phải ra từ Đức Chúa Trời. Đi-na đi thăm các cô gái trong xứ (34:1). Nếu không làm điều này, cô sẽ không bao giờ bị làm nhục. Do đi thăm các cô gái trong xứ, cô đã gặp khó khăn và điều không may đã xảy ra. Anh em có nghĩ điều này là ngẫu nhiên không? Gia-cốp và người nhà ông có lẽ đã nghĩ như vậy, nhưng trong cách nhìn của Đức Chúa Trời thì không phải vậy; điều này xảy ra dưới bàn tay tể trị của Ngài. Điều này không có nghĩa Đức Chúa Trời có ý định để con gái của Gia-cốp bị ô uế mà có nghĩa là sự bất hạnh này đã xảy ra dưới bàn tay tể trị của Đức Chúa Trời để hoàn hảo Gia-cốp, người được chọn của Ngài.
Ngày nay, nguyên tắc cũng như vậy. Đức Chúa Trời có một mục đích với Gia-cốp và chắc chắn rằng Ngài cũng có một mục đích với mỗi người trong chúng ta, những người được kêu gọi của Ngài. Mục đích của Đức Chúa Trời với Gia-cốp không phải để Gia-cốp đi theo dấu chân của tổ phụ ông, dựng lều, xây bàn thờ, được làm cho mạnh mẽ và ổn định. Không một điều nào trong các điều này là hoàn thành mục đích của Đức Chúa Trời. Nói tóm lại, mục đích của Đức Chúa Trời là có Nhà Ngài trên đất, là xây Bê-tên ở đây, trên đất này. Si-chem tốt cho Gia-cốp nhưng không bao giờ làm thỏa khát vọng của Đức Chúa Trời. Vì thế, trong khi Gia-cốp ổn định, thỏa mãn, và hạnh phúc, thì biến cố không may này xảy đến cho ông.
Nếu Gia-cốp có 11 con gái và chỉ có một con trai thì người con trai duy nhất này sẽ không thể làm gì trước tình trạng đó và không thể gây ra khó khăn nào. Nhưng khi người con gái duy nhất của Gia-cốp bị làm ô uế, tất cả các con trai của ông đã chỗi dậy (c. 7-31). Họ không thể dung thứ cho điều này. Cuối cùng, hai con trai của Gia-cốp, Si-mê-ôn và Lê-vi, đã giết tất cả người nam trong thành Si-chem và cướp phá thành. Hãy xem tình trạng của Gia-cốp. Ông là người được Đức Chúa Trời chọn, kêu gọi và là chứng cớ của Đức Chúa Trời trên đất. Ông đang đi theo dấu chân của người tiên phong trong những người được kêu gọi của Đức Chúa Trời, sống trong trại và thờ phượng Đức Chúa Trời bởi bàn thờ. Ông là chứng cớ duy nhất của Đức Chúa Trời trên đất. Nhưng hãy nhìn những gì đã xảy ra! Con gái duy nhất của ông bị làm ô uế. Làm thế nào điều này có thể xảy ra cho một người mới bắt đầu sống đời sống của người được Đức Chúa Trời kêu gọi, đời sống lều trại với bàn thờ? Nếu là Gia-cốp, có lẽ tôi sẽ nghi ngờ và nói: “Điều này là gì? Tôi yêu Chúa nhiều hơn trước. Ngay khi tôi bắt đầu có đời sống đúng đắn, bước theo dấu chân của Áp-ra-ham thì điều này lại xảy ra cho tôi. Tại sao?”.
Noi theo những phương pháp lừa dối của cha, các con trai của Gia-cốp lập mưu trả thù. Họ giả vờ chấp nhận lời thỉnh cầu của Hê-mô và Si-chem, nói rằng Si-chem và Hê-mô có thể cưới Đi-na với điều kiện là tất cả người nam giữa vòng họ phải chịu cắt bì (c. 13-17). Lời đề nghị này làm hài lòng Hê-mô và Si-chem, và họ chấp nhận ngay (c. 18-19). Vào ngày thứ ba, khi tất cả người nam còn đau đớn vì cắt bì thì Si-mê-ôn và Lê-vi, các anh của Đi-na “mỗi người cầm một thanh gươm xông vào thành giết hết thảy người nam. Hai người lại lấy gươm giết Hê-mô và Si-chem, con trai người, đem nàng Đi-na ra khỏi nhà Si-chem rồi đi” (c. 25-26). Sau đó, họ “xông vào thành cướp phá, bắt tất cả chiên, bò, lừa, tài vật, đàn bà và con trẻ. Thậm chí họ cướp phá mọi thứ trong nhà” (c. 27-29). Trong 49:5-7, Gia-cốp nói đến sự tàn sát này.
Trong Xuất Ai-cập Ký chương 32, bàn tay tàn sát của Lê-vi trở nên một phước hạnh. Khi con cái Ítx-ra-ên thờ lạy bò con vàng, Môi-se nói: “Ai đứng về phía Chúa, hãy đến cùng ta” và “Tất cả con trai của Lê-vi đã nhóm hiệp bên người” (Xuất 32:26). Và khi Môi-se nói: “Mỗi người hãy đeo gươm bên mình, đi qua đi lại trong trại quân, từ cửa này đến cửa kia, và mỗi người hãy giết anh em, bạn hữu và kẻ lân cận mình. Và con cái Lê-vi đã làm y như lời Môi-se” (Xuất 32:27-28). Ở đây, trong Sáng Thế Ký chương 34, Lê-vi cùng với Si-mê-ôn đã tàn sát tất cả người nam trong thành của Hê-mô. Sau này, gần núi Si-nai, hậu tự của Lê-vi đã giết những kẻ thờ lạy bò con vàng. Hơn nữa, trong Dân Số Ký 25:7-8, một trong các con cháu của Lê-vi đã giết những kẻ gian dâm. Do thực hiện hành động trong Xuất Ai-cập Ký chương 32, người Lê-vi đã trở nên thầy tế lễ cho Đức Chúa Trời.
Hãy xem tình trạng Gia-cốp phải đối diện trong chương này: con gái ông đã bị làm ô uế, còn các con trai ông đã lừa gạt người khác, giết họ và cướp phá thành. Đây có phải là gia đình của người được Đức Chúa Trời kêu gọi, gia đình của người làm chứng cớ duy nhất của Đức Chúa Trời trên đất không? Tại sao mọi điều này xảy ra cho Gia-cốp? Đi-na, mười một con trai và tất cả những người bị giết là vật hy sinh để hoàn hảo một người là Gia-cốp. Có lẽ anh em không thể tin rằng Chúa sẽ hy sinh nhiều người vì ích lợi anh em. Nhưng hy sinh nhiều người để hoàn hảo một người là một điều lớn. Trong Sáng Thế Ký chương 34, đây là người duy nhất mà trong ông, với ông và qua ông, mục đích đời đời của Đức Chúa Trời sẽ được hoàn thành. Đi-na, 11 người con trai và tất cả người nam trong thành Si-chem có thể bị bỏ, nhưng nếu Gia-cốp, người duy nhất này, bị thiệt hại thì điều gì sẽ xảy ra cho mục đích đời đời của Đức Chúa Trời? Thường thì Chúa sẽ hy sinh những điều khác vì mục đích hoàn hảo anh em. Chính tôi đã thấy và kinh nghiệm điều này. Nếu có sự hiểu biết sâu sắc, anh em sẽ thấy rằng ngay cả hôm nay, Chúa cũng đang hy sinh nhiều điều khác để anh em có thể được hoàn hảo. Si-chem, Hê-mô và tất cả những người đồng hương của họ, thậm chí Đi-na và 11 con trai của Gia-cốp, đã là vật hy sinh cho Gia-cốp. Mọi điều được chép trong chương này là để hoàn hảo ông.
Trong 34:30, Gia-cốp nói với Si-mê-ôn và Lê-vi: “Các con xui cho cha bối rối, làm cho dân xứ này, là người Ca-na-an và người Phê-rê-sít oán ghét cha vậy. Cha chỉ có ít người; nếu họ hiệp lại đánh thì chắc cha và nội nhà đều bị tàn hại”. Dường như Gia-cốp nói: “Các con đã làm mọi sự trở nên khổ cho cha. Các con làm cho cha trở nên hôi thối giữa toàn thể dân trong xứ. Bây giờ, cha không được bình an hay an toàn nào cả. Nếu dân này tấn công chúng ta, tất cả chúng ta sẽ bị giết”. Gia-cốp đã đến Si-chem trong sự bình an và an toàn. Bây giờ, ông đang ở trong tình trạng không yên ổn. Có lẽ ông không thể ngủ ngon. Con gái ông đã bị làm ô uế, và bây giờ, do sự rắc rối của các con trai ông gây ra, ông không thể ở lại Si-chem.
Trong 35:1, “Và Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp: Hãy chỗi dậy, đi lên Bê-tên, ở đó; và hãy lập một bàn thờ cho Đức Chúa Trời, là Đấng hiện ra cùng ngươi đương lúc ngươi trốn khỏi Ê-sau, anh ngươi”. Hãy chú ý từ “và” ở đầu câu này. Điều đó cho thấy rằng lời này được Chúa phán cho Gia-cốp ngay sau các biến cố trong chương trước. Sau những gì đã xảy ra cho ông, Gia-cốp có thể tiếp nhận bất cứ điều gì Đức Chúa Trời muốn phán. Nếu Đức Chúa Trời phán cũng lời này cho ông trước đó vài ngày, có lẽ Gia-cốp nói: “Đức Chúa Trời có phán như vậy à? Đây phải là sự tưởng tượng của tôi. Tôi đang đi theo dấu chân của tổ phụ mình, sống đời sống lều trại và thờ phượng Đức Chúa Trời với bàn thờ cách đúng đắn. Tai sao tôi phải rời nơi này?”. Chắc chắn rằng Đức Chúa Trời có ý định phán lời này cho Gia-cốp trước đó nhiều ngày. Tại Si-chem, mọi sự đều tốt đẹp cho Gia-cốp, nhưng điều đó không làm thỏa khát vọng của Đức Chúa Trời. Trước khi xảy ra sự khó khăn trong chương 34, Đức Chúa Trời không thể phán với Gia-cốp. Nếu Ngài phán, chắc ông sẽ không nghe. Nhưng bây giờ, sau khi con gái bị ô uế, các con trai gây rắc rối, và sau khi mất sự bình an và an toàn, Gia-cốp đang suy xét phải làm gì thì Đức Chúa Trời đã can thiệp và phán với ông, bảo ông đi lên Bê-tên. Sau khi mọi điều này đã xảy ra, Gia-cốp có thể chú ý lời Đức Chúa Trời về việc đi lên Bê-tên. Không ở trong tình thế khó khăn, chúng ta không thể lắng nghe lời của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời không dại gì phán một lời với chúng ta cách vô ích. Trái lại, Ngài chờ cho đến khi điều gì đó xảy ra cho chúng ta.
Đức Chúa Trời bảo Gia-cốp đi lên Bê-tên. Tuy nhiên theo địa lý thì Bê-tên ở phía nam Si-chem. Vì Bê-tên ở phía nam, tại sao Đức Chúa Trời không phán: “Hãy đi xuống Bê-tên”? Chúng ta không thể hiểu điều này theo quan niệm thiên nhiên. Dường như Đức Chúa Trời đang phán với Gia-cốp: “Gia-cốp, ngươi vẫn còn ở dưới vì ngươi chưa đạt đến mức mà Ta khao khát. Hãy chỗi dậy và đi lên Bê-tên”. Đức Chúa Trời đã phán với Gia-cốp cách cẩn thận và đầy ý nghĩa, bảo ông đi lên Bê-tên, sống ở đó, và xây một bàn thờ cho Đức Chúa Trời –Đấng đã hiện ra với ông đang khi ông chạy trốn Ê-sau, anh mình. Lời này ngắn gọn nhưng ý nghĩa rất sâu. Nói cách khác, dường như Đức Chúa Trời phán: “Gia-cốp, ngươi đã quên lời hứa nguyện. Hoặc ít ra, ngươi đã lơ là thực hiện điều đó. Sau khi thấy chiêm bao ở Bê-tên, ngươi đã hứa nguyện xây nhà cho Ta. Về điều đó thì sao? Ta đã bảo ngươi trở về, đã giải thoát ngươi khỏi tay La-ban, cứu ngươi khỏi sự rắc rối với Ê-sau và đã đem ngươi trở về xứ của tổ phụ ngươi cách bình an và an toàn. Nhưng Ta không làm điều này để rồi ngươi ổn định cuộc sống. Đây không phải là mục đích của Ta. Mục đích của Ta là ngươi hãy đi đến nơi mà ngươi đã thấy chiêm bao, nơi ngươi đã thề sẽ xây nhà cho Ta. Đừng ở lại Si-chem vì đây không phải là nơi ở của ngươi. Đây chỉ là một trạm dừng trên đường đến Bê-tên. Bây giờ, hãy đi lên Bê-tên, ở đó và xây một bàn thờ cho chính Đức Chúa Trời, Đấng đã hiện ra với ngươi”.
Xin đừng chỉ xem đây là một câu chuyện về Gia-cốp. Anh em phải xem điều đó là tiểu sử của mình. Tôi có thể làm chứng rằng tôi đã làm điều giống như Gia-cốp. Tôi hoàn toàn quên sự hứa nguyện, sự dâng mình của tôi. Tôi tin rằng tất cả chúng ta đã dâng mình cho Chúa, đặc biệt trong lúc thử thách hay khó khăn. Chúng ta đã hứa nguyện rằng: “Chúa ơi, nếu Ngài đem con qua những khó khăn này cách an toàn, con sẽ dâng mình cho Ngài và nhận Ngài là Đức Chúa Trời của con, và xây nhà cho Ngài tại đây”. Về nguyên tắc, tất cả chúng ta đều đã có lời hứa nguyện giống như vậy. Nhưng anh em có thực hiện lời hứa nguyện của mình không? Có lẽ không ai trong chúng ta thực hiện. Bởi điều này, chúng ta thấy rằng tất cả chúng ta là Gia-cốp. Tiểu sử của ông thật ra là bản tự truyện của chúng ta. Hứa nguyện với Chúa và dâng mình cho Ngài là một điều, nhưng để hoàn thành lời hứa nguyện và thực hiện sự dâng mình có thể đòi hỏi phải hy sinh con gái, 11 con trai, một Si-chem, một Hê-mô, nhiều người và nhiều điều khác.
Đời sống Cơ-đốc thường là đời sống bão tố. Trước hết, khi nghe Phúc Âm, chúng ta có thể nghĩ rằng sau khi trở thành Cơ-đốc nhân, đời sống chúng ta sẽ bình an và không có bão tố. Có lẽ chúng ta nghĩ rằng thuyền của chúng ta sẽ chạy an toàn trong Đấng Christ mà không gặp bão tố. Nhưng trải hơn 50 năm làm Cơ-đốc nhân, tôi đã kinh nghiệm hết cơn bão này đến cơn bão khác. Cuối cùng, tôi đi đến chỗ nhận thức rằng đời sống Cơ-đốc đầy bão tố. Mục đích của bão tố là gì? Dù 50 năm trước không sáng tỏ, nhưng nay tôi biết rất rõ. Thực ra, vấn đề không phải là bão tố hay bình an mà hoàn toàn là chúng ta có được biến đổi cho sự xây dựng của Đức Chúa Trời để hoàn tất mục đích của Ngài hay không. Đời sống anh em bão tố vì anh em cứng cỏi vì anh em rất giống Gia-cốp. Anh em cần nhiều bão tố vì chưa được biến đổi thành Ítx-ra-ên. Anh em có thể tự nhủ: “Tôi đang ở Si-chem và mọi sự đều an toàn. Chúng ta hãy chèo thuyền bình an”. Sự bình an này có thể kéo dài một thời gian ngắn rồi bất ngờ giông bão xảy đến, Đi-na của anh em bị ô uế, và mọi sự trở nên rối loạn. Đây là đời sống chúng ta. Đừng đổ lỗi cho Chúa; chính chúng ta là người gây khó khăn cho Ngài hành động trên mình. Dù chúng ta không bao giờ cầu nguyện: “Chúa ơi, xin gửi bão tố đến”, nhưng mọi loại bão tố đã đến. Dầu vậy, không một trận bão nào làm chúng ta chết. Sau khi chống chọi với rất nhiều cơn bão, chúng ta vẫn sống. Chắc chắn là Chúa đã hy sinh nhiều điều vì chúng ta. Thưa anh em yêu dấu, nhiều người trong anh em vẫn còn trẻ. Bây giờ, anh em đang ở trên thuyền và thật quá trễ để anh em hối hận và nhảy ra. Anh em cần những trận bão.
Những gì xảy ra cho Gia-cốp trong chương 34 tạo một ấn tượng sâu sắc trong ông. Khi về già và chúc phước cho 12 con trai, ông không thể quên điều Si-mê-ôn và Lê-vi đã làm. Trong 49:5-6, Gia-cốp nói: “Si-mê-ôn và Lê-vi là anh em ruột. Thanh gươm chúng nó thật khí giới hung tàn. Cầu cho tâm hồn cha chớ có đồng mưu. Vinh hiển cha chớ hiệp cùng hội họ; Vì họ đã giết người trong cơn giận dữ. Cắt nhượng bò đực vì ý riêng mình”. Theo lời của Gia-cốp, Si-mê-ôn và Lê-vi không chỉ giết người mà còn cắt nhượng bò đực. Gia-cốp không bao giờ quên điều đó. Đây là điều rắc rối tệ hại nhất mà ông đã trải qua. Nó nặng nề hơn nhiều so với sự khó khăn của ông với Ê-sau. Nó làm ông rất kinh hoàng, khiến ông sợ dân của xứ sẽ tấn công và giết ông. Ngay cả lúc chúc phước cho các con, Gia-cốp cũng không thể tin cậy họ. Ông nói: “Hồn ta ơi, ngươi chớ dính vào mưu đồ họ”, nghĩa là ông lánh xa họ. Sự rắc rối mà Si-mê-ôn và Lê-vi gây cho Gia-cốp đã đụng đến các chiều sâu của bản thể ông. Sau khi điều đó xảy ra, Gia-cốp lập tức nhận lấy lời Chúa để đi lên Bê-tên. Từ lúc đó, ông bắt đầu được biến đổi. Trước lúc đó, ông không có sự thay đổi nào.
Gia-cốp đã rời Pha-đan-A-ram và sau khi bị La-ban đuổi theo, ông được giải thoát khỏi tay La-ban. Ông cũng được giải cứu khỏi rắc rối của ông với Ê-sau và đã đến Su-cốt, nơi ông xây nhà cho mình và lều cho bầy gia súc. Tôi tin rằng Gia-cốp không có sự bình an để ở lại đó. Do đó, ông đã đi đến Si-chem, theo dấu chân của tổ phụ và bắt đầu có đời sống lều trại đúng đắn với bàn thờ chứng cớ để sống như người được Đức Chúa Trời kêu gọi. Nhưng đời sống ông tại Si-chem không đạt đến tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời. Mục tiêu của Đức Chúa Trời là có Bê-tên, Nhà của Ngài trên đất. Giống như Gia-cốp, ngày nay nhiều anh chị em vẫn đang sống tại Si-chem. Họ đi theo dấu chân của những người đi trước và được làm cho mạnh mẽ. Họ có đời sống lều trại với bàn thờ chứng cớ và đang sống như những người được Đức Chúa Trời kêu gọi. Nhưng khát vọng của Đức Chúa Trời không được thỏa đáp vì họ chưa đạt đến mức của Ngài. Vì cớ đó, những điều không may đã nhiều lần xảy ra cho họ để chuẩn bị lòng họ nghe lời của Đức Chúa Trời là chỗi dậy, đi lên Bê-tên, ở đó và xây một bàn thờ. Chúng ta cần thấy tất cả các bước này. Trong bài sau, chúng ta sẽ thấy rằng trong chương 35, Gia-cốp bắt đầu được biến đổi. Sự biến đổi của ông bắt đầu sau khi Chúa nói với ông về việc đi lên Bê-tên.
Ngày nay hầu như tất cả Cơ-đốc nhân tìm kiếm Chúa đều giống Gia-cốp: sống đời sống tốt ở Si-chem nhưng xao lãng mục tiêu của Đức Chúa Trời tại Bê-tên. Nhưng trong sự khôi phục của Chúa, Ngài muốn chúng ta trải qua Si-chem và đi lên Bê-tên, trải qua nếp sống cá nhân của mình để đi lên nếp sống Hội Thánh tập thể. Nếu không đạt đến nếp sống Hội Thánh tập thể, chúng ta vẫn còn xa mục tiêu của Đức Chúa Trời. Đây là lý do tại sao dù ở Si-chem có tốt đến đâu, chúng ta vẫn không bình an và an toàn một cách thỏa lòng. Điều này buộc chúng ta tiếp nhận lời Chúa để rời Si-chem và đi lên Bê-tên hầu có nếp sống Hội Thánh đúng đắn trong Nhà Ngài trên đất.
Bài Bảy Mươi Bảy
Cái Nhìn Toàn Cảnh
Về Sự Xây Dựng Của Đức Chúa Trời Trong Kinh Thánh
Bảy Mắt
Sách Khải Thị là sự tổng kết của Kinh Thánh. Nếu không có Sách này, Kinh Thánh sẽ thiếu một kết luận đúng đắn. Là Sách tổng kết, hầu như mọi điều trong Khải Thị là điều đã được đề cập trước trong Cựu Ước. Theo văn tự, chúng ta không thấy có điều gì liên hệ đến sự xây dựng của Đức Chúa Trời trong Khải Thị chương 4-5. Tuy nhiên, có vấn đề về bảy mắt là Bảy Linh của Đức Chúa Trời. Có một bí quyết để hiểu các dấu hiệu và biểu tượng trong Sách Khải Thị: hễ khi nào có một biểu tượng xuất hiện trong Sách này, hãy tìm xem điều đó đã được đề cập ở đâu trong Cựu Ước. Ví dụ, trong Khải Thị chương 1, chúng ta có các Giá Đèn là biểu tượng về các Hội Thánh. Để hiểu ý nghĩa của các Giá Đèn, chúng ta phải đọc Xuất Ai-cập Ký chương 25, nơi Giá Đèn được đề cập lần đầu tiên, và cũng xem Xa-cha-ri chương 4, nơi được đề cập lần thứ hai. Cùng một nguyên tắc, nếu muốn biết bảy mắt của Đức Chúa Trời là gì, chúng ta phải trở về với Cựu Ước.
Bảy mắt được đề cập trong Xa-cha-ri 3:9 và 4:10. Xa-cha-ri ngụ ý rằng bảy mắt này, tức bảy ngọn đèn, có liên hệ đến Linh. Khi Xa-cha-ri hỏi thiên sứ: “Những điều này là gì?” Thiên sứ đáp: “Đây là lời của Đức Giê-hô-va phán cho Xô-rô-ba-bên rằng: ‘Ay chẳng phải bởi quyền thế, cũng chẳng phải bởi năng lực, bèn là bởi Linh Ta, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy’”(Xa. 4:4,6). Lời này ngụ ý rằng bảy ngọn đèn có liên hệ đến Linh của Đức Chúa Trời. Sách Khải Thị cho biết rõ rằng bảy mắt này của Đức Chúa Trời, tức bảy ngọn đèn, là Bảy Linh của Đức Chúa Trời. Xa-cha-ri bày tỏ rằng bảy mắt của Đức Chúa Trời, tức bảy ngọn đèn trên Giá Đèn, cũng là bảy mắt của hòn đá. Bởi bảy mắt này, Đấng Christ là Sư Tử và là Chiên Con được bày tỏ trong Khải Thị chương 5, được nối kết với hòn đá được nói trong Xa-cha-ri chương 3. Do đó, Đấng có bảy mắt không những là Sư-Tử–Chiên-Con mà còn là Hòn Đá. Ngài là Sư-Tử–Chiên-Con–Hòn-Đá: Sư Tử để hủy diệt kẻ thù; Chiên Con để cứu chuộc chúng ta; Hòn Đá để xây dựng Nhà của Đức Chúa Trời.
Mục Đích Của Gia TỂ Đức Chúa Trời
Gia tể của Đức Chúa Trời không vì sự cứu rỗi. Sự cứu rỗi không phải là mục tiêu cũng không phải là sự tổng kết của gia tể Đức Chúa Trời. Sự cứu rỗi chỉ là thủ tục, một tiến trình để đạt đến mục đích của Đức Chúa Trời. Mục đích của Đức Chúa Trời là xây dựng nơi cư trú đời đời của Ngài. Sự xây dựng này là Hội Thánh ngày nay và là Giê-ru-sa-lem Mới trong cõi đời đời.
Đấng Christ Là Hòn Đá
Cho SỰ Xây Dựng Của Đức Chúa Trời
Nhiều Cơ-đốc nhân quen thuộc với Công Vụ 4:12, nói rằng: “Chẳng có sự cứu rỗi trong Đấng nào khác vì ở dưới trời chẳng có danh nào khác ban cho loài người để chúng ta phải nhờ đó mà được cứu”. Tôi đã dùng câu này nhiều lần trong việc rao giảng Phúc Âm. Tôi đã dạn dĩ nói với người khác rằng trong cả vũ trụ này chỉ có một danh duy nhất có thể cứu họ. Đó không phải là danh Khổng Tử hay Plato mà là danh Jesus. Trong những năm gần đây, tôi đã học được rằng Jesus trong Công Vụ 4:12 là Hòn Đá. Câu trước nói rằng: “Đây là Hòn Đá bị các ông là thợ xây loại ra đã trở nên Đá Đầu Góc Nhà”. Nếu đọc Công Vụ 4:10, chúng ta sẽ thấy rằng Hòn Đá này rõ ràng đồng nhất với Jesus Đấng Christ người Na-xa-rét. Jesus Đấng Christ, Đấng đã bị đóng đinh và sống lại từ kẻ chết, là Hòn Đá bị các thợ xây người Do-thái loại ra. Ngài đã trở nên Đá Đầu Góc Nhà, và không có sự cứu rỗi trong đấng nào khác. Những ai từ chối Ngài thì không chỉ từ chối Cứu Chúa mà còn từ chối Hòn Đá Xây Dựng, thậm chí Đá Đầu Góc Nhà.
Đá Góc kết nối các bức tường của một tòa nhà. Trong góc của một tòa nhà có nhiều hòn đá và giữa chúng có một hòn đá gọi là đá đầu góc nhà. Người Do-thái ở Palestinengày xưa quan tâm đến 3 loại đá trong việc xây nhà: đá nền, đá đầu góc nhà và đá đỉnh. Tòa nhà được đặt trên đá nền, các bức tường của tòa nhà được kết nối với nhau bởi đá đầu góc nhà và trên mái là đá đỉnh. Ba loại đá này giữ vững và bảo vệ cả tòa nhà. Trong Ê-sai 28:16, Đấng Christ là Đá Nền; trong Xa-cha-ri 4:7, Ngài là Đá Đỉnh; trong Công Vụ 4:10-12, Ngài là Đá Góc. Trong Công Vụ chương 4, Phi-e-rơ không những rao giảng Đấng Christ là Cứu Chúa mà còn là Đá Xây Dựng, đá góc hàng đầu để liên kết các bức tường với nhau. Phi-e-rơ có quan niệm này vì ông nhận thức rằng sự cứu chuộc của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ là vì sự xây dựng của Ngài. Do đó, trong Thư Tín Thứ Nhứt, Phi-e-rơ có thể nói: “Hãy đến cùng Ngài là Hòn Đá sống, thật bị người ta loại ra, song đối với Đức Chúa Trời thì được tuyển chọn và quý trọng; anh em cũng như đá sống đang được xây nên nhà thuộc linh”(1Phi. 2:4-5).
SỰ Cứu Chuộc Của Đức Chúa Trời
Là Vì SỰ Xây Dựng Của Ngài
Trong tất cả các bài giảng Phúc Âm ngày nay, hầu như không có bài nào đề cập đến sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Sự rao giảng Phúc Âm trong Cơ-đốc Giáo chắc chắn là lạc mục tiêu. Vì còn ở dưới ảnh hưởng của Cơ-đốc Giáo, chúng ta hoàn toàn không có ấn tượng rằng sự cứu chuộc của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ là vì sự xây dựng. Trong quan niệm của nhiều Cơ-đốc nhân, sự cứu rỗi là mọi sự. Nhiều Thánh Ca ngợi khen Chúa là Chiên Con rằng: “Chiên Con thật xứng đáng”. Nhưng hầu như không có Thánh Ca nào nói rằng: “Hòn Đá thật xứng đáng”. Nếu trong một buổi nhóm Cơ-đốc, anh em đứng lên và ngợi khen Đấng Christ rằng: “Hòn Đá thật xứng đáng”, họ sẽ nghĩ rằng anh em điên hay đã có một quan niệm kỳ dị. Đây là tình trạng ngày nay.Tuy nhiên, trong sự khôi phục của Chúa, Ngài đã đem chúng ta đi xa hơn. Chúng ta không chỉ thấy, như Martin Luther đã thấy, rằng Đấng Christ là Chiên Con vì sự cứu chuộc chúng ta để chúng ta được xưng công chính bởi đức tin trong Ngài. Chúng ta cũng thấy Chiên Con này có bảy mắt cũng là bảy mắt của Hòn Đá Xây Dựng. Gia tể của Đức Chúa Trời không vì sự cứu chuộc mà vì nơi cư trú của Ngài với con người qua sự cứu chuộc. Vì con người sa ngã nên cần có sự cứu chuộc. Sự cứu chuộc là tiến trình mà bởi đó, con người sa ngã được đem trở lại với Đức Chúa Trời để hoàn thành gia tể của Đức Chúa Trời là xây nơi cư trú của Ngài. Nhưng Cơ-đốc Giáo đáng thương vẫn còn bị trói buộc với thủ tục, quên và xao lãng mục đích của Đức Chúa Trời. Vì cớ đó, chúng ta phải lớn tiếng loan báo rằng: “Hòn Đá thật xứng đáng”.
Bây giờ, hãy xem vài câu trong Ma-thi-ơ chương 21. Câu 9 chép: “Đám đi trước, tốp đi sau đều tung hô rằng: ‘Hô-sa-na con Đa-vít! Chúc tụng Đấng nhơn danh Chúa mà đến! Hô-sa-na nơi chí cao’”. Câu này được reo lên khi dân chúng nồng nhiệt chào đón Chúa Jesus, là lời trích từ Thi Thiên 118:26. Thi Thiên 118:26 chép: “Chúc tụng Đấng nhơn danh Chúa mà đến!”. “Đấng” được đề cập trong câu này là ai? Lời đáp nằm trong câu 22 của cùng Thi Thiên này: “Hòn đá mà thợ xây loại ra, đã trở nên đá đầu góc nhà”. Câu 22-23 của Thi Thiên 118 được Chúa Jesus trích trong Ma-thi-ơ 21:42. Thi Thiên 118: 23-24 chép: “Đây là việc của Chúa, một sự lạ lùng trước mắt chúng tôi. Này là ngày mà Chúa đã làm nên, chúng tôi sẽ mừng rỡ và vui vẻ trong ngày ấy”. “Ngày mà Chúa đã làm nên” là ngày phục sinh. Vào ngày phục sinh, Chúa là Đức Chúa Trời đã làm cho Jesus người Na-xa-rét thành Đá Góc Nhà. Đây là ngày mà Chúa đã làm nên, và chúng ta nên hân hoan, mừng rỡ trong ngày đó. Mỗi Chúa Nhật, chúng ta nên vui mừng, hân hoan.
Khi những thợ xây người Do-thái bực bội bởi lời chúc mừng dành cho Chúa Jesus và ganh ghét Ngài, Chúa phán với họ trong Ma-thi-ơ 21:42: “Các ngươi há chưa đọc trong Kinh Thánh rằng: Đá mà thợ xây nhà loại ra đã trở nên đá đầu góc nhà. Đây là việc của Chúa, một sự lạ lùng trước mắt chúng tôi, hay sao?”. Dường như Chúa Jesus nói: “Các ngươi không nghe người khác đang ngợi khen Ta rằng: Đáng chúc tụng Đấng nhơn danh Chúa mà đến sao? Lời ngợi khen của họ trích trong Thi Thiên 118. Trong Thi Thiên này có một câu khác. Các ngươi chưa bao giờ đọc sao? Câu đó nói rằng ‘Hòn đá mà thợ xây loại ra đã trở nên đá đầu góc nhà. Đây là việc của Chúa, một sự lạ lùng trước mắt chúng tôi’”. Khi trích câu này trong Thi Thiên 118, Chúa bày tỏ rằng người Do-thái, tức là thợ xây Nhà của Đức Chúa Trời không những khước từ Cứu Chúa mà còn từ chối Hòn Đá Xây Dựng. Hậu quả của sự khước từ này là họ không có phần trong sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Chúng ta phải được ghi khắc sâu xa rằng được cứu không chỉ để được cứu. Chúng ta được cứu để có thể là một phần trong sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Khi rao giảng Phúc Âm, chúng ta không chỉ rao giảng sự cứu chuộc và sự cứu rỗi mà còn rao giảng sự xây dựng của Đức Chúa Trời, nói với người ta rằng nếu họ không tiếp nhận Chúa Jesus, họ sẽ không có Đá Đầu Góc Nhà và không có phần trong sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Mục tiêu của Đức Chúa Trời trong sự cứu rỗi là nơi cư trú của Ngài, tức Giê-ru-sa-lem Mới. Trong sự rao giảng Phúc Âm, giống như Phi-e-rơ, chúng ta phải nói với người khác rằng sự cứu chuộc của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ là để họ trở nên một phần trong nơi cư trú của Đức Chúa Trời.
Mục Đích Đời Đời Của Đức Chúa Trời
Trong bài trước, chúng ta thấy rằng Đức Chúa Trời bảo Gia-cốp đi lên Bê-tên (Sáng. 35:1). Cuối cùng, Giê-ru-sa-lem Mới sẽ là Bê-tên đời đời. Gia-cốp chưa bao giờ xây dựng điều gì, nhưng hậu tự của ông sẽ xây dựng trước hết là Đền Tạm và sau đó là Đền Thờ. Sách Khải Thị nói rằng Giê-ru-sa-lem Mới là Đền Tạm của Đức Chúa Trời, và tại đó, chính Đức Chúa Trời và Chiên Con là Đền Thờ (Khải. 21:22). Đây là Bê-tên.Mục đích đời đời của Đức Chúa Trời là có nơi cư trú này, và ngày nay, Ngài đang làm điều đó. Ngay cả trong suốt cuộc đời Gia-cốp, Đức Chúa Trời đã liên tục hành động trên ông vì nơi cư trú của Ngài vì Bê-tên.
Chúng ta phải được soi sáng và hoàn toàn được dầm thấm với ý tưởng rằng trong vũ trụ này, Đức Chúa Trời đang thực hiện một điều duy nhất: xây nơi ở đời đời của Ngài.Ngài không quan tâm điều gì khác. Sự sáng tạo và sự cứu rỗi, cả hai đều vì mục đích này. Bất kỳ phước hạnh nào Ngài đã đổ trên chúng ta cũng vì mục đích này. Tuy nhiên, nhiều Cơ-đốc nhân đã lấy những điều khác làm mục đích, như sự cứu rỗi, sự thuộc linh, sự thánh khiết và sự đắc thắng. Nhưng những điều này chỉ là những ngôi nhà cá nhân, riêng tư, chứ không phải là sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Thuộc linh là một ngôi nhà mang tính cá nhân, riêng tư. Nếu không quan tâm đến mục đích của Đức Chúa Trời, ngay cả sự cứu rỗi của anh em cũng có thể trở thành một ngôi nhà riêng.Nếu có cái nhìn sáng tỏ về mục đích của Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ cảm thấy buồn về tình trạng ngày nay. Hầu như mỗi Cơ-đốc nhân đều đang xây ngôi nhà nhỏ cho riêng mình. Với một số người, nói tiếng lạ là một túp lều tranh; với một số khác, sự thánh khiết là một ngôi nhà; và với một số khác, sự thuộc linh là nhà kho. Ngày nay, hầu như không có Cơ-đốc nhân nào quan tâm đến sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Vì cớ đó, chúng ta dạn dĩ nói rằng trong sự khôi phục của Chúa, chúng ta là những Cơ-đốc nhân duy nhất quan tâm đến sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Nếu tất cả chúng ta đều quan tâm đến sự xây dựng của Đức Chúa Trời, Ngài sẽ thực hiện một việc lớn giữa vòng chúng ta. Dầu vậy, tôi e rằng sau khi đọc bài này, một số anh em vẫn có thể nói: “Tôi không quan tâm đến điều này. Tôi muốn có bình an và vui mừng. Tôi ước ao Anh Lý chia sẻ nhiều bài hơn về sự thương xót và ân điển của Chúa và cho chúng ta biết Chúa muốn ban niềm vui và phước hạnh của Ngài cho chúng ta là như thế nào”. Ngay cả niềm vui, sự bình an, các phước hạnh cũng có thể trở thành thuốc mê. Phần lớn các sự dạy dỗ được giảng hàng tuần trong các nhà thờ và thánh đường đều là thuốc mê.Khi ở đó, anh em sẽ bị đờ đẫn. Anh em không được nghe lời rõ ràng để làm tâm trí mình được tỉnh táo. Tôi hy vọng qua bài này, tâm trí của tất cả chúng ta sẽ tỉnh táo và chúng ta sẽ dạn dĩ tuyên bố: “Tôi chỉ quan tâm đến sự xây dựng của Đức Chúa Trời.Tôi không quan tâm đến sự cứu rỗi, niềm vui, sự bình an, sự thánh khiết hay sự thuộc linh của tôi”. Ngay khi anh em quan tâm đến sự xây dựng của Đức Chúa Trời thì mọi sự khác bao gồm sự cứu rỗi, sự thánh khiết, sự đắc thắng và sự thuộc linh, bình an, niềm vui sẽ thuộc về anh em.
Cái Nhìn Toàn Cảnh VỀ Cựu Ước
Chúng ta cần có cái nhìn toàn cảnh về sự xây dựng của Đức Chúa Trời như được bày tỏ trong Kinh Thánh. Kinh Thánh là một quyển Sách lớn chứa đựng hàng ngàn vấn đề. Nếu không có cái nhìn toàn cảnh, chúng ta dễ lệch lạc. Chúng ta cần nhìn thấy những điểm chính trong Kinh Thánh. Sau khi làm việc với dòng dõi A-đam, Đức Chúa Trời hiện đến để có một khởi đầu mới bởi việc kêu gọi Áp-ra-ham trở nên cha của một dòng dõi khác, dòng dõi được kêu gọi. Đức Chúa Trời không còn làm việc với dòng dõi thọ tạo nhưng với dòng dõi được kêu gọi. Y-sác và Gia-cốp đi theo Áp-ra-ham. Nếu không có cái nhìn toàn cảnh, chúng ta sẽ không hiểu mục đích của Đức Chúa Trời trong việc kêu gọi Áp-ra-ham cũng không hiểu mục đích của Ngài đối với Y-sác hoặc với Gia-cốp, kẻ tiếm vị. Khi trốn khỏi Ê-sau, anh mình, Gia-cốp có một chiêm bao (28:10-12). Sau khi tỉnh giấc, ông nói đôi lời mà đã trở thành một lời tiên tri kỳ diệu.Gia-cốp đặt tên nơi đó là Bê-tên, thậm chí đã dựng hòn đá mà ông đã dùng làm gối lên thành một cây trụ. Vì thế, Bê-tên không chỉ là một địa điểm mà còn là một cây trụ với dầu đổ lên trên. Đây là lời tiên tri lớn nhất trong Kinh Thánh vì nó chi phối cả Kinh Thánh. Sau khi nói lời tiên tri này, Gia-cốp đã thề nguyện rằng: “Nếu Đức Chúa Trời ở cùng tôi, gìn giữ tôi trong lúc đi đường, cho bánh ăn, áo mặc, và nếu tôi trở về đến nhà cha tôi bình an thì Giê-hô-va sẽ là Đức Chúa Trời tôi; hòn đá đã dựng làm trụ đây sẽ là Nhà của Đức Chúa Trời” (28:20-22). Đức Chúa Trời là thành tín, đã đem ông trở vềan toàn. Tuy nhiên, Gia-cốp đã không thực hiện lời thề của mình. Trái lại, ông đã định cư ở hai nơi: thứ nhất là Su-cốt, thứ hai là Si-chem. Cuối cùng, một sự rối loạn nổi lên, Gia-cốp mất bình an và an toàn. Chính lúc đó, Đức Chúa Trời đã can thiệp và phán với ông: “Hãy chỗi dậy, đi lên Bê-tên và sống ở đó” (35:1). Trọn đời sống Gia-cốp đã không có Bê-tên thật sự. Ông không hề thấy Nhà của Đức Chúa Trời cho đến khi Môi-se đem con cái Ítx-ra-ên ra khỏi Ai-cập và dựng Đền Tạm để Bê-tên được thực tại hóa giữa vòng con cái Ítx-ra-ên. Về sau, Đền Tạm được thay thế bằng Đền Thờ do Đa-vít chuẩn bị và Sa-lô-môn xây dựng. Khi đó, Bê-tên được thiết lập trên đất.
Tuy nhiên, trước khi xây dựng Đền Tạm đã có nhà Ítx-ra-ên là điều hầu như tương đương với Nhà của Đức Chúa Trời vì trong danh Ítx-ra-ên có danh của Đức Chúa Trời. Hai chữ cuối của từ Ítx-ra-ên –ên (el)– là từ Hê-bơ-rơ dành cho Đức Chúa Trời.Khi Ítx-ra-ên được nhân rộng thành nhà Ítx-ra-ên, điều đó hàm ý rằng nhà này là nhà dành cho Đức Chúa Trời. Do đó, nhà Ítx-ra-ên là Nhà của Đức Chúa Trời. Sự khác biệt duy nhất là nhà Ítx-ra-ên không được hình thành rõ ràng như Đền Tạm hay Đền Thờ. Tuy nhiên, ngay khi gia đình của Gia-cốp trở thành nhà Ítx-ra-ên thì trong cách nhìn của Đức Chúa Trời, điều đó tương đương với Nhà của Đức Chúa Trời. Cuối cùng, giữa vòng nhà Ítx-ra-ên có Đền Tạm và sau đó là Đền Thờ, mà cả hai đều là biểu tượng của nhà Ítx-ra-ên như nơi cư trú của Đức Chúa Trời. Đây là lịch sử của Bê-tên.Sau này, Đền Thờ bị quân đội Ba-by-lôn hủy phá và con cái Ítx-ra-ên bị phu tù 70 năm.Sau đó, một chiếu chỉ được ban bố để tái thiết Đền Thờ (E-xơ-ra 1:1-3). Do đó, từ đầu đến cuối Cựu Ước, chúng ta chỉ có vài điểm chính: Gia-cốp, nhà của ông, Đền Tạm, Đền Thờ và sự tái thiết Đền Thờ. Đây là cái nhìn toàn cảnh về Cựu Ước.
Cái Nhìn Toàn Cảnh VỀ Tân Ước
Tất cả những điểm chính này trong Cựu Ước chỉ là hình bóng. Vì vậy, cần Chúa Jesus đến như thực tại. Khi Chúa Jesus đến trong sự nhục hóa, Ngài đã dựng một Đền Tạm cho Đức Chúa Trời và đóng trại ở giữa chúng ta (Giăng 1:14). Trong Giăng chương 2, Ngài bày tỏ cho người Do-thái rằng Ngài không những là Đền Tạm mà còn là Đền Thờ của Đức Chúa Trời (Giăng 2:18-21). Vì thế, khi sống trên đất, Ngài vừa là Đền Tạm vừa là Đền Thờ. Khi Phi-e-rơ, sứ đồ hàng đầu, lần đầu tiên được đem đến Chúa, Ngài đã đổi tên ông từ Si-môn thành Sê-pha, nghĩa là hòn đá (1:42). Trong Giăng 1:51, Chúa Jesus phán với Na-tha-na-ên: “Quả thật, quả thật, Ta nói cùng ngươi, ngươi sẽ thấy trời mở ra và các thiên sứ của Đức Chúa Trời lên xuống trên Con Người”. Lời này bày tỏ rằng sự hoàn thành chiêm bao của Gia-cốp dựa trên việc Ngài xây dựng Nhà Đức Chúa Trời.
Sau khoảng ba năm ở với các môn đồ, Chúa đã đem họ ra khỏi lĩnh vực và bầu không khí tôn giáo để đến biên giới của cái gọi là đất thánh, và tại đó, Ngài hỏi họ câu này: “Các ngươi nói Ta là ai?” (Mat. 16:15). Sau khi Phi-e-rơ đáp: “Ngài là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống” thì Chúa phán: “Ta lại bảo ngươi rằng ngươi là hòn đá và trên vầng đá này, Ta sẽ xây Hội Thánh Ta; và các cửa âm phủ sẽ không thắng được nó” (Mat. 16:16,18). Chúa bày tỏ rằng Ngài là Vầng Đá và Phi-e-rơ là hòn đá. Lời này chắc chắn đã gây ấn tượng sâu sắc trên Phi-e-rơ vì sau này, có lần ông đã quở trách những thợ xây Do-thái, dường như ông nói: “Các ông, những thợ xây Do-thái, đã đóng đinh Ngài trên thập tự giá, hoàn toàn khước từ Đá Xây Dựng. Nhưng Đức Chúa Trời đã khiến Ngài sống lại và lập Ngài làm Đá Đầu Góc Nhà”. Trong 1Cô-rin-tô 3:11, Phao-lô nói rằng Hội Thánh được xây trên Đấng Christ là Nền; và trong Thư Tín Thứ Nhứt, Phi-e-rơ nói rằng tất cả những ai đến với Chúa sẽ là đá sống được xây dựng với nhau thành một nhà thuộc linh (1Phi. 2:4-5). Đây là Bê-tên, Nhà của Đức Chúa Trời. Cuối cùng, Bê-tên này sẽ được mở rộng để tổng kết trong Giê-ru-sa-lem Mới.Một mặt, Giê-ru-sa-lem Mới sẽ là Đền Tạm của Đức Chúa Trời ở giữa loài người; mặt khác, chính Đức Chúa Trời và Chiên Con sẽ là Đền Thờ. Đây là cái nhìn toàn cảnh về sự xây dựng của Đức Chúa Trời.
Con Đường Chính
Khi nhìn vào bất kỳ bản đồ nào, chúng ta phải tìm thấy những con đường chính. Vấn đề xây dựng là con đường chính trong Kinh Thánh. Trải qua các thế kỷ, hàng ngàn sách Cơ-đốc đã được viết ra nhưng đa số đã lệch khỏi con đường chính này. Thay vào đó, họ tập trung vào những con đường phụ. Sự thánh khiết, sự hoàn hảo vô tội, sự thuộc linh, tiếng lạ và sự chữa lành là một số trong những con đường phụ này. Tất cả những ai tập trung vào những điều này sẽ lạc mục tiêu là Bê-tên, Nhà của Đức Chúa Trời.Trong Phục Truyền Luật Lệ Ký 12:5-6, dường như Đức Chúa Trời phán rằng: “Ngươi không được dâng của lễ thiêu và một phần mười tại nơi ngươi chọn. Ngươi phải đi đến nơi Ta đã chọn cho danh Ta và cho nơi ở Ta”. Ngày nay nơi này là Hội Thánh vì trong Tân Ước, chúng ta thấy Hội Thánh là nơi Đức Chúa Trời đã chọn cho danh Chúa và cho nơi ở của Ngài. Nhiều giáo sư Cơ-đốc nổi tiếng đã nói rằng khi hai hay ba người nhóm lại trong danh Chúa Jesus thì đó là Hội Thánh. Họ nói điều này vì họ mù và không thấy khải tượng về con đường chính.
Một SỰ Tẩy Sạch Triệt ĐỂ
Cho SỰ Xây Dựng Của Đức Chúa Trời
Vấn đề về sự xây dựng của Đức Chúa Trời là vấn đề có tầm quan trọng lớn. Cả ngày lẫn đêm, gánh nặng về sự xây dựng Nhà của Đức Chúa Trời liên tục đến. Tôi tin rằng trong vài năm tới, gánh nặng này sẽ gia tăng, hết bài giảng này đến bài giảng khác về sự xây dựng của Đức Chúa Trời sẽ được rao giảng. Ngày nay, Thánh Linh đang đào xới tất cả vàng từ quặng mỏ là Lời cho sự xây dựng.
Trong bài tới, chúng ta sẽ thấy điều Gia-cốp làm sau khi Đức Chúa Trời bảo ông chỗi dậy đi lên Bê-tên. Ông đã thực hiện sự tẩy sạch triệt để không chỉ cho chính mình mà còn cho cả nhà. Ngày nay, rất ít Cơ-đốc nhân có loại tẩy sạch này. Khi Gia-cốp và gia đình trốn khỏi La-ban thì Ra-chên, vợ yêu quý của ông, đã ăn cắp những hình tượng trong nhà(31:34). Trước chương 35, chúng ta không thấy Gia-cốp làm gì về điều đó.Ông chỉ dung nhượng việc vợ ông đem theo những vật gớm ghê này. Nhưng sau khi Đức Chúa Trời bảo ông đi lên Bê-tên, “Gia-cốp bèn nói cùng vợ, con và mọi kẻ đi theomình rằng: ‘Hãy dẹp các thần ngoại bang khỏi giữa các ngươi, làm cho mình thanh sạch và thay áo xống đi” (35:2). Họ không những dẹp bỏ các thần ngoại bang mà còn thay áo xống, tức là lột bỏ người cũ và mặc lấy người mới (Êph. 4:22-24). Sáng Thế Ký 35:4 nói: “Họ đưa cho Gia-cốp tất cả các hình tượng ngoại bang có trong tay, tất cả các khoen đeo nơi tai và Gia-cốp chôn chúng dưới cây sồi gần Si-chem”. Ở đây, chúng ta thấy những khoen đeo tai tương đương với các hình tượng, và Gia-cốp đã chôn cả hai. Gia-cốp đã thực hiện sự tẩy sạch triệt để này, nói với người của ông rằng họ sắp đi lên Bê-tên và tại đó, họ sẽ xây một Bàn Thờ cho Đức Chúa Trời (35:3).
Hội Thánh Là Đền Tạm
Về sau khá lâu, Đền Tạm đã được xây dựng. Có nhiều điều liên quan đến Đền Tạm. Ở Sân Ngoài có Bàn Thờ và Thùng Rửa; trong Nơi Thánh có Bàn Bánh Trần Thiết, Giá Đèn và Bàn Thờ Xông Hương; và trong Nơi Chí Thánh có Hòm Chứng Cớ chứa bình bằng vàng, cây gậy trổ hoa và Bảng Chứng Cớ. Tất cả những điều này là vì Bê-tên. Mỗi bước đi của đời sống Gia-cốp có liên hệ đến Bê-tên. Đây là hình bóng.Ngày nay, chúng ta có Bê-tên trong Hội Thánh vì Hội Thánh là Đền Tạm có nội dung. Trong Hội Thánh, chúng ta có Bàn Thờ, Thùng Rửa, Bàn Bánh Trần Thiết, Giá Đèn, Bàn Thờ Xông Hương và Hòm Chứng Cớ. Mọi điều trong Đền Tạm là vì sự xây dựng Hội Thánh.
Cần Thấy Khải Tượng Bao Trùm
Tất cả chúng ta cần cầu nguyện: “Chúa ơi, xin cho con thấy khải tượng bao trùm này. Ôi con cần thấy cái nhìn toàn cảnh này”.. Ở đây, trong khải tượng này, chúng ta có mọi sự –sự thánh khiết, sự thuộc linh, ân tứ, sự chữa lành. Bây giờ, chúng ta có thể thấy tại sao sau 19 thế kỷ, Chúa Jesus vẫn chưa trở lại. Đó là vì Bê-tên chưa được xây dựng cách vững chắc. Chúa đã và vẫn đang chờ đợi việc tổng kết sự xây dựng của Ngài. Trong Ma-thi-ơ 16:18, Ngài phán: “Ta sẽ xây Hội Thánh Ta”. Lời này không phải vô nghĩa mà chắc chắn phải được hoàn thành. Gánh nặng của chúng ta hôm nay là điều này. Khi tôi kiểm tra linh mình thì hằng ngày, hằng đêm, gánh nặng này đang đến. Gánh nặng này không phải là vấn đề về một giáo lý nào đó mà là về sự xây dựng Hội Thánh của Chúa. Tất cả chúng ta phải nói: “Chúa ơi, xin giúp con buông bỏ mọi điều khác. Ôi Chúa, con chỉ quan tâm đến sự xây dựng Hội Thánh của Ngài”. Đây là sự khôi phục của Chúa ngày nay. Đây là sự xây dựng Bê-tên và sự hoàn thành chiêm bao của Gia-cốp. Chúng ta cần có gánh nặng cho điều này.
Tôi đã tham dự buổi nhóm Bàn Chúa từ năm 1932. Tôi có thể làm chứng rằng tôi chưa bao giờ vui hưởng buổi nhóm Bàn Chúa như tôi vui hưởng tối nay. Đây là một dấu hiệu khác cho thấy rằng Chúa sẽ xoay chúng ta khỏi mọi điều thứ yếu để hướng đến mục tiêu chính của Ngài –Bê-tên. Trước khi anh em bước vào nếp sống Hội Thánh, khi tham dự vào cái gọi là Tiệc Thánh trong các giáo phái, có bao giờ anh em nghe về sự hiệp nhất, về Thân Thể, về Bê-tên không? Nhưng tối nay, tại buổi nhóm Bàn Chúa, chúng ta tuyên bố trước cả vũ trụ rằng chúng ta là một và chúng ta là Bê-tên, Nhà của Đức Chúa Trời. Ai có thể phủ nhận điều này? Khi tuyên bố điều này, chúng ta có sự thỏa mãn, có bằng chứng đầy đủ rằng Chúa thỏa lòng với Bê-tên, với sự xây dựng Nhà Ngài. Thưa anh chị em, tất cả chúng ta phải chuẩn bị chính mình cho gánh nặng này.Từ nay trở đi, chúng ta sẽ thấy Chúa chuyển động trên khắp đất cho sự xây dựng Hội Thánh của Ngài. Ngài sẽ hoàn thành cách trọn vẹn lời tiên tri của Ngài –”Ta sẽ xây Hội Thánh của Ta”.
Bài Bảy Mươi Tám
Được Biến Đổi
(1)
Kinh Thánh bắt đầu với sự sáng tạo của Đức Chúa Trời và kết thúc với nơi cư ngụ của Ngài. Tất cả chúng ta cần được ấn tượng với hai từ này –sự sáng tạo và nơi cư ngụ. Sự tổng kết của Kinh Thánh là nơi cư ngụ đời đời của Đức Chúa Trời. Nếu muốn biết Kinh Thánh, chúng ta phải nhớ kỹ hai điều này, sự sáng tạo của Đức Chúa Trời và nơi cư ngụ của Ngài. Chúng ta đã thấy rằng Sách Sáng Thế Ký chứa đựng hầu như tất cả các hạt giống của lẽ thật về gia tể của Đức Chúa Trời. Có lẽ hạt giống cuối cùng trong Sách này là hạt giống về Bê-tên, nơi ở của Đức Chúa Trời. Không những ở phần kết của Kinh Thánh mà ngay cả trong phần sau của Sáng Thế Ký, chúng ta cũng có kết thúc chung cuộc của gia tể Đức Chúa Trời –Bê-tên, nơi cư ngụ của Đức Chúa Trời. Từ Bê-tên có nghĩa là Nhà của Đức Chúa Trời, hay Đền Thờ của Đức Chúa Trời, Nơi Cư Ngụ của Đức Chúa Trời.
Sách Sáng Thế Ký đề cập đến tiểu sử của 8 nhân vật lớn: A-đam, A-bên, Ê-nót, Hê-nóc, Nô-ê, Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp với Giô-sép. Chúng ta phải bao gồm đời sống Giô-sép như một phần của đời sống Gia-cốp. Trong A-đam, chúng ta có sự sáng tạo của Đức Chúa Trời, còn trong Gia-cốp, chúng ta có nơi cư ngụ của Đức Chúa Trời, Bê-tên. Với Gia-cốp, chúng ta không chỉ thấy sự tuyển chọn của Đức Chúa Trời. Phần lớn các giáo sư Cơ-đốc đã dành thời gian đáng kể vào vấn đề Đức Chúa Trời tuyển chọn Gia-cốp. Đúng vậy, sự tuyển chọn của Đức Chúa Trời là khởi đầu, nhưng sự kết thúc, mục tiêu chung cuộc của sự tuyển chọn của Đức Chúa Trời là gì? Là Bê-tên, nơi cư ngụ của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã tạo dựng, tuyển chọn, kêu gọi và cứu chúng ta cho mục đích này hầu Ngài có thể có một nơi cư ngụ cho đến đời đời. Hạt giống về sự xây dựng này, như mọi hạt giống khác trong Sáng Thế Ký, được phát triển xuyên suốt cả Kinh Thánh. Nếu muốn hiểu ý nghĩa của hạt giống này, chúng ta phải xem xét toàn bộ Kinh Thánh.
Tiếp theo Gia-cốp, chúng ta có nhà Ítx-ra-ên. Thật ra, nhà Ítx-ra-ên là Nhà của Đức Chúa Trời. Sau cuộc xuất hành ra khỏi Ai-cập, có sự xây dựng Đền Tạm giữa vòng nhà Ítx-ra-ên; và sau Đền Tạm, có sự xây dựng Đền Thờ. Như thế, Cựu Ước là bản ký thuật về tám nhân vật lớn, từ A-đam đến Gia-cốp, cộng với Đền Tạm và Đền Thờ. Sự xây dựng, sự phá hủy và sự tái thiết Đền Thờ đem chúng ta đến kết cuộc của Cựu Ước. Trong Tân Ước chúng ta có gì? Một lần nữa, chúng ta có hai điều chính: Đền Tạm là Jesus (Gi. 1:14) và Đền Thờ là Hội Thánh (1Cô. 3:16). Sự tổng kết Hội Thánh như Đền Thờ là Giê-ru-sa-lem Mới. Có một cách nhớ Kinh Thánh thật đơn giản và ý nghĩa là nhớ tám nhân vật lớn từ A-đam đến Gia-cốp, Đền Tạm và Đền Thờ là những hình bóng trong Cựu Ước, Đền Tạm và Đền Thờ là thực tại trong Tân Ước, kết quả chung cuộc của điều này là Giê-ru-sa-lem Mới. Mười ba điều này bao trùm cả Kinh Thánh.
Chủ đề của Kinh Thánh là gì? Một số người có thể nói đó là sự sa ngã của con người, sự cứu chuộc của Đức Chúa Trời, sự ăn năn của chúng ta, sự tha thứ của Đức Chúa Trời, sự tái sanh và sự cứu rỗi chúng ta. Rõ ràng là tất cả những điều này đều được tìm thấy trong Kinh Thánh. Người khác có thể chỉ ra rằng Kinh Thánh đề cập những điều như rắn, bọ cạp và ếch nhái. Kinh Thánh, chứa đựng hơn một ngàn chương, không phải là quyển Sách đơn giản. Ngay cả một chương cũng có thể chứa nhiều điểm. Nhưng chủ đề của Kinh Thánh là gì? Nghiên cứu Kinh Thánh giống như nghiên cứu con người. Dù các sinh viên y khoa đã nghiên cứu phẫu thuật học và sinh lý học trong nhiều thế kỷ, nhưng họ vẫn không thể nghiên cứu thấu đáo cơ thể người, tức chỉ một phần ba con người. Họ biết điều gì đó về cơ thể người, nhưng không biết gì về hồn và nhân linh. Con người rất phức tạp. Tuy nhiên, con người vẫn là con người, một đơn vị trọn vẹn. Chúng ta không thể chỉ về con người như một trái tim, một quả thận hay một cái mũi. Con người có một cái mũi, nhưng con người không phải là cái mũi và cái mũi không phải là con người. Một số người nói rằng chủ đề của Kinh Thánh là sự xưng công chính. Sự xưng công chính được bao gồm trong Kinh Thánh, nhưng đó không phải là chủ đề của Kinh Thánh giống như cái mũi của một người không phải là chính người đó. Nếu muốn biết chủ đề của Kinh Thánh là gì, chúng ta phải thấy rằng Kinh Thánh nói về 8 nhân vật, bắt đầu với A-đam trong sự sáng tạo của Đức Chúa Trời cho đến Gia-cốp với Nhà của Đức Chúa Trời là Bê-tên, và tiếp theo điều này, chúng ta có Đền Tạm và Đền Thờ trong Cựu Ước và thực tại của Đền Tạm và Đền Thờ trong Tân Ước, tổng kết trong Giê-ru-sa-lem Mới. Khải Thị chương 21 nói rằng Giê-ru-sa-lem Mới là Đền Tạm của Đức Chúa Trời, rằng Đức Chúa Trời và Chiên Con là Đền Thờ trong đó. Như thế, Giê-ru-sa-lem Mới là kết quả chung cuộc của Bê-tên.
e. Được Biến Đổi
Vào thời điểm của chương 35, Gia-cốp chắc đã gần trăm tuổi. Dù ông đã trải qua nhiều điều, nhưng trước chương này, chúng ta không được biết ông có thực hiện sự tẩy sạch triệt để hay không. Ông đau khổ về nhiều điều trong mối quan hệ với anh, cậu và anh em họ, 20 năm chịu khổ dưới tay La-ban, cậu ông. Nhưng Sáng Thế Ký không hề nói rằng đang khi trải qua những nỗi khổ đó, ông đã làm cho mình được tinh sạch hay có sự tẩy sạch cho mình. Trái lại, chúng ta được biết về sự khôn khéo và hành động tiếm vị của Gia-cốp. Nhưng, như sẽ thấy, khi Đức Chúa Trời bảo ông chỗi dậy và đi lên Bê-tên, Gia-cốp đã thực hiện một sự tẩy sạch triệt để.
Lần đầu tiên Đức Chúa Trời hiện ra với Gia-cốp là trong chiêm bao (28:10-22); trong đó, ông thấy trời mở ra và một chiếc thang dài bắc từ đất lên trời với các thiên sứ lên xuống trên thang. Khi tỉnh giấc, ông được cảm thúc để đặt tên nơi đó là Bê-tên, còn hòn đá ông đã dùng làm gối được dựng lên làm cây trụ và đổ dầu lên trên. Sau đó, ông thề rằng nếu Đức Chúa Trời đem ông trở về an toàn đến xứ sở của tổ phụ ông thì hòn đá mà ông đã dựng làm trụ sẽ là Nhà của Đức Chúa Trời (28:22). Trong chiêm bao này, Đức Chúa Trời đã đến thăm Gia-cốp và làm cho ông, chắc chắn là trong linh, nói về gia tể đời đời của Đức Chúa Trời. Nếu không được Linh của Đức Chúa Trời cảm thúc, làm thế nào Gia-cốp, kẻ tiếm vị, có thể nói một lời bày tỏ mục đích đời đời của Đức Chúa Trời? Điều này là không thể. Đức Chúa Trời bày tỏ cho Gia-cốp khát vọng của lòng Ngài là có được Bê-tên.
Tuy nhiên, chiêm bao tại Bê-tên đã không thay đổi Gia-cốp gì cả. Dường như sau khi hết chiêm bao, sự cảm thúc đó bay về trời. Cách sống của Gia-cốp chẳng bị ảnh hưởng gì. Điều này đúng với chúng ta. Tại Bê-tên, Gia-cốp đã nói tiên tri cách kỳ diệu, nói về Nhà Đức Chúa Trời, nhưng dường như lời tiên tri đó đã bay về trời. Giống như Gia-cốp, nhiều người trong chúng ta cũng thấy chiêm bao, một sự khải thị hay một sự cảm thúc, trong đó chúng ta thốt ra một lời tiên tri, nếu không nói với con người thì ít ra cũng nói với thiên sứ. Nhưng ngày hôm sau, chúng ta tiếp tục sống y như trước. Sau khi thấy chiêm bao tại Bê-tên, Gia-cốp tiếp tục sự tiếm vị của mình, đặc biệt là lừa gạt La-ban, như thể ông chưa hề có chiêm bao đó. Thực tế là, sau chiêm bao đó, thậm chí ông còn “Gia-cốp” hơn trước.
Trong chương 33, Gia-cốp vẫn là Gia-cốp. Chiêm bao thiên thượng và những nỗi khổ đã không làm thay đổi ông. Nhưng một điều gì đó đã xảy ra trong chương 34 đụng đến lòng của Gia-cốp. Con gái duy nhất của ông bị ô uế và các con trai gây rắc rối cho ông bởi hành động giết người và cướp phá thành của họ. Những biến cố này đụng đến Gia-cốp cách sâu xa, khiến ông có một bước ngoặt triệt để. Sau điều này, Đức Chúa Trời hiện đến để phán với ông.
1) Lời Nhắc Nhở Của Đức Chúa Trời –Trở Lại Bê-tên
Đức Chúa Trời không ban cho Gia-cốp một bài giảng. Trái lại vì lòng của Gia-cốp đã bị đụng đến và kết quả là ông sẵn sàng nghe lời Đức Chúa Trời nên Đức Chúa Trời chỉ phán: “Hãy chỗi dậy, đi lên Bê-tên và sống ở đó; tại đó hãy lập một bàn thờ cho Đức Chúa Trời, Đấng đã hiện ra với ngươi đương khi ngươi trốn khỏi mặt Ê-sau, anh ngươi” (35:1). Ở đây chúng ta thấy rằng Đức Chúa Trời bảo Gia-cốp làm bốn điều: chỗi dậy, đi lên Bê-tên, sống ở đó và tại đó lập một bàn thờ cho Đức Chúa Trời là Đấng đã hiện ra với ông. Bước ngoặt hay sự thay đổi mà Gia-cốp đã thực hiện trong chương 35 rất ý nghĩa.
2) Sự Đáp Ưng Của Gia-cốp
Trong 35:2-7, chúng ta thấy sự đáp ứng của Gia-cốp đối với lời Đức Chúa Trời. Trước chương này, không có lời nào chép về một người bước đi trong hiện diện của Đức Chúa Trời và làm cho mình và người nhà mình được tinh sạch. Câu 2 nói: “Gia-cốp bèn nói cùng vợ, con và mọi kẻ đi theo mình rằng: Hãy dẹp các hình tượng ngoại bang khỏi giữa các ngươi, làm cho mình được thanh sạch và thay áo xống đi” (theo tiếng Hê-bơ-rơ). Vì mục đích duy nhất là đi lên Bê-tên nên Gia-cốp và mọi người ở với ông đã thực hiện một sự tẩy sạch triệt để và làm cho họ được tinh sạch. Trong chương này, Đức Chúa Trời không phán: “Hỡi Gia-cốp, ngươi sẽ lên Bê-tên để xây một bàn thờ ở đó; ngươi nên nhận thức rằng ngươi phải thánh khiết. Ta là thánh nên ngươi cũng phải thánh. Ngươi phải tống khứ khỏi mình tất cả hình tượng ngoại bang, tẩy sạch mình khỏi mọi sự ô uế và thay áo xống ngươi”.
Gần đây, một Cơ-đốc nhân lớn tuổi, người đã từng là một thầy giảng trong hơn 40 năm, hỏi chúng tôi có dạy người của mình ăn mặc theo một cách nào đó không. Ông đã quan sát cách anh chị em ăn mặc và tự hỏi chúng tôi có dạy họ ăn mặc như vậy không. Tôi nói với ông rằng trong 14 năm qua, chúng tôi chưa hề đưa ra bất kỳ qui định nào về cách ăn mặc. Tuy nhiên, người nào đã được Đức Chúa Trời đụng chạm về nơi cư ngụ của Ngài sẽ cảm nhận rằng có điều gì đó bên trong họ đang truyền cho họ phải làm sạch và tẩy sạch chính mình. Anh em có thể dung nhượng cho những sự ô uế và phóng túng nào đó trong đời sống mình. Nhưng hễ khi nào chạm đến Hội Thánh và có ý định nghiêm túc với Chúa là có được nếp sống Hội Thánh thì điều gì đó bên trong sẽ nói với anh em về những điều nào đó là không thích hợp với nếp sống Hội Thánh. Ngay sau khi Đức Chúa Trời truyền cho Gia-cốp chỗi dậy và đi lên Bê-tên, Gia-cốp đã truyền cho người của ông dẹp sạch những hình tượng ngoại bang, làm cho họ được tinh sạch và thay áo xống. Sau này, chúng ta sẽ thấy việc thay áo xống tượng trưng cho việc thay đổi cách sống của chúng ta, tức là lột bỏ cách sống cũ và mặc lấy người mới. Mặc dù Đức Chúa Trời không bảo Gia-cốp làm điều này, nhưng một điều gì đó sâu xa bên trong đòi ông phải làm như vậy. Nếu được truyền đi đến một nơi thuộc thế giới, hẳn ông sẽ cảm nhận rằng không cần tẩy sạch chính mình. Trái lại, ông sẵn sàng làm cho mình bị ô uế thậm chí nhiều hơn. Gia-cốp đã có sự thay đổi triệt để như vậy vì ông đã được đụng chạm về Bê-tên, về nơi cư ngụ đời đời của Đức Chúa Trời.
a) Thực Hiện Một Sự Tẩy Sạch Triệt Để
(1) Dẹp Bỏ Những Thần Ngoại Bang –Những Hình Tượng
Trước hết, Gia-cốp bảo người nhà và mọi người ở với ông hãy dẹp bỏ những thần ngoại bang giữa họ (35:2). Khi Gia-cốp và người nhà của ông đang trốn khỏi La-ban, Ra-chên đã lấy cắp những hình tượng trong nhà (31:34-35). Trước chương 35, Gia-cốp không hề bảo Ra-chên dẹp bỏ chúng. Nhưng sau khi Đức Chúa Trời bảo ông đi lên Bê-tên, mọi người phải ném bỏ những thần ngoại bang, những hình tượng của họ. Đây là hình bóng được phát triển xuyên suốt Kinh Thánh. Theo cả Cựu Ước lẫn Tân Ước, điều đầu tiên chúng ta phải loại bỏ vì nơi cư ngụ của Đức Chúa Trời là hình tượng.
Nhiều người có thể công bố rằng họ không có liên hệ gì với hình tượng. Về thuộc thể, nói rằng anh em không có hình tượng thì có thể đúng. Nhưng nói theo thuộc linh, chúng ta phải biết hình tượng là gì. Hình tượng là bất kỳ điều gì thay thế Đức Chúa Trời. Học vấn, tham vọng, địa vị, danh vọng, ý muốn và ý định của anh em có thể thay thế Đức Chúa Trời trong đời sống anh em và do đó, trở nên hình tượng. Nếu thấy vấn đề trong ánh sáng này, anh em sẽ phải thừa nhận rằng mình có nhiều hình tượng ngoại bang. Nếu người thân hay bạn bè của anh em thay thế Đức Chúa Trời trong đời sống của anh em, người đó là một thần tượng đối với anh em. Cha mẹ, người phối ngẫu và con cái đều có thể trở thành thần tượng của anh em.
Anh em có biết tại sao người ta thờ hình tượng không? Chắc chắn rằng họ thờ lạy chúng do sự dẫn dụ của Sa-tan. Nhưng về phía con người, có một lý do tại sao người ta làm điều này. Người ta thờ lạy hình tượng vì mục đích để được sống lâu và hạnh phúc. Sa-tan đe dọa con người, bảo họ rằng nếu không thờ lạy hình tượng, họ sẽ không sống lâu và không có hạnh phúc; nhưng nếu thờ lạy hình tượng, họ sẽ sống lâu và có hạnh phúc. Hạnh phúc bao gồm nhiều điều: tiền bạc, địa vị, tham vọng, danh tiếng, nổi danh. Nhiều người có hình tượng vì họ muốn được khỏe mạnh. Tại sao anh em có điều gì đó thay thế Đức Chúa Trời? Chỉ vì điều đó làm anh em vui thỏa. Khác với Ra-chên, Gia-cốp không có hình tượng theo nghĩa đen, nhưng trong sự tiếm vị của mình, ông có những hình tượng nào đó. Trên thực tế, sự tiếm vị của ông là một hình tượng. Tại sao ông tiếm vị người khác? Vì khao khát của ông là hạnh phúc và sự vui hưởng. Ngày nay, con người đã lạc mất Đức Chúa Trời và đang theo đuổi các thần ngoại bang, tìm kiếm sự vui thỏa nơi các hình tượng. Nhưng Đức Chúa Trời là sự trường thọ và sự vui mừng của chúng ta.
Khi Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp về Bê-tên, ông nhận được sự khải thị về đời sống và nhận thức rằng đời sống ông trên đất không vì hạnh phúc riêng. Đời sống ông là vì Bê-tên vì Nhà của Đức Chúa Trời. Do đó, Bê-tên trở thành mục tiêu của ông, nơi đến của đời sống làm người của ông trên đất. Trước đây, mục tiêu của ông là sự vui thỏa riêng. Bây giờ, mục tiêu và nơi đến của ông đã được thay thế. Mục tiêu của ông không còn là điều gì đó cho chính mình mà là điều gì đó tuyệt đối cho Đức Chúa Trời. Tại Si-chem, Gia-cốp có mọi sự. Nhưng vì rắc rối do các con gây ra, ông mất sự bình an và an toàn. Trước tình hình đó, dường như Đức Chúa Trời phán: “Hỡi Gia-cốp, hãy đi lên đến nhà của Ta. Ở tại Si-chem này, ngươi không có sự yên ổn và bình an. Sự yên ổn và bình an ở tại Bê-tên. Ngươi phải đi lên đó”. Cho nên, Bê-tên đã trở thành mục tiêu và nơi đến của Gia-cốp. Gia-cốp nhận thức rằng mục tiêu của Nhà Đức Chúa Trời là thánh; đó không phải là điều phàm tục. Không ai có thể bước vào Nhà Đức Chúa Trời với những hình tượng, sự ô nhiễm và áo xống cũ, bẩn thỉu. Vì thế, Gia-cốp đã truyền cho người nhà và mọi người ở với ông hãy dẹp bỏ mọi hình tượng ngoại bang.
(2) Tự Thanh Tẩy
Gia-cốp cũng truyền cho mọi người phải tự thanh tẩy (35:2). Chúng ta không những dẹp bỏ những thần ngoại bang mà còn thanh tẩy toàn bản thể mình. Nói cách khác, toàn bản thể chúng ta, cách sống và sự biểu lộ của chúng ta phải được thay đổi. Đây không chỉ là sự tái sanh hay sự thay đổi chút ít trong đời sống. Đúng ra, đây là sự biến đổi hoàn toàn. Ở đây, trong Sáng Thế Ký chương 35, Gia-cốp đã được biến đổi.
Trong Kinh Thánh, tự thanh tẩy có nghĩa là làm cho mình được sạch khỏi mọi sự ô nhiễm. Toàn bản thể chúng ta phải được làm cho sạch khỏi bất cứ điều gì ô nhiễm trong cách nhìn của Đức Chúa Trời. Trong 2Cô-rin-tô 7:1, Phao-lô nói: “Vậy anh em yêu dấu ơi vì chúng ta đã có những lời hứa này thì hãy làm cho mình sạch khỏi mọi sự ô nhiễm của xác thịt và của linh, lấy lòng kính sợ Đức Chúa Trời mà làm cho trọn sự thánh khiết”. Quan niệm của Phao-lô trong 2Cô-rin-tô chương 6–7 giống với quan niệm của Gia-cốp trong Sáng Thế Ký chương 35. Vì người Cô-rin-tô là Đền Thờ của Đức Chúa Trời nên Phao-lô bảo họ hãy làm cho mình được sạch. Không thể có sự thỏa hiệp giữa Đền Thờ của Đức Chúa Trời và hình tượng (2Cô. 6:16). Hình tượng là hình tượng, và Đền Thờ của Đức Chúa Trời là Đền Thờ của Đức Chúa Trời. Anh em chọn phía nào? Nếu chọn hình tượng, hãy đi đến các hình tượng của anh em. Nếu chọn Đền Thờ của Đức Chúa Trời, hãy đến Đền Thờ của Đức Chúa Trời mà không có bất kỳ hình tượng nào.
Khi bước vào nếp sống Hội Thánh, không ai bảo anh em [phải làm] điều gì, nhưng sâu xa bên trong, có điều gì đó thuyết phục anh em rằng có những điều phải ra đi vì nếp sống Hội Thánh đúng đắn. Mỗi người trong chúng ta đều có sự thanh tẩy như thế khi bước vào Hội Thánh. Lúc đó, chúng ta làm sạch nhiều điều, nếu không phải là tất cả, những thần ngoại bang, từ bỏ nhiều điều, nhiều vấn đề và ngay cả những người mà chúng ta tin cậy để có hạnh phúc cho mình, rằng: “Tôi không thích nắm giữ những điều này nữa. Mọi hình tượng ngoại bang phải ra đi”. Trong nếp sống Hội Thánh, không được nhường một tấc đất nào cho những thần ngoại bang. Hơn nữa, khi bước vào nếp sống Hội Thánh, chúng ta đã được làm cho tinh sạch. Ít nhất chúng ta cũng khao khát được thuần khiết, rằng: “Vì nếp sống Hội Thánh, tôi muốn được thuần khiết trong toàn bản thể, trong tâm trí, tình cảm và ý chí”. Chúng ta có cùng một khao khát như Gia-cốp đã có. Vào ngày đi lên Bê-tên, những người của Gia-cốp đã tự thanh tẩy, và giữa họ không có thần ngoại bang nào.
Nhiều người trong chúng ta, kể cả tôi, đều nhận thức rằng chúng ta không tốt lắm. Có lẽ ngay hôm nay anh em đã nói: “Ồ, tôi không tốt lắm. Suy nghĩ của tôi vẫn không thuần khiết”. Tuy nhiên, hãy so sánh cách sống của anh em hiện nay với trước đây. Dù không nên tự hào về chính mình, anh em cũng nên nói: “Chúa ơi, cảm ơn Ngài. Con không hài lòng với chính mình, nhưng khi so sánh con hiện nay với trước đây, con phải cảm ơn và ngợi khen Ngài vì con hoàn toàn khác với những gì con là trước đây”. Dù trong chương 35, Gia-cốp chưa trưởng thành, nhưng chắc chắn ông đã đổi khác với những gì ông là trước đây. Trong bài tới, chúng ta sẽ thấy Gia-cốp thực sự được biến đổi hoàn toàn là như thế nào. Một lần nữa, Đức Chúa Trời đã đổi tên ông từ Gia-cốp thành Ítx-ra-ên. Đức Chúa Trời bảo ông rằng ông không nên xưng mình là Gia-cốp nữa mà là Ítx-ra-ên.
Tôi biết nhiều người trong anh em đã được 12 năm hay hơn nữa. Tôi biết nhiều người trong anh em không vui với chính mình hôm nay. Khi ai đó hỏi anh em hôm nay như thế nào, theo thói quen anh em đáp: “Tốt thôi!”. Tuy nhiên, theo cảm nhận bên trong, anh em không tốt chút nào. Có lẽ anh em vừa mới ăn năn, khóc với Chúa; nhưng khi ai đó hỏi anh em như thế nào, anh em đáp tốt. Dù nói “tốt” với anh em đó, nhưng anh em không bao giờ nói như vậy với Chúa. Chúng ta không nên tự hào cũng không nên thất vọng. Hãy so sánh chính mình với điều anh em là 12 năm trước. Không có sự thay đổi lớn sao? Ai đã làm anh em thay đổi? Tất cả chúng ta phải thừa nhận rằng chúng ta không làm cho mình thay đổi; chúng ta được thay đổi bởi ở trong Bê-tên, trong nếp sống Hội Thánh. Nếu liều lĩnh rời xa nếp sống Hội Thánh trong vài tuần, sự xấu xí trước kia của anh em sẽ trở lại, đuôi chồn sẽ lộ ra, lưỡi rắn sẽ được sử dụng và cả rận rệp cũng sẽ hoạt động. Nhưng nếu anh em tiếp tục đến với Hội Thánh, tiếp xúc Hội Thánh nhiều lần thì đuôi chồn sẽ biến mất, lưỡi rắn sẽ bị cắt và rận rệp sẽ bị trúng độc. Ngay khi anh em đến với Hội Thánh, rận rệp sẽ bị tiêu diệt.
Nếp sống Hội Thánh là sự thanh tẩy hữu hiệu nhất. Gần đây, tôi đã kinh nghiệm nhiều sự thanh tẩy trong buổi nhóm cầu nguyện. Khi tôi đang ngồi trong buổi nhóm, liên hiệp trong những lời cầu nguyện, tôi được tắm rửa và gột sạch. Tôi không nói rằng tôi được thanh tẩy bởi những lời cầu nguyện mà là được thanh tẩy bởi Hội Thánh. Hội Thánh là phòng tắm lớn; tại đó, tất cả chúng ta được tắm và gột sạch. Nếu Hội Thánh không có chức năng này, tôi e rằng Hội Thánh sẽ không tồn tại lâu. Hễ Hội Thánh là Hội Thánh thì Hội Thánh sẽ thực hiện chức năng như vậy. Thông thường, khi đến giờ đi nhóm, điều gì đó bên trong bắt đầu thanh tẩy chúng ta, bảo chúng ta phải tự thanh tẩy. Trên đường đến buổi nhóm, chúng ta thường cầu nguyện: “Chúa ơi, con đang đi đến buổi nhóm. Xin tha thứ con điều này, hãy làm sạch con điều kia và cất nó khỏi con”. Đây là sự thanh tẩy để đi lên Bê-tên. Tất cả chúng ta hãy tự thanh tẩy vì chúng ta phải chỗi dậy, đi lên Bê-tên và gặp Đức Chúa Trời. Chúng ta không thể gặp Ngài theo cách cũ, bị ô nhiễm. Chúng ta phải được thanh tẩy. Sự thanh tẩy này không phải là vấn đề việc làm của chúng ta mà là sự hành động của bàn tay thần thượng trên chúng ta. Khi chúng ta quan tâm đến Bê-tên của Ngài, bàn tay thần thượng của Ngài sẽ thanh tẩy chúng ta.
(3) Thay Áo Xống
Cùng với việc dẹp bỏ những thần ngoại bang và tự thanh tẩy, họ cũng thay áo xống (35:2). Theo Kinh Thánh, thay áo xống có nghĩa là thay đổi cách sống của anh em. Ê-phê-sô 4:22-24 bày tỏ rằng cách sống cũ là sự sống của nhân tánh sa ngã và cách sống mới là nếp sống Hội Thánh. Hội Thánh là sáng tạo mới được tái sanh, còn nhân tánh là sáng tạo cũ sa ngã. Khi chưa được cứu, chúng ta sống cách sống thuộc về sáng tạo cũ sa ngã. Bây giờ, sau khi được cứu, được tái sanh và được đem vào nếp sống Hội Thánh, chúng ta phải có cách sống mới. Chúng ta phải lột bỏ người cũ và mặc lấy người mới. Lột bỏ người cũ là lột bỏ áo xống cũ, cách sống cũ, và mặc lấy người mới là mặc lấy cách sống mới, tức Hội Thánh.
Sau khi dẹp sạch những thần ngoại bang và tự thanh tẩy, chúng ta phải thay áo xống, thay đổi cách sống của mình. Chúng ta không nên biểu lộ chính mình theo cách cũ nữa mà hãy biểu lộ chính mình như Hội Thánh, như Người Mới theo cách sống mới. Chúng ta là sáng tạo cũ, đã sa ngã, nhưng bây giờ là sáng tạo mới, được tái sanh. Nhiều người trong thân thuộc, bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm có thể làm chứng rằng sau khi bước vào nếp sống Hội Thánh, cách sống của chúng ta đã thay đổi mạnh mẽ. Hội Thánh đã làm thay đổi và tiếp tục thay đổi cách sống của chúng ta. Điều này là vì Bê-tên.
(4) Chôn Những Khoen Đeo Tai
Câu 4 nói: “”Họ đưa cho Gia-cốp tất cả các hình tượng ngoại bang có trong tay, tất cả các khoen đeo nơi tai, và Gia-cốp chôn chúng dưới cây sồi gần Si-chem” (theo tiếng Hê-bơ-rơ). Không những các hình tượng bị chôn mà những khoen nơi tai cũng bị chôn nữa. Khoen đeo tai là những vật làm đẹp cho mình. Những vật này bị xử lý giống như cách xử lý hình tượng. Khoen đeo tai, đồ trang sức của nhiều người tương đương với hình tượng trong cách nhìn của Đức Chúa Trời. Khi những người trong nhà Gia-cốp dẹp bỏ các hình tượng ngoại bang, họ cũng dẹp bỏ những khoen đeo tai của mình. Điều này cho thấy rằng với lương tâm của họ, khoen đeo tai cũng gớm ghiếc như những hình tượng ngoại bang. Sau khi chạm đến Hội Thánh, nhiều chị em đã có cùng sự thuyết phục này và đã lột bỏ loại trang sức gớm ghiếc này. Đây không phải là điều liên hệ đến đạo đức mà liên hệ đến Nhà Đức Chúa Trời.
Đức Chúa Trời đã không truyền cho Gia-cốp thực hiện sự thanh tẩy như thế. Ngài lại càng không phán: “Hỡi Gia-cốp, ngươi phải bảo người nhà ngươi và mọi người ở với ngươi thực hiện sự thanh tẩy và tự thanh tẩy”. Thế thì, tại sao Gia-cốp truyền cho mọi người như vậy? Vì Nhà của Đức Chúa Trời không phải là vấn đề cá nhân. Đó không chỉ là Gia-cốp. Nhà của Đức Chúa Trời phải là nhà Gia-cốp trở thành nhà Ítx-ra-ên. Cuối cùng, tất cả hậu tự của Gia-cốp trở nên Nhà của Đức Chúa Trời, Bê-tên. Bê-tên thật không phải là Đền Tạm mà là con cái Ítx-ra-ên. Cũng vậy, chúng ta phải thấy rằng ngày nay chúng ta là Hội Thánh. Chúng ta phải được thanh tẩy không chỉ vì đang đi lên Bê-tên mà còn vì chúng ta sẽ là Bê-tên. Chúng ta phải dẹp bỏ mọi thần ngoại bang và đồ trang sức gớm ghiếc, làm cho mình tinh sạch và thay áo xống. Dẹp bỏ những thần ngoại bang cũng có nghĩa là dẹp bỏ mọi điều tin cậy từ bên ngoài. Chúng ta phải tự thanh tẩy trong toàn bản thể, bề trong lẫn bề ngoài, khỏi mọi sự ô nhiễm và chúng ta phải thay đổi cách sống. Tất cả đều vì nếp sống Hội Thánh.
(5) Làm Cho Kẻ Thù Kinh Hãi
Câu 5 nói: “Đoạn chúng khởi hành, Đức Chúa Trời bèn giáng sự kinh hãi cho các thành ở xung quanh đó nên họ chẳng dám đuổi theo các con trai của Gia-cốp”. Thật rất khích lệ khi thấy rằng những kẻ thù của họ đều kinh hãi. Do rắc rối các con ông gây ra, Gia-cốp sợ dân thành sẽ chiến đấu chống lại và giết ông. Nhưng sau khi Gia-cốp và mọi người ở với ông đã dẹp bỏ các hình tượng, tự thanh tẩy và thay áo xống, một sự kinh hoàng từ Đức Chúa Trời giáng trên dân của thành. Sự tẩy sạch và tự thanh tẩy của họ đã làm kẻ thù kinh hãi. Điều này cho thấy rằng nếu vì nếp sống Hội Thánh, chúng ta dẹp bỏ mọi thần ngoại bang, các thứ trang sức gớm ghiếc để làm đẹp cho chính mình, tự thanh tẩy và thay áo xống thì các quỉ và các tội phạm vươn vấn sẽ kinh hãi. Không cần chiến đấu để đắc thắng; nhưng kẻ thù sẽ kinh hãi và chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta. Có bao giờ anh em làm cho những điều tội lỗi bị kinh hãi chưa? Có bao giờ anh em làm cho cờ bạc, uống rượu và hút thuốc kinh hãi chưa? Có lẽ anh em thấy khó mà đắc thắng những điều này. Nếu như thế là vì anh em không dẹp bỏ các thần ngoại bang, tự thanh tẩy và thay áo xống. Nếu làm tất cả điều này thì mọi “rận rệp”, “bọ cạp” và “chuột túi” sẽ khiếp sợ và trốn chạy. Tôi đã đọc một số sách về việc đắc thắng tội và thế giới. Cách đây 40 hay 50 năm, tôi đã thực hành những gì tôi đọc trong các sách đó. Nhưng càng thực hành, càng thất bại vì tôi không ở trong Hội Thánh. Ở trong Hội Thánh bằng cách dẹp bỏ những sự tin cậy từ bên ngoài, tự thanh tẩy, và thay áo xống sẽ làm cho tội lỗi và những điều thế tục khiếp sợ và đem chiến thắng đến cho chúng ta. Anh em có bị rắc rối bởi “chuột túi” nhỏ của tính khí mình không? Nó sẽ khiếp sợ. Sáng Thế Ký 35:5 nói rằng dân các thành không dám đuổi theo Gia-cốp. Đức Chúa Trời đã ban cho Gia-cốp một cuộc hành trình thuận lợi lên Bê-tên. Hễ khi nào chúng ta ở trong Hội Thánh, tất cả “chuột túi” đều khiếp sợ.
b) Đi Lên Bê-tên
Sau khi thực hiện sự tẩy sạch triệt để, Gia-cốp và tất cả những người của ông đã chỗi dậy và đi lên Bê-tên (c. 3,6). Tại Bê-tên, ông đã xây bàn thờ cho Đức Chúa Trời và “đặt tên nơi này là Ên Bê-tên” (c. 7), nhận thức rằng Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời đối với ông tại Bê-tên. Chúng ta phải đáp ứng sự kêu gọi hay lời nhắc nhở của Đức Chúa Trời là đi lên đến với Hội Thánh, nơi chúng ta có thể xây bàn thờ của sự dâng mình thật sự và kinh nghiệm Đức Chúa Trời cách thiết thực. Sau khi bước vào Hội Thánh, tất cả chúng ta đều thấy rõ nhu cầu về sự dâng mình thật. Bởi sự dâng mình như thế, chúng ta kinh nghiệm Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời đối với chúng ta trong Nhà Ngài –Hội Thánh.
3) Sự Tẩy Sạch Của Đức Chúa Trời
Câu 8 nói: “Khi đó Đê-bô-ra, mụ vú của Rê-bê-ca, qua đời, được chôn dưới thành Bê-tên tại gốc dẻ bộp; nhơn đó người ta gọi là cây A-lôn-ba-cút”. Trong chốc lát, tôi không thể hiểu tại sao, vào lúc này, Đê-bô-ra, vú của Rê-bê-ca, qua đời. Trong Kinh Thánh, không có một lời nào là lãng phí. Đê-bô-ra là vú của Rê-bê-ca, mẹ của Gia-cốp. Rê-bê-ca chắc đã qua đời trước khi Gia-cốp trở về. Thế nên, Đê-bô-ra chắc hẳn phải rất yêu quí đối với Gia-cốp như một người an ủi thế cho mẹ mình. Chính vào lúc Gia-cốp có kinh nghiệm về Bê-tên thì Đê-bô-ra, nguồn an ủi của ông, được Đức Chúa Trời cất đi. Như nhiều người trong chúng ta có thể làm chứng, khi chúng ta dẹp bỏ những thần ngoại bang, tự thanh tẩy, thay áo xống và bước vào nếp sống Hội Thánh thì Đức Chúa Trời lại can thiệp để cất những “Đê-bô-ra”, những vú nuôi của chúng ta đi. Nhiều người trong chúng ta có “Đê-bô-ra”, một ai đó hay điều gì đó yêu mến, cảm thông và an ủi chúng ta. Nhưng ngày chúng ta bước vào nếp sống Hội Thánh, Đức Chúa Trời đồng thời cũng cất vú nuôi của chúng ta đi, và “Đê-bô-ra” của chúng ta qua đời. Nếp sống Hội Thánh là nếp sống không cần vú nuôi. Không một thành viên nào trong Hội Thánh cần vú nuôi cả. Nhưng thật tiếc mà nói, một số người trong chúng ta vẫn thích có một số vú nuôi để cảm thông, dỗ dành và an ủi mình như người mẹ đang chăm sóc con đỏ. Đối với vú nuôi, bất kỳ lời nói tích cực nào đều là nói với trẻ nhỏ. Sau khi ở trong Hội Thánh khá lâu, anh em còn cần ai đó nâng niu, an ủi mình không? Dầu vậy, ngay cả những người lớn hơn vẫn thích có một “Đê-bô-ra” để an ủi và chăm sóc họ. Nhưng nếu chúng ta nghiêm túc với Chúa vì Bê-tên, Ngài sẽ cất đi những vú nuôi của chúng ta.
Trong những câu này, chúng ta thấy ba điều được chôn: hình tượng, khoen đeo tai và vú nuôi. Tất cả đã được chôn dưới cây sồi. Cây sồi là biểu tượng của sự sống khỏe mạnh. Do đó, tất cả những thần ngoại bang, những vật làm đẹp cho mình và những vú nuôi phải được chôn dưới sự sống khỏe mạnh, đặc biệt nếp sống trong Hội Thánh. Đây không phải là giáo lý mà là điều gì đó tương ứng với kinh nghiệm của chúng ta. Nếp sống trong Hội Thánh mạnh khỏe giống như cây sồi, nhưng bên dưới nó là “những Đê-bô-ra”. Chúng ta dẹp bỏ những hình tượng và lột bỏ những khoen đeo tai, nhưng Đức Chúa Trời khiến cho “Đê-bô-ra của chúng ta” qua đời. Đây là sự thanh tẩy thật, cả về phía chúng ta lẫn về phía Đức Chúa Trời. Chúng ta dẹp bỏ và Đức Chúa Trời cất đi. Chúng ta dẹp bỏ những thần ngoại bang, khoen đeo tai, sự ô nhiễm và áo xống, còn Đức Chúa Trời cất đi những vú nuôi. Trong nếp sống Hội Thánh, chúng ta không cần sự cảm thông hay sự nâng niu. Tất cả “những Đê-bô-ra” của chúng ta phải bị chôn.
Cây sồi mà Đê-bô-ra được chôn thì “ở dưới Bê-tên” (c. 8). Điều này cho thấy rằng kinh nghiệm của chúng ta về việc cất đi và chôn “Đê-bô-ra” của mình không ở trên bình diện cao; mà đúng ra, ở dưới mức của Hội Thánh. Là Nhà của Đức Chúa Trời, Hội Thánh ở trên bình diện cao nhất; và ở đây trong Hội Thánh, chúng ta phải có những kinh nghiệm nào đó mà cũng ở trên bình diện cao nhất, như kinh nghiệm Đấng Christ là Sự Sống và Thân Vị của chúng ta. Kinh nghiệm việc chôn “Đê-bô-ra” của chúng ta còn khá thấp; nó ở dưới Bê-tên. Vì thế, cây sồi an táng đã được gọi là A-lôn-ba-cút –cây sồi than khóc. Đây không phải là vấn đề đáng để chúng ta lấy làm vui mừng.
Bài Bảy Mươi Chín
Được Biến Đổi
(2)
Sáng Thế Ký chứa đựng hạt giống của gần như tất cả các lẽ thật trong Kinh Thánh. Nếu tuân theo nguyên tắc này, hễ khi nào đến với những điểm nào đó trong Sách này, chúng ta sẽ nhận ra rằng chúng được phát triển trong các Sách tiếp theo của Kinh Thánh. Nói cách khác, để hiểu bất kỳ điểm nào trong Sáng Thế Ký, chúng ta cần lần theo sự phát triển của nó ở một chỗ khác trong Kinh Thánh. Không có các Sách khác, chúng ta hoàn toàn không thể hiểu Sáng Thế Ký. Sáng Thế Ký không chỉ là Sách về những câu chuyện. Nếu muốn nhận được sự sống, sự cung ứng, sự khải thị và khải tượng từ tất cả những điểm được tìm thấy trong Sáng Thế Ký, chúng ta phải đi theo sự phát triển của chúng trong tất cả các Sách tiếp theo của Kinh Thánh.
Lẽ thật về Nhà của Đức Chúa Trời đã được gieo trong chương 28. Nếu đọc Kinh Thánh cẩn thận, anh em sẽ thấy Nhà của Đức Chúa Trời lần đầu tiên được đề cập trong chương này. Bê-tên, Nhà của Đức Chúa Trời, được đề cập trong mối liên hệ với khải tượng được ban cho Gia-cốp theo cách rất đặc biệt. Trước hết, Gia-cốp thấy chiêm bao, sau đó, chiêm bao này được giải thích dưới sự cảm thúc thần thượng. Trong chiêm bao này, Gia-cốp thấy trời mở ra và một chiếc thang bắc từ đất, dài đến tận trời. Các thiên sứ của Đức Chúa Trời lên xuống trên thang đó. Với bất kỳ chiêm bao nào, trước hết chúng ta có các sự kiện trong chiêm bao và sau đó có sự giải thích đúng đắn. Gia-cốp không có một Đa-ni-ên để giải thích cho ông chiêm bao này; thay vào đó, kẻ tiếm vị này đã trở thành một Đa-ni-ên cho mình. Chắc chắn rằng, ông đã làm một công việc kỳ diệu là giải thích chiêm bao của mình, rằng: “Chốn này thật kinh khiếp thay! Đây thật là Nhà của Đức Chúa Trời, thật là cửa trời!” (28:17). Gia-cốp nói rằng chốn này, tức Bê-tên, thật kinh khiếp. Nếu muốn lên trời, anh em phải đi qua chốn kinh khiếp này vì Nhà của Đức Chúa Trời là cửa trời.
Sau khi thấy chiêm bao này, Gia-cốp cũng đã thề rằng: “Nếu Đức Chúa Trời ở cùng tôi, gìn giữ tôi trong lúc đi đường, cho bánh ăn, áo mặc để tôi lại trở về nhà cha tôi bình an thì Chúa sẽ là Đức Chúa Trời tôi” (28:20-21). Thay vì nói với Đức Chúa Trời bằng lời cầu nguyện thân mật, ông đã thề nguyện. Là một phần của lời thề, Gia-cốp nói rằng hòn đá mà ông đã dựng lên làm trụ sẽ là Nhà của Đức Chúa Trời (28:22). Trong lời thề của Gia-cốp, chúng ta thấy có sự giải thích thêm về chiêm bao của ông. Vừa thức giấc, Gia-cốp nói rằng chốn này là Nhà của Đức Chúa Trời. Sau đó, ông hứa rằng hòn đá ông đã dùng làm gối sẽ được xây thành Nhà Đức Chúa Trời. Ở đây, chúng ta thấy Nhà của Đức Chúa Trời sẽ được xây bằng hòn đá là sự tin cậy của Gia-cốp. Hòn đá mà Gia-cốp dùng làm gối là bóng, sự mô tả trước, hình bóng về Đấng Christ. Chỉ Đấng Christ mới là Vầng Đá Thật, mới có thể là chiếc gối mà trên đó, chúng ta kê đầu mệt mỏi của mình. Chính Đấng Christ mà chúng ta nương dựa sẽ trở thành Nhà của Đức Chúa Trời. Đây là vật liệu cho sự xây dựng Nhà Đức Chúa Trời. Trong Sáng Thế Ký chương 28, chúng ta có sự đề cập đầu tiên về hòn đá cho sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Tất nhiên, trong chương 2, mã não được đề cập nhưng không rõ ràng. Hòn đá mà chúng ta tin cậy, sẽ trở thành Nhà Đức Chúa Trời. Điều này có nghĩa là Đấng Christ mà chúng ta kinh nghiệm như sự yên nghỉ và sự tin cậy sẽ trở thành vật liệu xây dựng Nhà Đức Chúa Trời.
Trong chương 35, khải tượng về Bê-tên lại đến. Tuy nhiên, lần này điều đó không đến như chiêm bao mà là một thực tại. Đó không chỉ là khải tượng mà là một sự kiện, một kinh nghiệm. Sự khác nhau giữa chương 28 và 35 ở chỗ chương 28 chỉ là chiêm bao. Bê-tên, cửa trời, chiếc thang, các thiên sứ –đều đã được thấy trong một chiêm bao. Cao lắm thì chúng ta chỉ có thể nói rằng chiêm bao này là một khải tượng. Tuy nhiên, điều đó vẫn chưa có thật, chưa có thực tại. Chiêm bao này đã trở thành hiện thực trong chương 35.
4) Tại Bê-tên.
Trong bài này, chúng ta cần xem kinh nghiệm của Gia-cốp tại Bê-tên (35:6-7,9-15). Trong Sáng Thế Ký chương 35, Gia-cốp đã trải qua một sự thay đổi lớn. Như đã thấy trong bài trước, Gia-cốp đã đáp ứng mạng lịnh của Đức Chúa Trời là chỗi dậy và đi lên Bê-tên bằng cách thực hiện một sự tẩy sạch triệt để. Không chỉ ông mà tất cả những người ở với ông đã thực hiện sự tẩy sạch triệt để này. Gia-cốp không chỉ quan tâm đến chính mình mà còn quan tâm đến mọi người ở với mình. Đây là bằng chứng mạnh mẽ rằng ông đã có sự thay đổi hoàn toàn và triệt để. Chắc chắn Gia-cốp đã được biến đổi.
a) Gia-cốp Xây Một Bàn Thờ Cho Đức Chúa Trời.
Gia-cốp đến Bê-tên, “ông và tất cả những người ở với ông. Tại đó, ông xây một bàn thờ và đặt tên nơi này là Ên Bê-tên” (c. 6-7). Tại Bê-tên, điều đầu tiên Gia-cốp làm là xây một bàn thờ. Dù đã xây một bàn thờ tại Si-chem, ông không đặt tên bàn thờ đó là “Ên Si-chem”. Ông không thể dùng danh của Đức Chúa Trời cho bàn thờ ông đã xây tại Si-chem. Điều này có nghĩa là bàn thờ tại Si-chem không chạm đến lòng của Đức Chúa Trời; đó không phải là bàn thờ Ngài muốn. Cũng vậy, chúng ta có thể xây bàn thờ ở khắp nơi nhưng không xây bàn thờ mà Đức Chúa Trời muốn. Anh em có thể xây một bàn thờ tại Las Vegas, nhưng không thể gọi nó là bàn thờ của Đức Chúa Trời tại Las Vegas. Nhưng khi Gia-cốp làm theo lời Đức Chúa Trời, chỗi dậy, đi lên Bê-tên, ở tại đó và xây một bàn thờ cho Đức Chúa Trời, ông đã xây một bàn thờ theo khát vọng của Đức Chúa Trời, không theo ý định của ông. Đức Chúa Trời không yêu cầu ông xây một bàn thờ tại Si-chem vì Ngài không chọn nơi đó. Khát vọng của Đức Chúa Trời là đem ông trở lại Bê-tên. Vì vậy, bàn thờ mà Gia-cốp đã xây tại Si-chem không theo khát vọng của Đức Chúa Trời cũng không theo lời Ngài. Nhưng vì bàn thờ Gia-cốp xây tại Bê-tên được xây theo lời Đức Chúa Trời nên ông dạn dĩ gọi bàn thờ đó là “Ên Bê-tên”.
Anh em có thể làm nhiều điều cho Đức Chúa Trời như rao giảng Phúc Âm và dâng cho Ngài những sự phục vụ khác. Thậm chí anh em có thể lập một buổi nhóm và gọi đó là Hội Thánh. Tuy nhiên, anh em không có sự tin chắc hay dạn dĩ để nói rằng đó là điều của Đức Chúa Trời. Thậm chí điều này cũng đúng trong những việc nhỏ. Chẳng hạn, anh em có thể thương yêu một anh em kia, nhưng không có sự dạn dĩ để gọi tình yêu đó là tình yêu của Đức Chúa Trời. Dù thương yêu người anh em đó, nhưng anh em không thương yêu người ấy theo lời Đức Chúa Trời. Trái lại, anh em thương yêu người ấy bởi sự lựa chọn và theo sở thích cá nhân của mình. Vì đó là tình yêu của anh em nên anh em không thể nói đó là “Ên tình yêu”, tình yêu của Đức Chúa Trời. Anh em không thể gọi đó là tình yêu của Đức Chúa Trời cho đến khi anh em thương yêu người khác theo lời của Đức Chúa Trời, không theo sở thích của mình. Khi Đức Chúa Trời bảo anh em thương yêu một anh em nào đó, anh em phải thương yêu người ấy theo lời Ngài. Nếu anh em thương yêu người đó theo cách này, tình yêu của anh em sẽ là tình yêu của Đức Chúa Trời.
Nhiều giáo sĩ đã đi vào cánh đồng truyền giáo nhưng không biết chắc rằng sự truyền giáo của họ là “Ên truyền giáo”. Nhiều người nói với tôi rằng trong khi đang công tác, họ không bình an. Họ không có sự tự tin, biết chắc hay dạn dĩ để nói rằng công tác truyền giáo của họ là công tác của Đức Chúa Trời. Họ nghi ngờ về điều đó và không thể gắn danh của Đức Chúa Trời vào điều đó.
Ngày nay nhiều Cơ-đốc nhân đang thành lập các nhóm. Các nhóm lớn hơn trở thành các giáo phái, còn các nhóm nhỏ hơn vẫn là các nhóm tự do. Tuy nhiên, những người sáng lập các nhóm đó không có sự tin chắc để gọi họ là Hội Thánh. Nhưng trong sự khôi phục của Chúa, khi chúng ta nói rằng chúng ta là Hội Thánh thì họ bị xúc phạm. Sâu xa bên trong, họ không có sự tin chắc để nói rằng họ là Hội Thánh. Người nam là người nam và người nữ là người nữ. Anh em không thể gọi người nam là người nữ. Cách đây 50 năm, tôi đã bắt đầu nói: “Đây là Hội Thánh”. Càng nói điều này, tôi càng tin chắc vì đây thực sự là Hội Thánh. Nếu đây không phải là Hội Thánh thì là gì? Tôi là một người nam. Càng nói tôi là người nam, tôi càng tin chắc mình là một người nam. Nếu không gọi tôi là người nam, anh em sẽ gọi tôi là gì? Anh em có thể làm nhiều điều khác –khởi động một công tác truyền giáo, thiết lập một buổi nhóm, tổ chức một buổi học Kinh Thánh– nhưng tất cả chỉ là một công việc tốt được làm tại Si-chem, chứ không tại Bê-tên. Do đó, anh em không thể gọi công việc đó là “Ên Bê-tên”. Tuy nhiên, khi Gia-cốp xây một bàn thờ tại Bê-tên, ông dạn dĩ gọi đó là “Ên Bê-tên”.
Ý nghĩa của bàn thờ là sự dâng mình. Bàn thờ được xây lên nhằm mục đích dâng những điều gì đó cho Đức Chúa Trời. Trước khi bước vào nếp sống Hội Thánh, tôi đã dâng mình hoàn toàn cho Chúa. Tuy nhiên, sau khi bước vào nếp sống Hội Thánh, tôi làm mới lại sự dâng mình của tôi. Sự dâng mình được làm mới lại này hoàn toàn khác với sự dâng mình tôi đã làm trước khi bước vào nếp sống Hội Thánh. Nhiều người trong chúng ta có thể làm chứng về điều này. Có thể anh em đã dâng mình cho Chúa nhiều lần trước khi bước vào Hội Thánh, nhưng một khi đã bước vào Hội Thánh, anh em được thuyết phục sâu xa rằng cần dâng mình một lần nữa và có một sự khác biệt lớn giữa sự dâng mình này với bất cứ sự dâng mình nào trước đây. Sự dâng mình trước đây của anh em cao lắm là trên bàn thờ tại Si-chem, không phải trên bàn thờ tại Bê-tên. Sự dâng mình được thực hiện trước khi bước vào Hội Thánh là một điều, và sự dâng mình được thực hiện trong Hội Thánh là một điều khác.
b) Đức Chúa Trời Hiện Ra Với Gia-cốp.
Sau khi bàn thờ được xây lên, Đức Chúa Trời lại hiện ra với Gia-cốp (c. 9). Kinh nghiệm của Gia-cốp phần nào khác với kinh nghiệm của Áp-ra-ham. Khi Đức Chúa Trời hiện ra với Áp-ra-ham lần đầu tiên, không có bàn thờ. Nhưng Đức Chúa Trời hiện ra với Gia-cốp, không những tại Bê-tên, mà còn trước bàn thờ. Trước khi bước vào nếp sống Hội Thánh, chúng ta đã có kinh nghiệm nào đó về sự hiện ra của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, chúng ta đã không ở tại Bê-tên trước bàn thờ. Gần bên bàn thờ tại Bê-tên tạo ra sự khác biệt lớn. Bây giờ, sau khi đã bước vào Hội Thánh và xây bàn thờ, Đức Chúa Trời lại hiện ra nữa. Nhiều người trong chúng ta có thể làm chứng rằng sau khi bước vào nếp sống Hội Thánh và tái dâng mình cho Chúa, chúng ta được thuyết phục sâu xa rằng Chúa đã hiện ra với chúng ta. Chúng ta có sự hiện ra của Chúa trong kinh nghiệm cá nhân của mình. Đó không phải là giáo lý suông. Hễ khi nào xây một bàn thờ tại Bê-tên, chúng ta sẽ có sự hiện ra của Đức Chúa Trời. Điều này không nên thỉnh thoảng mới xảy ra mà phải là một kinh nghiệm liên tục. Hằng ngày, thậm chí hằng giờ, chúng ta cần kinh nghiệm sự hiện ra của Chúa. Nói cách khác, chúng ta nên bước đi trong hiện diện của Chúa.
c) Đức Chúa Trời Ban Phước Cho Gia-cốp.
Khi Đức Chúa Trời hiện ra với Gia-cốp tại Bê-tên, Ngài ban phước cho ông (c. 9). Chúng ta đã nhận được biết bao phước hạnh từ khi đến Bê-tên và xây bàn thờ! Khi còn trẻ, tôi thích bài Thánh Ca nói rằng: “Xin anh đếm các phước lành Cha luôn ban, xin anh hãy kể ra ơn lành từng tên”. Tôi khuyến khích anh em hãy đếm các phước hạnh của mình, lập một danh sách tất cả các phước hạnh mà anh em đã kinh nghiệm trong nếp sống Hội Thánh. Các phước hạnh trong Hội Thánh thật sâu nhiệm dường nào! Ở ngoài Hội Thánh, không một ai có các phước hạnh được tìm thấy tại Bê-tên.
d) Đức Chúa Trời Nhắc Gia-cốp Về Tên Mới Của Ông.
Trong lần hiện ra với Gia-cốp tại Bê-tên, Đức Chúa Trời cũng nhắc ông về tên mới của ông như vầy: “Tên ngươi là Gia-cốp: tên ngươi sẽ chẳng còn gọi là Gia-cốp nữa, nhưng sẽ là Ítx-ra-ên, và ông đã gọi mình là Ítx-ra-ên” (c. 10). Dường như Đức Chúa Trời nói: “Này Gia-cốp, Ta đã không đổi tên ngươi sao? Thế thì tại sao ngươi cứ gọi mình là Gia-cốp? Bây giờ Ta nhắc cho ngươi nhớ rằng tên ngươi không còn là Gia-cốp nữa và ngươi phải gọi mình là Ítx-ra-ên. Đừng gọi mình là Gia-cốp nữa vì điều này có nghĩa là ngươi sẽ sống, bước đi, cư xử và tồn tại theo cách của “Gia-cốp “. Ngươi phải sống, bước đi và tồn tại như Ítx-ra-ên. Ngươi không biết rằng ngươi đã vật lộn với Ta và đã thắng Ta sao? Ngươi phải cho vũ trụ này thấy rằng ngươi là kẻ đắc thắng. Ngươi không những là hoàng tử của Đức Chúa Trời, mà còn là kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời. Ngươi phải sống như vậy”. Lời nhắc nhở này có một bối cảnh: sự rắc rối do các con trai của Gia-cốp gây ra, nỗi sợ hãi và mất sự dạn dĩ của Gia-cốp. Dù đã dạn dĩ vật lộn với Đức Chúa Trời, nhưng ông lại nhút nhát khi đối diện với dân thành đó. Thực tế, ông đã khiếp sợ họ. Nhưng khi nhắc ông về tên mới, Ítx-ra-ên, dường như Đức Chúa Trời phán: “Ngươi không cần sợ họ. Nếu ngươi sợ, điều này có nghĩa là ngươi đã quên tên mà Ta đã đặt cho ngươi. Ta đã đặt tên ngươi là “kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời”. Nếu ngươi có thể vật lộn với Đức Chúa Trời, chắc chắn rằng ngươi cũng có thể vật lộn với bất cứ ai. Nếu ngươi có thể thắng Ta thì ai là người mà ngươi không thắng nổi. Này Gia-cốp, ngươi không cần phải sợ ai. Ta đã đặt tên ngươi là Ítx-ra-ên. Ta không bị xúc phạm bởi việc ngươi vật lộn với Ta; trái lại, Ta đánh giá cao điều đó. Vì thế, Ta đã đặt tên ngươi là “kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời”. Từ giờ trở đi, ngươi không còn là kẻ tiếm vị nữa, nhưng là kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời. Dù đi đâu ngươi cũng hãy công bố rằng: “Tôi là kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời! Kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời đến kìa!” Hỡi Gia-cốp, hãy cư xử như kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời. Tại sao ngươi nhút nhát như thế? Sau khi ngươi vâng lời Ta đến Bê-tên này, toàn thể dân trong thành đã kinh khiếp ngươi. Ngươi không cần sợ họ. Tại sao ngươi lại làm Gia-cốp nữa? Hãy quên Gia-cốp đi và hãy gọi mình là Ítx-ra-ên”.
Tên Gia-cốp có nghĩa là người tiếm vị, kẻ nắm gót. Anh em muốn là người nào: kẻ tiếm vị hay kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời? Tên nguyên thủy của chúng ta là Gia-cốp, nhưng bây giờ tên chúng ta là Ítx-ra-ên. Anh em có tin điều này không? Nếu tin, tại sao anh em còn sợ sự nóng giận của mình? Tại sao anh em không chỗi dậy và nói: “Ớ sự nóng giận, ngươi phải biết rằng ta là kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời, ta là Ítx-ra-ên”. Hễ điều gì anh em sợ, nó sẽ trở thành một phần của anh em. Nếu sợ nổi nóng, chắc chắn anh em sẽ nổi nóng. Nhưng nếu nói với sự nổi nóng rằng anh em là Ítx-ra-ên, kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời thì “con bọ” nóng giận nhỏ bé đó sẽ biến mất. Một số anh em có thể nói: “Tôi không cảm thấy mình là Ítx-ra-ên”. Không ai đòi anh em cảm thấy điều đó. Đức Chúa Trời không nói với Gia-cốp: “Hỡi Gia-cốp, ngươi không cảm thấy mình là Ítx-ra-ên sao?” Nếu Đức Chúa Trời nói như vậy, chắc chắn Gia-cốp sẽ đáp: “Không, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là Ítx-ra-ên. Theo cảm xúc của tôi, tôi vẫn là Gia-cốp”. Hãy chú ý lời của Đức Chúa Trời. Điều nào đáng tin cậy hơn –cảm xúc của anh em hay lời của Đức Chúa Trời? Hãy quên đi những cảm xúc, sự suy xét, sự hiểu biết và cái nhìn thiên nhiên của anh em, nhưng hãy nghe lời của Đức Chúa Trời và sự nhắc nhở của Ngài. Đức Chúa Trời đã phán rằng tên của chúng ta phải được gọi là Ítx-ra-ên. Vậy thì tại sao anh em còn gọi mình là Gia-cốp? Từ giờ trở đi, tất cả chúng ta phải là Ítx-ra-ên. Ở đây, tại Bê-tên, Gia-cốp đã bắt đầu gọi mình là Ítx-ra-ên. Anh em có nói mình là Ítx-ra-ên không? Anh em có dạn dĩ công bố điều này hay vẫn còn nói mình quá yếu đuối? Chúng ta đang ở Bê-tên và chúng ta là Ítx-ra-ên. Cả từ Bê-tên và Ítx-ra-ênđều kết thúc với chữ ên, cho thấy rằng cả hai tên gọi này đều hàm ý đến danh của Đức Chúa Trời. Đừng nhìn vào chính mình, hãy nghe lời nhắc nhở của Ngài. Điều này nên khích lệ và chuẩn bị chúng ta cho lời hứa của Đức Chúa Trời.
e) Đức Chúa Trời Hứa Với Gia-cốp.
(1) Sinh Sản Và Thêm Nhiều.
Trong câu 11, Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp: “Ta là Đức Chúa Trời, Đấng Toàn Túc, hãy sinh sản và thêm nhiều lên” (theo tiếng Hê-bơ-rơ). Đây là điều đầu tiên trong lời hứa của Đức Chúa Trời. Tại Bê-tên, Đức Chúa Trời hứa với Gia-cốp rằng ông sẽ sinh sản và thêm nhiều. Trong nếp sống Hội Thánh, tất cả chúng ta, kể cả người nhỏ nhất và trẻ nhất, cần tin lời hứa này và công bố sự hoàn thành lời hứa này rằng: “Chúa ơi, con không bằng lòng với tình trạng là một tín đồ đơn độc. Con đứng trên lời hứa của Ngài là được sinh sản và thêm nhiều”. Nếu làm như vậy, sau một thời gian, sẽ có sự gia tăng gấp ba mươi, sáu mươi và một trăm lần. Khi còn trẻ, tôi đã cầu nguyện như vậy nhiều lần và quả thật rằng Chúa đã đáp lời cầu nguyện tôi. Tất cả chúng ta phải cầu nguyện để được nhân lên. Chúa sẽ đáp lời cầu nguyện của chúng ta và tôn trọng lời hứa của Ngài. Con đường của sự khôi phục của Chúa thì hẹp và sẽ không bao giờ trở thành phong trào quần chúng. Không một phong trào quần chúng nào có thể thuộc về sự khôi phục của Chúa vì sự khôi phục này là vấn đề sự sống được nhân rộng. Hãy nhìn vào cây cỏ: chúng có sự sống và sự nhân rộng. Chúng ta đang sống bằng sự sống thần thượng và sự sống này là sự sống nhân rộng. Chúng ta tin chắc rằng mình sẽ nhân rộng. Hãy cầu nguyện cho điều này và đứng trên lời hứa của Ngài, nắm chắc lời Ngài. Một số người có thể nói đây chỉ là lời hứa ban cho Gia-cốp và không một lời hứa nào trong Cựu Ước dành cho chúng ta hôm nay. Nói theo nghĩa đen, điều này đúng. Nhưng tất cả các lời hứa đã lập với Ítx-ra-ên đều là những hình bóng. Vì ngày nay chúng ta ở trong thực tại nên những lời hứa về hình bóng cũng dành cho chúng ta. Hãy đứng trên lời Chúa mà nói: “Chúa ơi, điều Ngài đã hứa với Gia-cốp là bóng, nhưng nó phải là thực tế với con”.
(2) Là Một Dân Tộc Cùng Với Các Vua
Đức Chúa Trời cũng hứa với Gia-cốp rằng: “Các dân sẽ do ngươi mà ra, và các vua sẽ do ngươi mà có”. Trước hết, chúng ta có “các dân” ngụ ý đến sự nhân rộng, và kế đến chúng ta có các vua, ngụ ý đến Vương Quốc. Sau Gia-cốp, có một dân là hậu tự của ông. Sau đó, có vương quốc của hậu tự ông dưới triều Đa-vít và Sa-lô-môn. Trong thời Tân Ước, có Vương Quốc theo hậu tự của ông, Jesus Đấng Christ; trong thời đại hầu đến, sẽ có Vương Quốc Ngàn Năm; và sau thời đại này là Vương Quốc đời đời trong trời mới đất mới. Vấn đề về các vua đòi hỏi tất cả các Sách tiếp theo của Cựu Ước và Tân Ước để hoàn thành điều đó. Khải thị 11:15 là một phần của lời hứa được lập với Gia-cốp: “Vương Quốc của thế gian đã trở nên Vương Quốc của Chúa chúng ta và của Đấng Christ Ngài, và Ngài sẽ trị vì đến đời đời”. Ngay cả Hội Thánh ngày nay là Vương Quốc của Đức Chúa Trời trên đất cũng được bao hàm trong lời hứa này. Tôi biết rằng khi nghe điều này, một số người sẽ tranh luận với tôi, nói rằng tôi đang dạy sai vì pha trộn Hội Thánh với Ítx-ra-ên. Nói theo nghĩa đen, điều này có thể đúng, nhưng xin nhớ rằng mọi điều trong đời sống của Gia-cốp là hình bóng được hoàn thành bởi chúng ta. Đừng thỏa mãn khi có một hay hai người được cứu qua anh em. Đúng ra, anh em nên nói: “Chúa ơi, con không vui với điều này. Con muốn thấy Vương Quốc. Con cần có sự nhân rộng là điều sẽ dẫn đến Vương Quốc”. Đây là vấn đề lớn. Anh em có đức tin cho điều này không? Tất cả chúng ta phải nói: “Chúa ơi, con muốn có đức tin là được nhân rộng, không phải vì đế quốc của con mà vì Vương Quốc của Ngài”.
(3) Thừa Hưởng Miền Đất Cùng Với Dòng Dõi Của Ông
Vẫn còn một phương diện khác trong lời hứa của Đức Chúa Trời với Gia-cốp được đề cập trong câu 12: “Xứ Ta đã cho Áp-ra-ham và Y-sác thì Ta sẽ cho ngươi cùng dòng dõi ngươi”. Ở đây Gia-cốp được ban cho lời hứa thừa hưởng miền đất cùng với dòng dõi. Lời hứa này giống như một hòn núi lớn. Đừng nghĩ rằng miền đất được đề cập ở đây chỉ là một dải đất hẹp của xứ Palestine. Dải đất hẹp này là hình bóng về Đấng Christ như Miền Đất Tốt Lành. Là Miền Đất Tốt Lành để chúng ta chiếm hữu, Đấng Christ cuối cùng sẽ là Hòn Đá từ trời đến trong Đa-ni-ên chương 2. Hòn Đá này sẽ trở nên một núi lớn đầy dẫy khắp đất. Anh em có tin rằng cả trái đất sẽ là một hòn núi lớn và sẽ không có đồng bằng mà chỉ có núi thánh không? Núi lớn này chính là Đấng Christ.
f) Đáp Ưng Của Gia-cốp
Đối Với Lời Hứa Của Đức Chúa Trời.
Trong câu 14 và 15, chúng ta thấy sự đáp ứng của Gia-cốp đối với lời hứa của Đức Chúa Trời. Mỗi lần Chúa phán, chúng ta phải đáp ứng. Chúng ta không nên câm, điếc hay chết. Vì tôi sống, tôi phải đáp ứng với bất cứ điều gì người khác nói. Nếu một anh em không đáp ứng với bất cứ điều gì tôi nói, tôi kết luận rằng anh em đó câm hoặc chết. Khi tôi nói với các cháu tôi, chúng rất năng động và hăng hái vì chúng sống. Khi Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp, ông đã lập tức đáp ứng.
(1) Dựng Một Trụ Đá
Câu 14 nói rằng: “Gia-cốp dựng một trụ tại nơi Đức Chúa Trời đã phán cùng mình, tức là một trụ đá”. Đáp ứng đầu tiên của Gia-cốp đối với lời Đức Chúa Trời là lặp lại điều ông đã làm lần đầu tiên tại Bê-tên –dựng một trụ đá. Chúng ta không thể quên những gì trong chiêm bao đầu tiên, là điều thực sự đến từ Chúa. Khi trở lại với khải tượng, chúng ta phải lặp lại điều đó. Trong 28:18, Gia-cốp đã dựng cây trụ là hòn đá ông dùng làm gối và đã đặt tên cây trụ đó là Bê-tên. Ông đã lặp lại điều này trong chương 35. Đây là điểm chính yếu. Sâu xa bên trong, Gia-cốp được thuyết phục rằng ông được Đức Chúa Trời bắt lấy để xây cho Ngài một ngôi nhà trên đất. Có lẽ Gia-cốp đã tự nhủ: “Tôi không thể nào quên kinh nghiệm tại Bê-tên. Bây giờ, sau khi trở về Bê-tên, Đức Chúa Trời đã phán với tôi nhiều hơn trước. Cách đây nhiều năm, tôi đã dựng hòn đá làm trụ cho Nhà Ngài. Bây giờ, sau khi nghe lời Ngài lần nữa, tôi phải lặp lại điều này”. Gia-cốp đã thề rằng một ngôi nhà sẽ được xây cho Đức Chúa Trời trên đất. Cuối cùng, điều này được hoàn thành bởi Sa-lô-môn, người đã xây Đền Thờ là Nhà của Đức Chúa Trời.
(2) Đổ Lễ Quán Trên Cây Trụ
Bây giờ chúng ta đến vấn đề rất có trọng lượng –đổ lễ quán trên cây trụ (c. 14). Trong chương 28, Gia-cốp đổ dầu trên hòn đá mà ông đã dựng lên làm trụ. Nhưng trong chương 35 có sự phát triển thêm. Trước khi đổ dầu lên cây trụ, ông đã đổ lễ quán trên đó. Có lẽ rất ít người trong chúng ta biết ý nghĩa thật của lễ quán. Nếu tham khảo những lời chú giải cho định nghĩa về điều này, anh em sẽ không thành công. Nhưng bởi đọc các câu khác, như Dân Số Ký 15:1-5; 28:7-10; Phi-líp 2:17 và 2Ti-mô-thê 4:6 cùng với kinh nghiệm, chúng ta sẽ nắm được ý nghĩa thật của lễ quán.
Theo Sách Lê-vi Ký chương 1 đến 7, Đức Chúa Trời truyền cho dân Ngài phải dâng những của lễ khác nhau, mà không đề cập đến lễ quán vì lễ quán là [phần] thêm vào. Về sau, Đức Chúa Trời truyền cho Môi-se rằng sau khi bước vào miền đất tốt lành, dân Ngài phải dâng cho Ngài lễ quán thêm vào các của lễ căn bản trong Lê-vi Ký từ chương 1 đến 7. Do đó, lễ quán được thêm vào các của lễ căn bản. Các của lễ căn bản gồm có của lễ thiêu, của lễ chay, của lễ bình an, của lễ chuộc tội và của lễ chuộc sự mắc lỗi. Thêm vào tất cả những của lễ căn bản này, con cái Ítx-ra-ên phải dâng lễ quán (Dân. 15:1-10; 28:7-10). (Lễ quán được đề cập trong Xuất Ai-cập Ký 29:40-41 là vì sự phục vụ của các thầy tế lễ, còn lễ quán được đề cập trong Lê-vi Ký 23:13,18 và 37 là để dâng trái đầu mùa cho Đức Chúa Trời sau khi dân Ítx-ra-ên bước vào miền đất tốt lành và lao tác trên đó, c. 10). Trong cả Phi-líp 2:17 và 2Ti-mô-thê 4:6, Phao-lô đã tự coi mình là lễ quán. Trong Phi-líp 2:17, ông nói: “Nhưng ví dầu tôi bị đổ ra như lễ quán trên sinh tế và cuộc phụng sự của đức tin anh em thì tôi cũng vui mừng và cùng vui với anh em hết thảy”. Ở đây Phao-lô nói với người Phi-líp rằng ông đang bị đổ ra như lễ quán trên sinh tế hay của lễ của họ (từ Hi-lạp đó có thể được dịch theo một trong hai cách này). Dường như Phao-lô muốn nói rằng: “Hỡi người Phi-líp, anh em đang dâng điều gì đó cho Đức Chúa Trời. Tôi vui mừng bị đổ ra như lễ quán trên của lễ của anh em”. Không lâu trước khi tuận đạo, Phao-lô đã nói với Ti-mô-thê: “Vì ta đang bị đổ ra như lễ quán, kỳ qua đời của ta gần rồi” (2Ti. 4:6). Lễ quán được đổ ra trên điều gì? Theo Cựu Ước, lễ quán luôn được đổ ra trên một trong các của lễ căn bản. Khi Phao-lô sắp tuận đạo, ông đang bị đổ ra như lễ quán trên điều gì?
Như chúng ta sẽ thấy, ông đang bị đổ ra trên Đấng Christ. Theo Lê-vi Ký, chúng ta có thể dâng Đấng Christ như các của lễ căn bản cho Đức Chúa Trời. Bởi việc dâng Đấng Christ theo cách này, chúng ta có kinh nghiệm nào đó về Đấng Christ. Kinh nghiệm này làm chúng ta vui mừng và trở thành những người đầy sự vui mừng, đầy rượu mới. Là những người dâng Đấng Christ cho Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ được đổ đầy rượu mới. Chúng ta sẽ có rượu bên trong. Cuối cùng, rượu này sẽ dầm thấm toàn bản thể chúng ta và chính chúng ta sẽ thực sự trở thành rượu. Khi Phao-lô nói rằng ông đang bị đổ ra như lễ quán thì chính ông, qua việc kinh nghiệm Đấng Christ cách phong phú, là rượu đang bị đổ ra như lễ quán trên Đấng Christ mà ông đã kinh nghiệm và dâng cho Đức Chúa Trời. Nếu anh em có thể kiểm tra những người tuận đạo như Phi-e-rơ và Phao-lô, tất cả họ đều làm chứng rằng sự tuận đạo của họ chỉ là một sự đổ ra niềm vui cùng với toàn bản thể của họ trên Đấng Christ . Tất cả những người tuận đạo đều đã bị đổ ra như lễ quán trên Đấng Christ cho Đức Chúa Trời. Họ đã kinh nghiệm Đấng Christ đến mức khi họ dâng Đấng Christ như các của lễ căn bản cho Đức Chúa Trời thì chính họ cũng bị đổ ra như lễ quán trên Đấng Christ. Nếu hằng ngày chúng ta có kinh nghiệm thật sự về Đấng Christ, kinh nghiệm này sẽ làm chúng ta đầy sự vui mừng giống như đầy rượu thần thượng. Khi ấy, chúng ta sẽ say rượu và trở nên rượu cho Đức Chúa Trời, và nói: “Đức Chúa Trời ơi, con muốn được đổ ra trên Đấng Christ như lễ quán cho Ngài”. Thường trong buổi nhóm Bàn Chúa, tôi nhận thức rằng nhiều thánh đồ đã kinh nghiệm Đấng Christ đến mức khi họ dâng Đấng Christ cho Đức Chúa Trời tại Bàn Chúa, có một dấu hiệu cho thấy trong lời cầu nguyện và ngợi khen của họ, họ sẵn sàng đổ chính mình ra trên Đấng Christ cho Đức Chúa Trời. Đây là lễ quán và điều này chỉ có thể được kinh nghiệm tại Bê-tên.
Hạt giống về lễ quán được gieo trong Sáng Thế Ký chương 35. Nếu muốn hiểu điều này, chúng ta phải đọc Dân Số Ký chương 15 và 28, Phi-líp 2:17 và 2Ti-mô-thê 4:6. Khi đó, chúng ta sẽ hiểu rằng không những chúng ta phải dâng Đấng Christ như những của lễ căn bản cho Đức Chúa Trời mà còn như lễ quán. Chúng ta cần đầy dẫy sự vui mừng bởi kinh nghiệm Đấng Christ để có thể trở nên rượu cho Đức Chúa Trời và sẵn sàng đổ ra như lễ quán trên Đấng Christ cho Ngài. Kinh nghiệm này thật sâu xa và hoàn toàn chủ quan. Anh em có thể nói: “Đức Chúa Trời Cha ơi, con dâng chính mình như lễ quán trên Đấng Christ cho Ngài”. Dầu nói như vậy, nhưng nếu anh em không kinh nghiệm Đấng Christ đến mức được đầy dẫy sự vui mừng và say rượu thiên thượng thì anh em sẽ không có niềm vui và không sẵn sàng bị đổ ra như lễ quán cho Đức Chúa Trời. Trong nếp sống Hội Thánh, có khả năng và tiềm năng để kinh nghiệm Đấng Christ đến nỗi chúng ta sẽ được dầm thấm rượu thần thượng và thậm chí trở nên rượu. Ồ, trong nếp sống Hội Thánh, tôi đầy sự vui mừng và sẵn sàng đổ ra như lễ quán trên Đấng Christ để Đức Chúa Trời vui thỏa.
Đức Chúa Trời muốn vui hưởng rượu. Ngài không muốn rượu làm từ trái nho mà muốn rượu được làm từ sự dầm thấm Đấng Christ của chúng ta. Đức Chúa Trời không quan tâm đến trái nho –Ngài quan tâm đến anh em với Đấng Christ. Chúng ta phải trở thành rượu qua việc kinh nghiệm Đấng Christ. Nơi duy nhất để chúng ta có thể trở thành rượu của Đức Chúa Trời là trong Hội Thánh. Tôi quả quyết rằng trong Hội Thánh, kinh nghiệm Đấng Christ sẽ đem anh em đến chỗ đầy dẫy niềm vui thiên thượng và trở nên rượu thần thượng, sẵn sàng được đổ ra trên Đấng Christ để Đức Chúa Trời vui thỏa. Đây là phản ứng của Ítx-ra-ên tại Bê-tên. Tôi hoàn toàn tin chắc rằng từ nay trở đi sẽ có nhiều phản ứng giống như vậy trong các Hội Thánh địa phương. Nhiều thánh đồ yêu dấu sẽ nói: “Chúa ơi, con dầm thấm sự vui mừng của Ngài đến nỗi say. Con đã trở thành rượu để làm thỏa lòng Đức Chúa Trời của con. Bây giờ con sẵn sàng bị đổ ra, thậm chí chịu tuận đạo”. Xin nhớ rằng Phao-lô đã nói ông bị đổ ra như lễ quán trên Đấng Christ để Đức Chúa Trời vui thỏa. Trong nếp sống Hội Thánh, tất cả chúng ta phải tràn ngập niềm vui thiên thượng để sẵn sàng và vui lòng dâng chính mình làm sinh tế, bị đổ ra trên Đấng Christ hầu Đức Chúa Trời vui thỏa. Trong nếp sống Hội Thánh, tất cả chúng ta có thể kinh nghiệm Đấng Christ đến mức sẵn sàng bị đổ ra như lễ quán.
(3) Đổ Dầu Trên Cây Trụ
Như chúng tôi đã đề cập trong chương 28, việc đổ dầu trên cây trụ tượng trưng cho sự đổ ra của Linh Đức Chúa Trời trên những người được chọn của Ngài để xây dựng Nhà Đức Chúa Trời. Nhưng ở đây, việc đổ dầu trên cây trụ theo sau việc đổ lễ quán trên cây trụ. Điều này cho thấy việc chúng ta đổ chính mình ra như lễ quán cho Đức Chúa Trời dẫn đến sự đổ ra của Linh Đức Chúa Trời vì sự xây dựng của Ngài. Càng đổ chính mình ra với Đấng Christ như của lễ cho Đức Chúa Trời vì Nhà Ngài, càng dẫn đến sự đổ ra của Linh Đức Chúa Trời. Sự xây dựng Nhà Đức Chúa Trời cần điều này.
(4) Gọi Nơi Này Là Bê-tên
Câu 15 nói: “Đoạn Gia-cốp đặt tên nơi Đức Chúa Trời đã phán cùng mình là Bê-tên”. Trong Sáng Thế Ký chương 28, Gia-cốp đã đặt tên nơi đó là Bê-tên, nhưng trong Sáng Thế Ký 35, bởi được thuyết phục rằng đó là Bê-tên nên một lần nữa, ông lại đặt tên nơi đó là Bê-tên. Ở trong Hội Thánh càng lâu, chúng ta càng kinh nghiệm Đấng Christ trong Hội Thánh, càng quả quyết rằng đây là Bê-tên nên chúng ta càng dạn dĩ nói: “Đây là Hội Thánh và tôi đang ở đó”. Đây không chỉ là một từ ngữ, càng không phải là một tên gọi hay giáo phái mà là sự tin chắc và lời công bố của chúng ta về sự thật này. Chúng ta hoàn toàn tin chắc rằng đây là Bê-tên. Ngợi khen Chúa vì tất cả chúng ta đều có thể nói: “Tôi đang ở Bê-tên. Đây là Hội Thánh”.
Bài Tám Mươi
Được Biến Đổi
(3)
5) Kinh Nghiệm Tại Bê-tên
Chúng ta đã thấy rằng nhiều hạt giống lẽ thật quan trọng đã được gieo trong Sáng Thế Ký. Nhà Đức Chúa Trời, tức Bê-tên, là một trong những hạt giống này. Tuy nhiên, không nhiều Cơ-đốc nhân biết kinh nghiệm về Nhà Đức Chúa Trời là gì. Chắc chắn là theo Tân Ước, nhiều người biết rằng Nhà Đức Chúa Trời chỉ về Hội Thánh (1Ti. 3:15). Nhưng nếp sống Hội Thánh thực tế và đúng đắn ở đâu? Mặc dù trên đất có hàng triệu Cơ-đốc nhân, nhưng rất ít người trong họ có nếp sống Hội Thánh đích thực. Nhiều người chỉ ngồi trong nhà thờ để dự lễ sáng Chúa Nhật và lắng nghe linh mục hay mục sư. Nhưng đây không phải là nếp sống Hội Thánh thực tế và đúng đắn như được bày tỏ trong Kinh Thánh. Theo Kinh Thánh, trong nếp sống Hội Thánh đích thực, mỗi người được cứu phải là một Chi Thể sống động, thực hiện chức năng. Mỗi Chi Thể của Thân Thể Đấng Christ phải thực hiện chức năng. Không những các Chi Thể phải thực hiện chức năng mà cũng sống với nhau để biểu lộ Đức Chúa Trời trong Đấng Christ cách sống động, hằng ngày. Đây là nếp sống Hội Thánh thiết thực được bày tỏ trong Kinh Thánh. Những lẽ thật về nếp sống Hội Thánh thiết thực này được gieo như hạt giống trong Sáng Thế Ký.
Trước chương 35, Đức Chúa Trời đã được gọi là Đức Chúa Trời của một người nào đó, chẳng hạn, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham hay Đức Chúa Trời của Y-sác. Ngài là Đức Chúa Trời của những cá nhân. Nhưng trong 35:7, chúng ta có “Ên Bê-tên”, Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời. Ngài không còn chỉ là Đức Chúa Trời của những cá nhân; bây giờ Ngài là Đức Chúa Trời của một tập thể, tức Nhà của Đức Chúa Trời. Nhiều Cơ-đốc nhân chỉ kinh nghiệm Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của cá nhân mình. Không nhiều người kinh nghiệm Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời. Anh em đã kinh nghiệm bao nhiêu về Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của một tập thể? Tất cả chúng ta phải kinh nghiệm Đức Chúa Trời theo cách như thế để Ngài không chỉ là Đức Chúa Trời đối với chúng ta cách cá nhân mà còn là Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời. Có một sự khác biệt lớn giữa hai điều này.
Trong Sáng Thế Ký chương 35, chúng ta thấy một bước ngoặt quan trọng và triệt để. Tuy nhiên, không nhiều con cái Đức Chúa Trời đánh giá cao điều này. Họ đã đọc chương này nhiều lần mà không nhận ra bước ngoặt triệt để hàm chứa trong đó. Trước chương này, Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của cá nhân. Ngài là Đức Chúa Trời của A-bên, Đức Chúa Trời của Ê-nót, Đức Chúa Trời của Hê-nóc, Đức Chúa Trời của Nô-ê, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham và Đức Chúa Trời của Y-sác. Nhưng ở đây, Ngài không còn chỉ là Đức Chúa Trời của những cá nhân, mà là Ên Bê-tên, Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời. Theo tiếng Hê-bơ-rơ, “Ên” có nghĩa là Đức Chúa Trời. Trong danh xưng Ên Bê-tên, từ Hê-bơ-rơ dành cho Đức Chúa Trời này được dùng hai lần, ở đầu và cuối danh xưng này. Trong một ý nghĩa, Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời là gấp đôi. Phải thừa nhận rằng chúng ta chưa kinh nghiệm nhiều về điều này. Nhưng cảm tạ Chúa vì sau khi bước vào nếp sống Hội Thánh, chúng ta đã có một số kinh nghiệm về việc Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời đối với chúng ta với tư cách là một tập thể. Trong nếp sống Hội Thánh, chúng ta kinh nghiệm Đức Chúa Trời cách tập thể chứ không chỉ cách cá nhân. Tất cả chúng ta có thể làm chứng rằng Đức Chúa Trời mà chúng ta kinh nghiệm trong nếp sống Hội Thánh thì phong phú hơn và dịu ngọt hơn nhiều so với Đức Chúa Trời mà chúng ta kinh nghiệm trong đời sống cá nhân. Đây là lý do vì sao chúng ta dành nhiều thì giờ hơn trong nếp sống Hội Thánh. Về cá nhân, chúng ta có thể kinh nghiệm Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham hay Đức Chúa Trời của Y-sác, nhưng chúng ta không thể kinh nghiệm Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của Bê-tên. Chúng ta chỉ có thể kinh nghiệm Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời trong nếp sống Hội Thánh. Nếu cách đây nhiều năm, anh em được nghe về Đức Chúa Trời của một tập thể thì với anh em, điều đó nghe như tiếng nước ngoài. Nhưng ngày nay điều đó không còn xa lạ đối với chúng ta. Chúng ta quen thuộc với kinh nghiệm này và đánh giá cao điều đó hơn cả kinh nghiệm cá nhân của chúng ta về Đức Chúa Trời.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là không có phương diện kinh nghiệm Đức Chúa Trời cách cá nhân. Ngay cả ngày nay vẫn có phương diện này. Đừng bao giờ quên rằng các lẽ thật trong Kinh Thánh đều có hai phương diện. Điều này cũng đúng với kinh nghiệm về Đức Chúa Trời vì kinh nghiệm về Đức Chúa Trời có phương diện tập thể cũng như phương diện cá nhân. Ngày nay, nhiều Cơ-đốc nhân không có kinh nghiệm về Đức Chúa Trời hay chỉ có kinh nghiệm Đức Chúa Trời cách cá nhân. Họ thiếu kinh nghiệm Đức Chúa Trời theo cách tập thể. Nhưng trong từng buổi nhóm của nếp sống Hội Thánh, chúng ta kinh nghiệm Đức Chúa Trời theo cách tập thể.
Về điểm này, tôi cần nói lời thành thật với một số người trong anh em. Dù đã nhóm với chúng tôi hằng tuần, nhưng anh em không có kinh nghiệm về Đức Chúa Trời cách tập thể. Chẳng hạn, anh em có thể cầu nguyện hằng ngày trong đời sống riêng tư, nhưng anh em chưa bao giờ cầu nguyện trong các buổi nhóm của Hội Thánh. Trong các buổi nhóm, anh em là người quan sát, giống như khán giả xem đấu bóng. Anh em xem người khác chơi, còn chính mình thì không. Anh em không bao giờ tham dự vào các buổi nhóm. Hơn nữa, một số anh em chỉ trích người tham dự, nói rằng họ quá dạn dĩ hay quá nhanh. Còn anh em thì sao? Anh em ở đây để làm nhà phê bình, khán giả hay để tham dự vào nếp sống Hội Thánh? Điều này cho thấy rằng một số người giữa vòng chúng ta không đánh giá cao kinh nghiệm về Đức Chúa Trời cách tập thể. Một số người trong chúng ta vẫn không cầu nguyện trong các buổi nhóm. Nếu được yêu cầu cầu nguyện, anh em luôn xin kiếu. Điều này bày tỏ rằng anh em xem người khác là thầy tế lễ, còn chính mình là thường dân . Bởi làm điều này, anh em đã thiết lập hệ thống giáo-phẩm–giáo-dân. Trong cách nhìn của Đức Chúa Trời, đây là tà giáo. Tất cả chúng ta phải cầu nguyện để lật đổ hệ thống giáo-phẩm–giáo-dân này.
Theo nhận xét của tôi, buổi nhóm cầu nguyện tại Anaheim tốt hơn ở bất kỳ Hội Thánh nào khác. Tôi đã thăm viếng hầu như tất cả các Hội Thánh và tôi có thể làm chứng rằng buổi nhóm cầu nguyện tại Anaheim là tốt nhất. Lý do là ở đó không có giáo phẩm hay giáo dân trong buổi nhóm cầu nguyện. Dù nhiều người cầu nguyện, nhưng không ai tự mình hoàn thành một lời cầu nguyện. Đúng ra, cần nhiều người trong chúng ta để hoàn thành một lời cầu nguyện. Theo cách truyền thống cũ, khi một ai đó cầu nguyện, người đó không chỉ hoàn thành một lời cầu nguyện mà có lẽ hoàn thành hai hay ba lời cầu nguyện khác cùng một lúc. Nhiều người khác đã không cầu nguyện gì hoặc họ sẽ cầu nguyện nhiều lời cầu nguyện tiếp theo. Nhưng tại Anaheim, sau khi ai đó cầu nguyện một câu ngắn, một người khác sẽ tiếp theo. Bằng cách này, nhiều người cùng thực hiện chức năng để dâng một lời cầu nguyện. Đây là kinh nghiệm về Ên Bê-tên, kinh nghiệm Đức Chúa Trời cách tập thể.
Sáng Thế Ký chương 35 là một bước ngoặt cơ bản từ kinh nghiệm Đức Chúa Trời cách cá nhân qua kinh nghiệm Đức Chúa Trời cách tập thể. Trước chương này, Ên Bê-tên không được đề cập. Ê-lô-him được bày tỏ trong chương 1 và Giê-hô-va được khải thị trong chương 2. Về sau, Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp rằng Ngài là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham và Đức Chúa Trời của Y-sác. Nhưng như chúng tôi đã chỉ ra, trong chương 35, chúng ta thấy một danh thần thượng mới khác –Ên Bê-tên, Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời.
Ở một chỗ khác trong bài này, chúng ta thấy ý nghĩa của việc Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp rằng tên ông không còn là Gia-cốp nữa mà là Ítx-ra-ên. Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp: “Ítx-ra-ên sẽ là tên ngươi” (c. 10) và dường như Gia-cốp nói với Đức Chúa Trời: “Danh Ngài là Ên Bê-tên”. Ngày nay anh em là ai –Gia-cốp hay Ítx-ra-ên? Ítx-ra-ên nghĩa là gì? Trả lời rằng tên gọi đó có nghĩa là người vật lộn với Đức Chúa Trời thì quá giáo lý. Ítx-ra-ên là những thành viên của Hội Thánh và Ên Bê-tên là nếp sống Hội Thánh. Chúng ta là những thành viên của Hội Thánh trong nếp sống Hội Thánh. Đây không phải là giáo lý mà là kinh nghiệm. Những thành viên của Hội Thánh là những người được đổ đầy Đức Chúa Trời và nếp sống Hội Thánh là sự sống tập thể của Đức Chúa Trời. Những thành viên của Hội Thánh là những người được đổ đầy Đức Chúa Trời cùng sống với nhau để vui hưởng Đức Chúa Trời và biểu lộ Ngài. Đây là Ítx-ra-ên tại Ên Bê-tên.
a) Bàn Thờ Của Gia-cốp
Tại Bê-tên, Gia-cốp đã xây một bàn thờ (c. 6-7). Kinh nghiệm của Gia-cốp về bàn thờ mang tính tiệm tiến. Khi thấy khải tượng về Bê-tên (28:18-19), ông đã không dựng bàn thờ. Dù đã làm một công việc tuyệt vời là giải thích chiêm bao của mình nhưng ông chỉ dựng một cây trụ. Suốt những năm ở Pha-đan A-ram, Gia-cốp không xây bàn thờ nào để dâng điều gì đó cho Đức Chúa Trời. Thay vì thế, ông đã dùng nhiều mánh khóe để lừa La-ban. Sau khi rời Pha-đan A-ram, đầu tiên Gia-cốp trở về vùng phía đông Giô-đanh để đến Su-cốt (33:17). Trong 33:17-18, Kinh Thánh không nói rằng Su-cốt ở trong “xứ Ca-na-an” như khi nói về Si-chem. Tại Su-cốt, Gia-cốp đã xây nhà cho ông và những lều cho bầy gia súc, nhưng ông không dựng bàn thờ cho Đức Chúa Trời. Điều này bày tỏ rằng ông quan tâm đến chính mình và gia súc mà không quan tâm đến Đức Chúa Trời. Cuối cùng, Gia-cốp rời Su-cốt và đi đến Si-chem trong xứ Ca-na-an, nơi ông dựng lều cho mình và lập một bàn thờ (33:18-20). Gia-cốp đặt tên bàn thờ đó là “Ên Ên-ô-hê Ítx-ra-ên”, nghĩa là Đức Chúa Trời của Ítx-ra-ên. Bàn thờ này được xây cho Đức Chúa Trời thuộc về kinh nghiệm cá nhân, riêng tư của Gia-cốp. Khi đặt tên bàn thờ là Ên Ên-ô-hê Ítx-ra-ên, thật ra ông gọi nơi đó là Đức Chúa Trời của chính ông. Nhiều Cơ-đốc nhân giống như điều này. Họ tìm kiếm những kinh nghiệm thuộc linh cho chính họ cách cá nhân. Họ học tập làm thế nào để kinh nghiệm Đấng Christ và cách tin cậy Đức Chúa Trời cách cá nhân. Với họ, Đức Chúa Trời không phải là Ên Bê-tên mà là Ên Ên-ô-hê Ítx-ra-ên. Nhưng rất ít Cơ-đốc nhân quan tâm đến việc Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời. Trái lại, hầu như tất cả Cơ-đốc nhân tìm kiếm đều quan tâm đến việc Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của họ. Một số trong họ nói: “Đức Chúa Trời không phải là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác và Đức Chúa Trời của Gia-cốp sao? Có gì sai khi nói rằng Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của tôi? Ồ, Đức Chúa Trời kỳ diệu này là Đức Chúa Trời của tôi!” Có lẽ Sách Sáng Thế Ký của họ không hơn 30 chương. Họ phải tiến tới chương 35 và thấy rằng Đức Chúa Trời không còn chỉ là Đức Chúa Trời của cá nhân mà là Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời.
Tại Bê-tên trong chương 28, ở Pha-đan A-ram và ở Su-cốt, Gia-cốp không có bàn thờ. Tại Si-chem, ông đã xây một bàn thờ. Dù xây bàn thờ ở Si-chem là tốt, nhưng bàn thờ này đã không được xây tại Nhà của Đức Chúa Trời, không được xây trong nếp sống Hội Thánh. Nói đúng hơn, nó được dựng lên ở nơi có phần xa rời nếp sống Hội Thánh. Nếu xem bản đồ, anh em sẽ thấy Si-chem không quá xa Bê-tên. Từ Si-chem có nghĩa là vai, tượng trưng cho sức mạnh. Khi đến Si-chem, Gia-cốp đã được làm cho mạnh mẽ vì Si-chem là nơi làm cho mạnh mẽ. Cũng vậy, khi đến với “Si-chem” của chúng ta, chúng ta cũng được làm cho mạnh mẽ. Hầu như tất cả các cuộc phấn hưng trong Cơ-đốc giáo ngày nay đều xảy ra tại “Si-chem”. Những cuộc phấn hưng này chỉ làm mạnh mẽ mọi người. Nhiều Cơ-đốc nhân cần một “Si-chem”, một cuộc phấn hưng, mỗi năm một lần để làm họ mạnh mẽ. Không một sứ giả phục hưng nào quan tâm đến nếp sống Hội Thánh. Họ chỉ quan tâm đến việc làm mạnh mẽ mọi người để tiến lên trong đời sống Cơ-đốc. Họ không đề cập gì đến Hội Thánh.
Bàn thờ xây tại Si-chem được đặt tên là Ên Ên-ô-hê Ítx-ra-ên, theo danh của Đức Chúa Trời khi liên quan đến một cá nhân, không phải là Ên Bê-tên, theo danh của Đức Chúa Trời khi liên quan đến một tập thể. Một số người có thể nói: “Được làm cho mạnh mẽ tại Si-chem không tốt sao?” Nhưng hãy nhìn vào điều đã xảy ra cho Gia-cốp trong chương 34. Sau khi ổn định cuộc sống tại Si-chem, rắc rối đã đến với ông. Ông có một cái lều làm nơi ở và một bàn thờ để dâng điều gì đó cho Đức Chúa Trời. Dù Gia-cốp có thể thỏa lòng, nhưng Đức Chúa Trời thì không. Vì thế, kinh nghiệm trong chương 34 là cần thiết. Rắc rối xảy đến và rắc rối này làm cho Gia-cốp mất bình an. Sau điều này, trong 35:1, Đức Chúa Trời có thể phán: “Hãy chỗi dậy, đi lên Bê-tên và ở đó; tại đó hãy lập một bàn thờ cho Đức Chúa Trời”. Đức Chúa Trời dường như phán với Gia-cốp rằng: “Ta không muốn ngươi ở lại Si-chem. Chỉ được làm cho mạnh mẽ trong đời sống Cơ-đốc thì chưa đủ. Một đời sống mạnh mẽ không hề làm Ta thỏa mãn. Ta khao khát nếp sống Hội Thánh. Ta không muốn sức mạnh –Ta muốn Nhà của Đức Chúa Trời. Ta không muốn ngươi cứ ở lại Si-chem, nhưng muốn ngươi đi lên Bê-tên”. Sau khi đã đến Bê-tên, Gia-cốp lập một bàn thờ và đặt tên là Ên Bê-tên.
Kinh nghiệm của Gia-cốp về bàn thờ là tiệm tiến. Tại Pha-đan A-ram hay Su-cốt không có bàn thờ. Tại Si-chem, bàn thờ đã được dựng lên cho Đức Chúa Trời của kinh nghiệm cá nhân ông; đó không phải là bàn thờ để kinh nghiệm Đức Chúa Trời theo cách tập thể. Kinh nghiệm cá nhân về Đức Chúa Trời thì tốt, nhưng không đủ. Chúng ta cần tiến từ kinh nghiệm cá nhân đến kinh nghiệm tập thể.
Bàn thờ là để dâng mình. Có lẽ tất cả anh em đều đã dâng mình cho Chúa. Nhưng sự dâng mình đó ở đâu –tại Si-chem hay Bê-tên? Đó là kinh nghiệm của Ên Ên-ô-hê Ítx-ra-ên hay Ên Bê-tên? Trước khi bước vào nếp sống Hội Thánh, tôi đã dâng mình nhiều lần. Nhưng sự dâng mình mà tôi thực hiện sau khi bước vào nếp sống Hội Thánh thì cao hơn bất kỳ sự dâng mình nào trước đó. Sự dâng mình của tôi trước [khi bước vào] nếp sống Hội Thánh thì chỉ vì chính tôi. Đó là để tôi được thánh khiết, thuộc linh, đắc thắng và có thể được Đức Chúa Trời chấp nhận. Nhưng sự dâng mình của tôi sau khi bước vào nếp sống Hội Thánh thì khác hẳn. Khi sống cách cá nhân, anh em không cần dâng mình nhiều. Tuy nhiên, sau khi đã lập gia đình, anh em thấy rằng người phối ngẫu của mình là kẻ gây rối và anh em cần dâng mình vì tình hình mới này. Anh em có thể nói với Chúa: “Chúa ơi, trước khi lập gia đình, con dâng mình cho Ngài để được thánh khiết, thuộc linh và đắc thắng. Bây giờ con đã lập gia đình, con phải dâng mình cho Ngài vì điều này. Con thích mở cửa sổ nhưng vợ con thì muốn đóng. Con cần dâng mình để thích ứng với tình hình này”. Sự dâng mình này thật mới và khác trước. Về sau, anh em có con cái và điều này đòi hỏi sự dâng mình hơn nữa. Khi bước vào nếp sống Hội Thánh, anh em không chỉ có một người gây rối mà có đến hàng trăm. Nhiều người sợ đến Anaheim, nghĩ rằng Hội Thánh đó quá lớn và các trưởng lão ở đây rất mạnh mẽ và thẳng thắn. Họ thích đi đến một địa phương nhỏ hơn. Điều này cho thấy rằng khi bước vào nếp sống Hội Thánh, chúng ta cần sự dâng mình ngày càng lớn hơn. Khi lập gia đình, anh em cần dâng mình; khi có con, anh em cần sự dâng mình lớn hơn; và khi bước vào nếp sống Hội Thánh, đặc biệt Hội Thánh tại Anaheim, anh em cần sự dâng mình lớn nhất. Không có sự dâng mình cao nhất này, anh em không thể chịu nổi nếp sống Hội Thánh tại Anaheim. Anh em có thể tự nhủ: “Ồ, ở Anaheim thật khó làm sao! Chỗ nào cũng có ‘cảnh sát’. Tôi hoàn toàn không thể thích nghi với tình trạng này”. Vì không thể thích nghi với nơi đó nên anh em phải xây bàn thờ để thích nghi. Như tất cả chúng ta đều biết, trước Đền Thờ có bàn thờ và không ai có thể bước vào Đền Thờ mà trước hết không qua bàn thờ. Anh em phải dừng tại bàn thờ và dâng mình, đặt chính mình trên bàn thờ để bị giết. Và sau khi đã được phục sinh, anh em sẽ tự do bước vào Đền Thờ.
Ý nghĩa của bàn thờ là gì? Bàn thờ là để giết chết. Một số người nói: “Nếp sống Hội Thánh thì tốt, nhưng tôi không thể chịu nổi những anh em dẫn dắt đó”. Người khác lại nói: “Tôi đánh giá cao nếp sống Hội Thánh, nhưng không thể chịu đựng những chị em dẫn dắt đó. Họ quá thánh khiết. Sự thánh khiết của họ giết chết tôi”. Thế thì, anh em nên đi đâu –trở lại Si-chem hay Pha-đan A-ram? Anh em không có lựa chọn nào khác ngoài việc leo lên bàn thờ tại Bê-tên và bị giết. Bàn thờ tại Si-chem là bàn thờ cá nhân, nhưng bàn thờ tại Ên Bê-tên là bàn thờ tập thể. Đây là bàn thờ của Nhà Đức Chúa Trời, và trên đó anh em phải dâng mình vì Nhà Đức Chúa Trời. Tôi đã làm điều này nhiều lần và tôi đã bị giết cách đây nhiều năm. Bây giờ, không ai có thể xúc phạm tôi. Anh em không thể xúc phạm người đã bị giết. Nếu không tiếp nhận lời này và xây bàn thờ tại Ên Bê-tên, anh em sẽ không ở trong Hội Thánh lâu hơn. Một ngày kia, anh em sẽ bỏ đi hoặc trở nên bàng quan. Khi vui, anh em sẽ đến các buổi nhóm; nhưng khi không vui, sẽ không đến. Dường như Hội Thánh là Hội Thánh, còn anh em là anh em; anh em và Hội Thánh không có liên quan gì với nhau. Nếu không trở nên bàng quan, anh em sẽ bỏ đi vì đã bị xúc phạm. Hội Thánh đầy những người gây vấp phạm. Tôi đã bị giết cách đây khá lâu vì nếp sống Hội Thánh ở Hoa Lục. Do đó, không ai trong anh em có thể giết tôi nữa. Tôi không thể bị anh em xúc phạm. Đây là kinh nghiệm về bàn thờ được xây tại Bê-tên. Nếu anh em vẫn còn bị xúc phạm, điều đó có nghĩa là, dù có thể có bàn thờ tại Si-chem, nhưng anh em chưa có bàn thờ tại Bê-tên. Có bàn thờ tại Bê-tên nghĩa là có sự dâng mình cho nếp sống Hội Thánh. Anh em cần dâng mình cho Chúa cách quả quyết và cụ thể vì nếp sống Hội Thánh. Nếu làm điều này, anh em sẽ không bao giờ bị xúc phạm. Trái lại, anh em sẽ sẵn sàng cho những thử thách, thử nghiệm và chịu khổ. Tất cả chúng ta cần một bàn thờ như vậy. Đây là kinh nghiệm tại Bê-tên, kinh nghiệm về nếp sống Hội Thánh.
Nếu đọc các chương từ 28 đến 35 một lần nữa, chú ý đến vấn đề bàn thờ, anh em sẽ thấy sự tiến triển từ chỗ không có bàn thờ đến bàn thờ cao nhất, bàn thờ tại Ên Bê-tên. Chúng ta cần dâng mình rõ ràng, cụ thể cho nếp sống Hội Thánh. Chúng ta cần nói: “Chúa ơi, bây giờ con muốn dâng mình hoàn toàn và cụ thể cho Ngài, không phải để con được thánh khiết, thuộc linh hay đắc thắng nhưng để con có thể kinh nghiệm Nhà Ngài và cứ ở trong đó”. Trong 1Ti-mô-thê 3:15, Phao-lô nói với Ti-mô-thê: “Phỏng ta có chậm trễ thì con cũng có thể biết cần phải cư xử thể nào trong Nhà Đức Chúa Trời, tức là Hội Thánh của Đức Chúa Trời hằng sống”. Chúng ta cần kinh nghiệm Đức Chúa Trời trong Nhà Ngài và cư xử trong Nhà Đức Chúa Trời. Điều này đòi hỏi sự dâng mình rõ ràng và một bàn thờ cụ thể. Bàn thờ chung chung, thông thường mà chúng ta đã kinh nghiệm trước đây sẽ không đủ cho điều này. Tất cả chúng ta cần sự dâng mình cao nhất trên bàn thờ tại Bê-tên.
Trong những thế kỷ trước, nhiều sách về chủ đề dâng mình đã được các giáo sư Cơ-đốc xuất bản. Nhưng theo như tôi biết, không một sách nào bảo Cơ-đốc nhân dâng mình vì Nhà của Đức Chúa Trời. Cuốn sách nổi tiếng của Bà Hannah W. Smith, Bí Quyết Một Đời Sống Hạnh Phúc Của Cơ-Đốc Nhân, chủ yếu nhấn mạnh về vấn đề dâng mình, nhưng chỉ vì đời sống Cơ-đốc hạnh phúc. Thậm chí bà xem sự dâng mình là một bí quyết của đời sống Cơ-đốc hạnh phúc mà không nói gì về nếp sống Hội Thánh. Hội Đồng Keswick, mà Bà Smith có liên hệ nhiều, cũng nhấn mạnh đến sự dâng mình. Thật ra, vào những ngày đầu, các bài được rao giảng tại Hội Đồng Keswick tập trung vào sự dâng mình. Tuy nhiên, như tôi biết, họ không đề cập gì đến sự dâng mình vì nếp sống Hội Thánh. Hầu như trong mọi cuộc phấn hưng của Cơ-đốc giáo, sự dâng mình được nhấn mạnh, nhưng không ai được nghe về sự dâng mình vì Nhà Đức Chúa Trời. Vì Cơ-đốc nhân không thấy nếp sống Hội Thánh nên mọi bàn thờ của họ cao nhất là được xây tại “Si-chem”. Nhưng ngày nay trong sự khôi phục của Chúa, chúng ta phải xây bàn thờ của mình tại Bê-tên. Chúng ta cần sự dâng mình cao nhất vì nếp sống Hội Thánh để hoàn thành mục đích đời đời của Đức Chúa Trời và làm thỏa khát vọng của lòng Ngài.
b) Sự Hiện Ra Của Đức Chúa Trời
Gia-cốp cũng đã kinh nghiệm sự tiến triển dần dần trong vấn đề hiện ra của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã hiện ra với ông trong chiêm bao ở chương 28, nhưng sự hiện ra đó không bền vững và không thực. Điều chúng ta thấy trong chiêm bao thì không thể có thực. Điều đó có thể đúng, nhưng không cụ thể. Đa-ni-ên đã thấy một pho tượng lớn hình người trong chiêm bao (Đa. 2:19), nhưng pho tượng đó không thể có thực như một con người thật và hai chân bằng sắt trong chiêm bao đó không vững chắc như hai phần của Đế quốc La-mã. Đang khi Đa-ni-ên ngắm xem những điều này trong chiêm bao, ông không có kinh nghiệm về chúng. Cũng vậy, dù Gia-cốp đã kinh nghiệm sự hiện ra của Đức Chúa Trời trong chiêm bao, nhưng tại Ên Bê-tên ông mới kinh nghiệm sự hiện ra của Đức Chúa Trời cách chắc chắn. Chúa đã phán với Gia-cốp khi ông ở Pha-đan A-ram (31:3), nhưng đó không phải là sự hiện ra chắc chắn của Chúa. Trong 35:1, Chúa cũng phán với ông, nhưng đó cũng không phải là sự hiện ra chắc chắn. Chỉ tại Ên Bê-tên, Gia-cốp mới kinh nghiệm sự hiện ra của Đức Chúa Trời cách có thực. Đây là sự tiến bộ trong kinh nghiệm của Gia-cốp về sự hiện ra của Đức Chúa Trời.
Nhiều người trong chúng ta có thể làm chứng rằng trước khi bước vào nếp sống Hội Thánh, chúng ta đã có một kinh nghiệm nào đó về sự hiện ra của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã hiện ra với chúng ta, nhưng sự hiện ra đó không vững chắc. Nhưng sau khi bước vào và ở trong nếp sống Hội Thánh một thời gian, chúng ta có thể làm chứng rằng sự hiện ra của Đức Chúa Trời ở đây không những có thật mà còn chắc chắn. Nếu ai muốn rời bỏ nếp sống Hội Thánh sau khi ở một thời gian, họ không thể phủ nhận rằng khi ở trong nếp sống Hội Thánh, họ đã kinh nghiệm sự hiện ra của Đức Chúa Trời cách chắc chắn. Trước khi bước vào nếp sống Hội Thánh, sự hiện ra của Đức Chúa Trời khá mơ hồ. Nhưng sự hiện ra của Đức Chúa Trời trong Hội Thánh thì luôn luôn có thực. Sự hiện ra đó quá cụ thể đến nỗi dường như chúng ta có thể chạm đến. Kinh nghiệm tốt nhất về sự hiện ra của Đức Chúa Trời chỉ ở trong Hội Thánh.
c) Sự Ban Phước Của Đức Chúa Trời
Cũng có sự tiệm tiến trong sự ban phước của Đức Chúa Trời. Trong khải tượng ở Bê-tên (28:13-15), ở Pha-đan A-ram và ở Si-chem (31:3; 35:1), phước hạnh của Đức Chúa Trời không ban cho Gia-cốp. Đức Chúa Trời ban phước cho Gia-cốp tại Phê-ni-ên, nhưng ở đó Ngài không ban phước cho ông cách cụ thể (32:29). Phước hạnh cụ thể của Đức Chúa Trời không ban cho Gia-cốp vì ông chưa ở nơi mà Ngài định cho ông ở. Tại Phê-ni-ên, chúng ta được biết rằng Đức Chúa Trời đã ban phước cho Gia-cốp, nhưng không biết Ngài ban phước cho ông theo cách nào. Tuy nhiên, trong chương 35, tại Bê-tên, phước hạnh thì rất rõ nét. Tại đó, Đức Chúa Trời đã ban phước cho Gia-cốp rằng: “Ta là Đức Chúa Trời Toàn Túc: hãy sinh sản và thêm nhiều; một dân và nhiều dân sẽ ra từ ngươi, và các vua cũng sẽ do ngươi sanh ra; xứ Ta đã ban cho Áp-ra-ham và Y-sác thì Ta sẽ cho ngươi và dòng dõi ngươi” (c. 11-12, Hê.). Đây là những điều chắc chắn về phước hạnh của Đức Chúa Trời tại Bê-tên.
d) Kinh Nghiệm Của Gia-cốp Về Tên Mới
Tại Bê-tên, Gia-cốp đã kinh nghiệm tên mới của ông. Tên ông đã được đổi tại Phê-ni-ên (32:28,30), nhưng ông đã kinh nghiệm tên mới này tại Bê-tên (35:10). Tại Bê-tên, toàn bản thể của Gia-cốp đã được thay đổi và ông trở thành một người mới –Ítx-ra-ên. Là Cơ-đốc nhân, dù có tốt đến đâu trước khi bước vào nếp sống Hội Thánh, chúng ta vẫn không mới. Nhưng sau khi bước vào nếp sống Hội Thánh, điều gì đó bên trong đòi hỏi chúng ta phải mới. Chúng ta phải là người chồng mới, người cha mới, người mẹ mới, người con mới. Chúng ta nhận thức rằng từ nay trở đi, chúng ta phải là một người khác. Đây là kinh nghiệm về sự biến đổi.
Nếp sống Hội Thánh là nếp sống biến đổi. Trong Hội Thánh, mọi người đang ở trong tiến trình đổi mới. Chúng ta đang được đổi mới hằng ngày (La. 12:2; 2Cô. 4:16). Chúng ta không bị sửa sai vì điều đó không có ý nghĩa gì nhưng là đang được đổi mới. Hội Thánh hoàn toàn là một người mới (Êph. 2:15) và nếp sống Hội Thánh là nếp sống của Ítx-ra-ên được biến đổi. Đó là sự sống mới với một người mới và một bản thể mới. Ở đây, tại Bê-tên, chúng ta kinh nghiệm sự sống mới là chính Đức Chúa Trời trong Đấng Christ. Ở đây, trong nếp sống Hội Thánh, mỗi ngày chúng ta càng trở nên mới hơn. Càng ở lâu trong nếp sống Hội Thánh đúng đắn, chúng ta càng trở nên mới. Tuổi tác chúng ta ngày càng lớn hơn, nhưng bản thể chúng ta trở nên mới hơn. Tất cả anh chị em lớn tuổi phải trở nên mới hơn, nhanh hơn, mạnh hơn và tươi tắn hơn. Trong sự chia sẻ, họ cần nói lớn hơn và nhanh hơn người trẻ.
Tôi mong rằng tất cả những điểm tronBài Bảy Mươi Sáu
Sau Sự Phá Vỡ
2Ti-mô-thê 3:16 nói rằng cả Kinh Thánh đều được Đức Chúa Trời hà hơi. Anh em có tin rằng Sáng Thế Ký chương 34 mà chúng ta sẽ xem xét trong bài này, được Đức Chúa Trời hà hơi không? Chúng ta cần ngửa trông Chúa để Ngài tỏ cho chúng ta biết làm thế nào phần Lời này là sự hà hơi của Đức Chúa Trời. Khi còn trẻ, sau khi đọc các chương như Sáng Thế Ký 34 một, hai lần và câu chuyện đã in sâu trong ký ức thì tôi bỏ qua. Khi đọc Cựu Ước, hễ đến với chương này thì tôi nhớ rằng con gái của Gia-cốp đã bị làm ô uế, còn các con trai ông đã giết người không thương xót, cướp lấy thành, rồi tôi bỏ qua. Tuy nhiên, Chúa đã tỏ cho tôi rằng ngay cả chương này cũng là hơi thở của sự sống. Dù có sự sống trong phần Lời này, nhưng chúng ta cần có kinh nghiệm để đánh giá cao.
d. Sau Sự Phá Vỡ
Để hiểu rõ sự sống trong chương 34, chúng ta phải nhìn cả phía sau lẫn phía trước. Trước chương này, Gia-cốp đã được giải thoát khỏi mọi rắc rối của ông. Suốt 20 năm, Gia-cốp bị đè nén dưới bàn tay bóp chẹt của La-ban, và ông rất phiền muộn bởi điều này. Cuối cùng, Gia-cốp không thể ở với La-ban lâu hơn nữa và đã rời khỏi nhà cậu mình. Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp rằng Ngài muốn ông trở về xứ sở của tổ phụ ông. Tuy nhiên, Gia-cốp không thể quên những gì đã xảy ra ở đó vì tại đó ông đã lừa cha là Y-sác và tiếm vị của Ê-sau, anh ông. Dù đã sẵn lòng trở về xứ sở của tổ phụ nhưng ông phải đương đầu với nan đề lớn là đối diện với Ê-sau, anh ông. Tuy nhiên, sau khi đã tiếp nhận lời Chúa và dùng sự khéo léo, thông minh, ông đã trốn khỏi La-ban mà không cho La-ban biết. Do trốn khỏi La-ban, ông đã vượt qua khó khăn thứ nhất, là ở dưới bàn tay bóp chẹt của La-ban. Nhưng rồi sự rắc rối thứ hai xảy đến: La-ban đuổi theo Gia-cốp, và cuối cùng, bắt kịp ông. Nhưng Đức Chúa Trời đã can thiệp, bảo La-ban không được nói gì với Gia-cốp dù tốt hay xấu. Vì thế, Gia-cốp được giải thoát hoàn toàn khỏi tay La-ban. Nhưng rắc rối lớn nhất –đối diện với Ê-sau– vẫn còn nằm phía trước. Vì điều này, ông đã trải qua một đêm dài vật lộn với đối thủ không biết là ai mà thực ra là chính Chúa. Nhưng Gia-cốp đã vượt qua cơn khủng hoảng này, và Chúa đã giải cứu ông khỏi nan đề với Ê-sau. Sau điều này, Gia-cốp không còn khó khăn nào trong một thời gian.
1a) Chỉ Trở Về Đến Si-chem
Sau khi được giải thoát khỏi mọi rắc rối này, “Gia-cốp đi đến Su-cốt, cất nhà cho mình và làm những lều cho gia súc” (33:17). Su-cốt ở về phía đông Giô-đanh. Điều này cho thấy rằng trong khi Gia-cốp ở Su-cốt, ông vẫn chưa vượt qua sông Giô-đanh để bước vào trung tâm xứ Ca-na-an. Sáng Thế Ký 33:17 không nói rằng Gia-cốp đã đến Ca-na-an. Xứ Ca-na-an không được đề cập cho đến câu kế tiếp, ở câu đó chúng ta được biết rằng Gia-cốp đã đến thành Si-chem, “trong xứ Ca-na-an” cách bình an (c. 18). Trong cách nhìn của Đức Chúa Trời, khi đi đến Su-cốt và cất nhà cho mình ở đó, Gia-cốp chưa trở về trung tâm của miền đất tốt lành. Qua việc xây nhà cho ông và dựng lều cho gia súc, chúng ta thấy Gia-cốp vẫn còn thiên nhiên và vì chính mình biết bao. Chắc chắn là ông đã quên chiêm bao tại Bê-tên. Sau khi trốn khỏi Ê-sau, ông có một chiêm bao, trong đó ông thấy một chiếc thang bắc từ đất đụng đến trời. Khi tỉnh giấc, ông đã đặt tên nơi đó là Bê-tên và đổ dầu trên hòn đá mà ông đã dùng làm gối, nói rằng: “Hòn đá mà tôi đã dựng làm trụ đây sẽ là Nhà của Đức Chúa Trời” (28:22). Tại Bê-tên, Gia-cốp đã thề với Đức Chúa Trời, hứa rằng hòn đá này sẽ là Nhà của Đức Chúa Trời. Nói cách khác, ông hứa với Đức Chúa Trời rằng ông sẽ xây một Ngôi Nhà cho Ngài. Chắc chắn Gia-cốp đã quên điều này. Nếu ở đó, tôi sẽ hỏi Gia-cốp: “Gia-cốp ơi, tại sao ông trở về? Đức Chúa Trời có muốn ông xây nhà cho ông và dựng lều cho gia súc của ông không? Còn Nhà Đức Chúa Trời thì sao?” Khi Gia-cốp là khách lạ trong một xứ ngoại quốc, chúng ta có thể cảm thông với ông vì thật khó khăn cho bất cứ ai là ngoại kiều . Nhưng bây giờ ông đã trở lại lãnh thổ của miền đất mà Đức Chúa Trời đã hứa.
Nếu đọc Cựu Ước cẩn thận, anh em sẽ thấy lãnh thổ ở phía đông Giô-đanh chưa hề được công nhận là phần tốt nhất của miền đất tốt lành. Nhưng khi hai chi phái rưỡi của Ítx-ra-ên đến lãnh thổ này, họ đã bị nó thu hút. Điều này khiến Môi-se không vui với họ. Hai chi phái rưỡi đã nhận phần đất này, nhưng họ đã mất một số phước hạnh của Đức Chúa Trời. Khi người A-si-ri đến tấn công con cái Ítx-ra-ên, trước tiên họ đến vùng đất ở phía đông Giô-đanh, và hai chi phái rưỡi này đã bị bắt làm phu tù trước nhất (1Sử. 5:26). Các thành phố chiến lược như Giê-ru-sa-lem và Bết-lê-hem thì ở trung tâm của miền đất, phía tây sông Giô-đanh. Do đó, lãnh thổ ở phía đông Giô-đanh, nơi có Su-cốt, không phải là trung tâm miền đất hứa của Đức Chúa Trời.
Kinh Thánh cho chúng ta phần ghi chép vắn tắt về chỗ ở của Gia-cốp tại Su-cốt. Cuối cùng, Gia-cốp nhận thức rằng Su-cốt không phải là nơi đúng đắn để ông ở với Đức Chúa Trời, và ông đã vượt sông Giô-đanh để đến Si-chem. Trong hành trình trở về miền đất tốt lành, Gia-cốp đã vượt qua ba con sông: Sông Ơ-phơ-rát, Gia-bốc và Giô-đanh. Khi đến Si-chem, Gia-cốp đã theo dấu chân của Áp-ra-ham, tổ phụ mình (12:5-6). Điều này cho thấy Gia-cốp đã được đem đến con đường đúng đắn. Tại Si-chem, Gia-cốp đã dựng một lều và xây một bàn thờ (34:18-20). Điều này bày tỏ rằng ông đã bắt đầu sống đời sống lều trại và có bàn thờ chứng cớ. Điều này tốt hơn là xây nhà cho chính ông và dựng lều cho gia súc của ông. Tại Su-cốt, Gia-cốp không xây gì cho Đức Chúa Trời. Trái lại, tại Si-chem, ông không xây gì cho chính mình hay cho gia súc của mình; đúng ra, ông đã xây một bàn thờ cho Đức Chúa Trời và dựng một lều cho đời sống ông. Thật tốt biết bao khi ông không những đi theo dấu chân của tổ phụ mà còn có đời sống lều trại và bàn thờ chứng cớ.
Điều này tốt, nhưng đó không phải là Bê-tên. Nếu đọc chương 12, anh em sẽ thấy rằng sau khi Áp-ra-ham đến Si-chem, ông đã tiếp tục đi đến Bê-tên (12:6-8). Gia-cốp có chiêm bao tại Bê-tên (28:10-22). Khi ông được Chúa bảo trở về xứ sở của tổ phụ, đó là dấu hiệu cho thấy ông nên trở về Bê-tên để làm trọn lời thề là xây nhà cho Đức Chúa Trời. Tôi hoàn toàn không hiểu ông đã quên chiêm bao này hay không sẵn sàng trả giá. Nhưng trước hết ông đã đến Su-cốt rồi tiếp tục đến Si-chem. Tại Si-chem, ông bắt đầu sống như một người được kêu gọi. Trước đó, Gia-cốp không hề sống như một người được kêu gọi. Nói theo từ ngữ Cơ-đốc ngày nay, Gia-cốp chưa bao giờ sống đời sống Cơ-đốc. Trước thời điểm đó, ông luôn chiếm đoạt. Đó là đời sống mà ông đã sống từ khi được sinh ra. Ông chiếm chỗ của người khác và nắm gót họ. Tuy nhiên, vào lúc Ê-sau đến đón ông, Gia-cốp đã được phá vỡ. Dù Ê-sau đến với ông bằng tấm lòng chân thật và tốt bụng, ông vẫn đang tiếm vị ngay cả sau khi đã được phá vỡ. Tiếm vị cho đến phút cuối cùng khi ông an toàn đến Si-chem, nơi ông bắt đầu sống đời sống lều trại với bàn thờ chứng cớ.
Dù Gia-cốp có lều trại với một bàn thờ tại Si-chem, nhưng điều này không đạt tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời. Có một lều cho Gia-cốp nhưng không có nhà cho Đức Chúa Trời. Một bàn thờ được xây cho Đức Chúa Trời, nhưng Đức Chúa Trời vẫn không có nhà. Theo Cựu Ước, việc xây bàn thờ phải đem chúng ta đến sự xây dựng Đền Thờ. Trong việc tái thiết Đền Thờ, điều đầu tiên được khôi phục là bàn thờ (Ê-xơ-ra 3:1-3). Phía trước Đền Tạm và Đền Thờ, có bàn thờ. Điều này tương tự trong kinh nghiệm của chúng ta. Trước hết, chúng ta có một sự dâng mình tuyệt đối và xây bàn thờ; sau đó, cứ tiếp tục cho đến khi tiến đến sự xây dựng Hội Thánh là Nhà của Đức Chúa Trời.
2) Vẫn Cần Đến Sự Xử Lý Trong Hoàn Cảnh
Dù những gì Gia-cốp có tại Si-chem là tốt, ông vẫn cần sự xử lý trong các hoàn cảnh (34:1-31) vì ông chưa trở về Bê-tên. Gia-cốp chắc chắn đã rất hạnh phúc và thỏa lòng ở Si-chem; Si-chem có nghĩa là “vai” và tượng trưng cho sức mạnh. Sau khi đến Si-chem, Áp-ra-ham đã được làm cho mạnh mẽ. Kinh nghiệm của Gia-cốp chắc chắn cũng giống như vậy. Thậm chí Gia-cốp đã mua một miếng đất và giăng lều trên đó (33:19). Chắc chắn ông đã được làm cho mạnh mẽ để sống ở đó như một người được kêu gọi của Đức Chúa Trời. Nhưng ông vẫn chưa đạt đến mục tiêu của Đức Chúa Trời. Một ngày nọ, điều bất ngờ xảy ra: Đi-na, con gái duy nhất của ông, bị làm ô uế (34:1-2). Lúc đó, Gia-cốp có mười một con trai và một con gái. Nếu ông có mười một con gái và một con trai, tình trạng sẽ khác hơn nhiều. Vì một trong mười một cô bị làm nhục sẽ kém nghiêm trọng hơn là cô con gái duy nhất bị làm nhục. Bị làm nhục là điều nghiêm trọng nhất đối với cô con gái duy nhất của Gia-cốp.
Điều xảy ra khác thường này chắc chắn phải ra từ Đức Chúa Trời. Đi-na đi thăm các cô gái trong xứ (34:1). Nếu không làm điều này, cô sẽ không bao giờ bị làm nhục. Do đi thăm các cô gái trong xứ, cô đã gặp khó khăn và điều không may đã xảy ra. Anh em có nghĩ điều này là ngẫu nhiên không? Gia-cốp và người nhà ông có lẽ đã nghĩ như vậy, nhưng trong cách nhìn của Đức Chúa Trời thì không phải vậy; điều này xảy ra dưới bàn tay tể trị của Ngài. Điều này không có nghĩa Đức Chúa Trời có ý định để con gái của Gia-cốp bị ô uế mà có nghĩa là sự bất hạnh này đã xảy ra dưới bàn tay tể trị của Đức Chúa Trời để hoàn hảo Gia-cốp, người được chọn của Ngài.
Ngày nay, nguyên tắc cũng như vậy. Đức Chúa Trời có một mục đích với Gia-cốp và chắc chắn rằng Ngài cũng có một mục đích với mỗi người trong chúng ta, những người được kêu gọi của Ngài. Mục đích của Đức Chúa Trời với Gia-cốp không phải để Gia-cốp đi theo dấu chân của tổ phụ ông, dựng lều, xây bàn thờ, được làm cho mạnh mẽ và ổn định. Không một điều nào trong các điều này là hoàn thành mục đích của Đức Chúa Trời. Nói tóm lại, mục đích của Đức Chúa Trời là có Nhà Ngài trên đất, là xây Bê-tên ở đây, trên đất này. Si-chem tốt cho Gia-cốp nhưng không bao giờ làm thỏa khát vọng của Đức Chúa Trời. Vì thế, trong khi Gia-cốp ổn định, thỏa mãn, và hạnh phúc, thì biến cố không may này xảy đến cho ông.
Nếu Gia-cốp có 11 con gái và chỉ có một con trai thì người con trai duy nhất này sẽ không thể làm gì trước tình trạng đó và không thể gây ra khó khăn nào. Nhưng khi người con gái duy nhất của Gia-cốp bị làm ô uế, tất cả các con trai của ông đã chỗi dậy (c. 7-31). Họ không thể dung thứ cho điều này. Cuối cùng, hai con trai của Gia-cốp, Si-mê-ôn và Lê-vi, đã giết tất cả người nam trong thành Si-chem và cướp phá thành. Hãy xem tình trạng của Gia-cốp. Ông là người được Đức Chúa Trời chọn, kêu gọi và là chứng cớ của Đức Chúa Trời trên đất. Ông đang đi theo dấu chân của người tiên phong trong những người được kêu gọi của Đức Chúa Trời, sống trong trại và thờ phượng Đức Chúa Trời bởi bàn thờ. Ông là chứng cớ duy nhất của Đức Chúa Trời trên đất. Nhưng hãy nhìn những gì đã xảy ra! Con gái duy nhất của ông bị làm ô uế. Làm thế nào điều này có thể xảy ra cho một người mới bắt đầu sống đời sống của người được Đức Chúa Trời kêu gọi, đời sống lều trại với bàn thờ? Nếu là Gia-cốp, có lẽ tôi sẽ nghi ngờ và nói: “Điều này là gì? Tôi yêu Chúa nhiều hơn trước. Ngay khi tôi bắt đầu có đời sống đúng đắn, bước theo dấu chân của Áp-ra-ham thì điều này lại xảy ra cho tôi. Tại sao?”.
Noi theo những phương pháp lừa dối của cha, các con trai của Gia-cốp lập mưu trả thù. Họ giả vờ chấp nhận lời thỉnh cầu của Hê-mô và Si-chem, nói rằng Si-chem và Hê-mô có thể cưới Đi-na với điều kiện là tất cả người nam giữa vòng họ phải chịu cắt bì (c. 13-17). Lời đề nghị này làm hài lòng Hê-mô và Si-chem, và họ chấp nhận ngay (c. 18-19). Vào ngày thứ ba, khi tất cả người nam còn đau đớn vì cắt bì thì Si-mê-ôn và Lê-vi, các anh của Đi-na “mỗi người cầm một thanh gươm xông vào thành giết hết thảy người nam. Hai người lại lấy gươm giết Hê-mô và Si-chem, con trai người, đem nàng Đi-na ra khỏi nhà Si-chem rồi đi” (c. 25-26). Sau đó, họ “xông vào thành cướp phá, bắt tất cả chiên, bò, lừa, tài vật, đàn bà và con trẻ. Thậm chí họ cướp phá mọi thứ trong nhà” (c. 27-29). Trong 49:5-7, Gia-cốp nói đến sự tàn sát này.
Trong Xuất Ai-cập Ký chương 32, bàn tay tàn sát của Lê-vi trở nên một phước hạnh. Khi con cái Ítx-ra-ên thờ lạy bò con vàng, Môi-se nói: “Ai đứng về phía Chúa, hãy đến cùng ta” và “Tất cả con trai của Lê-vi đã nhóm hiệp bên người” (Xuất 32:26). Và khi Môi-se nói: “Mỗi người hãy đeo gươm bên mình, đi qua đi lại trong trại quân, từ cửa này đến cửa kia, và mỗi người hãy giết anh em, bạn hữu và kẻ lân cận mình. Và con cái Lê-vi đã làm y như lời Môi-se” (Xuất 32:27-28). Ở đây, trong Sáng Thế Ký chương 34, Lê-vi cùng với Si-mê-ôn đã tàn sát tất cả người nam trong thành của Hê-mô. Sau này, gần núi Si-nai, hậu tự của Lê-vi đã giết những kẻ thờ lạy bò con vàng. Hơn nữa, trong Dân Số Ký 25:7-8, một trong các con cháu của Lê-vi đã giết những kẻ gian dâm. Do thực hiện hành động trong Xuất Ai-cập Ký chương 32, người Lê-vi đã trở nên thầy tế lễ cho Đức Chúa Trời.
Hãy xem tình trạng Gia-cốp phải đối diện trong chương này: con gái ông đã bị làm ô uế, còn các con trai ông đã lừa gạt người khác, giết họ và cướp phá thành. Đây có phải là gia đình của người được Đức Chúa Trời kêu gọi, gia đình của người làm chứng cớ duy nhất của Đức Chúa Trời trên đất không? Tại sao mọi điều này xảy ra cho Gia-cốp? Đi-na, mười một con trai và tất cả những người bị giết là vật hy sinh để hoàn hảo một người là Gia-cốp. Có lẽ anh em không thể tin rằng Chúa sẽ hy sinh nhiều người vì ích lợi anh em. Nhưng hy sinh nhiều người để hoàn hảo một người là một điều lớn. Trong Sáng Thế Ký chương 34, đây là người duy nhất mà trong ông, với ông và qua ông, mục đích đời đời của Đức Chúa Trời sẽ được hoàn thành. Đi-na, 11 người con trai và tất cả người nam trong thành Si-chem có thể bị bỏ, nhưng nếu Gia-cốp, người duy nhất này, bị thiệt hại thì điều gì sẽ xảy ra cho mục đích đời đời của Đức Chúa Trời? Thường thì Chúa sẽ hy sinh những điều khác vì mục đích hoàn hảo anh em. Chính tôi đã thấy và kinh nghiệm điều này. Nếu có sự hiểu biết sâu sắc, anh em sẽ thấy rằng ngay cả hôm nay, Chúa cũng đang hy sinh nhiều điều khác để anh em có thể được hoàn hảo. Si-chem, Hê-mô và tất cả những người đồng hương của họ, thậm chí Đi-na và 11 con trai của Gia-cốp, đã là vật hy sinh cho Gia-cốp. Mọi điều được chép trong chương này là để hoàn hảo ông.
Trong 34:30, Gia-cốp nói với Si-mê-ôn và Lê-vi: “Các con xui cho cha bối rối, làm cho dân xứ này, là người Ca-na-an và người Phê-rê-sít oán ghét cha vậy. Cha chỉ có ít người; nếu họ hiệp lại đánh thì chắc cha và nội nhà đều bị tàn hại”. Dường như Gia-cốp nói: “Các con đã làm mọi sự trở nên khổ cho cha. Các con làm cho cha trở nên hôi thối giữa toàn thể dân trong xứ. Bây giờ, cha không được bình an hay an toàn nào cả. Nếu dân này tấn công chúng ta, tất cả chúng ta sẽ bị giết”. Gia-cốp đã đến Si-chem trong sự bình an và an toàn. Bây giờ, ông đang ở trong tình trạng không yên ổn. Có lẽ ông không thể ngủ ngon. Con gái ông đã bị làm ô uế, và bây giờ, do sự rắc rối của các con trai ông gây ra, ông không thể ở lại Si-chem.
Trong 35:1, “Và Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp: Hãy chỗi dậy, đi lên Bê-tên, ở đó; và hãy lập một bàn thờ cho Đức Chúa Trời, là Đấng hiện ra cùng ngươi đương lúc ngươi trốn khỏi Ê-sau, anh ngươi”. Hãy chú ý từ “và” ở đầu câu này. Điều đó cho thấy rằng lời này được Chúa phán cho Gia-cốp ngay sau các biến cố trong chương trước. Sau những gì đã xảy ra cho ông, Gia-cốp có thể tiếp nhận bất cứ điều gì Đức Chúa Trời muốn phán. Nếu Đức Chúa Trời phán cũng lời này cho ông trước đó vài ngày, có lẽ Gia-cốp nói: “Đức Chúa Trời có phán như vậy à? Đây phải là sự tưởng tượng của tôi. Tôi đang đi theo dấu chân của tổ phụ mình, sống đời sống lều trại và thờ phượng Đức Chúa Trời với bàn thờ cách đúng đắn. Tai sao tôi phải rời nơi này?”. Chắc chắn rằng Đức Chúa Trời có ý định phán lời này cho Gia-cốp trước đó nhiều ngày. Tại Si-chem, mọi sự đều tốt đẹp cho Gia-cốp, nhưng điều đó không làm thỏa khát vọng của Đức Chúa Trời. Trước khi xảy ra sự khó khăn trong chương 34, Đức Chúa Trời không thể phán với Gia-cốp. Nếu Ngài phán, chắc ông sẽ không nghe. Nhưng bây giờ, sau khi con gái bị ô uế, các con trai gây rắc rối, và sau khi mất sự bình an và an toàn, Gia-cốp đang suy xét phải làm gì thì Đức Chúa Trời đã can thiệp và phán với ông, bảo ông đi lên Bê-tên. Sau khi mọi điều này đã xảy ra, Gia-cốp có thể chú ý lời Đức Chúa Trời về việc đi lên Bê-tên. Không ở trong tình thế khó khăn, chúng ta không thể lắng nghe lời của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời không dại gì phán một lời với chúng ta cách vô ích. Trái lại, Ngài chờ cho đến khi điều gì đó xảy ra cho chúng ta.
Đức Chúa Trời bảo Gia-cốp đi lên Bê-tên. Tuy nhiên theo địa lý thì Bê-tên ở phía nam Si-chem. Vì Bê-tên ở phía nam, tại sao Đức Chúa Trời không phán: “Hãy đi xuống Bê-tên”? Chúng ta không thể hiểu điều này theo quan niệm thiên nhiên. Dường như Đức Chúa Trời đang phán với Gia-cốp: “Gia-cốp, ngươi vẫn còn ở dưới vì ngươi chưa đạt đến mức mà Ta khao khát. Hãy chỗi dậy và đi lên Bê-tên”. Đức Chúa Trời đã phán với Gia-cốp cách cẩn thận và đầy ý nghĩa, bảo ông đi lên Bê-tên, sống ở đó, và xây một bàn thờ cho Đức Chúa Trời –Đấng đã hiện ra với ông đang khi ông chạy trốn Ê-sau, anh mình. Lời này ngắn gọn nhưng ý nghĩa rất sâu. Nói cách khác, dường như Đức Chúa Trời phán: “Gia-cốp, ngươi đã quên lời hứa nguyện. Hoặc ít ra, ngươi đã lơ là thực hiện điều đó. Sau khi thấy chiêm bao ở Bê-tên, ngươi đã hứa nguyện xây nhà cho Ta. Về điều đó thì sao? Ta đã bảo ngươi trở về, đã giải thoát ngươi khỏi tay La-ban, cứu ngươi khỏi sự rắc rối với Ê-sau và đã đem ngươi trở về xứ của tổ phụ ngươi cách bình an và an toàn. Nhưng Ta không làm điều này để rồi ngươi ổn định cuộc sống. Đây không phải là mục đích của Ta. Mục đích của Ta là ngươi hãy đi đến nơi mà ngươi đã thấy chiêm bao, nơi ngươi đã thề sẽ xây nhà cho Ta. Đừng ở lại Si-chem vì đây không phải là nơi ở của ngươi. Đây chỉ là một trạm dừng trên đường đến Bê-tên. Bây giờ, hãy đi lên Bê-tên, ở đó và xây một bàn thờ cho chính Đức Chúa Trời, Đấng đã hiện ra với ngươi”.
Xin đừng chỉ xem đây là một câu chuyện về Gia-cốp. Anh em phải xem điều đó là tiểu sử của mình. Tôi có thể làm chứng rằng tôi đã làm điều giống như Gia-cốp. Tôi hoàn toàn quên sự hứa nguyện, sự dâng mình của tôi. Tôi tin rằng tất cả chúng ta đã dâng mình cho Chúa, đặc biệt trong lúc thử thách hay khó khăn. Chúng ta đã hứa nguyện rằng: “Chúa ơi, nếu Ngài đem con qua những khó khăn này cách an toàn, con sẽ dâng mình cho Ngài và nhận Ngài là Đức Chúa Trời của con, và xây nhà cho Ngài tại đây”. Về nguyên tắc, tất cả chúng ta đều đã có lời hứa nguyện giống như vậy. Nhưng anh em có thực hiện lời hứa nguyện của mình không? Có lẽ không ai trong chúng ta thực hiện. Bởi điều này, chúng ta thấy rằng tất cả chúng ta là Gia-cốp. Tiểu sử của ông thật ra là bản tự truyện của chúng ta. Hứa nguyện với Chúa và dâng mình cho Ngài là một điều, nhưng để hoàn thành lời hứa nguyện và thực hiện sự dâng mình có thể đòi hỏi phải hy sinh con gái, 11 con trai, một Si-chem, một Hê-mô, nhiều người và nhiều điều khác.
Đời sống Cơ-đốc thường là đời sống bão tố. Trước hết, khi nghe Phúc Âm, chúng ta có thể nghĩ rằng sau khi trở thành Cơ-đốc nhân, đời sống chúng ta sẽ bình an và không có bão tố. Có lẽ chúng ta nghĩ rằng thuyền của chúng ta sẽ chạy an toàn trong Đấng Christ mà không gặp bão tố. Nhưng trải hơn 50 năm làm Cơ-đốc nhân, tôi đã kinh nghiệm hết cơn bão này đến cơn bão khác. Cuối cùng, tôi đi đến chỗ nhận thức rằng đời sống Cơ-đốc đầy bão tố. Mục đích của bão tố là gì? Dù 50 năm trước không sáng tỏ, nhưng nay tôi biết rất rõ. Thực ra, vấn đề không phải là bão tố hay bình an mà hoàn toàn là chúng ta có được biến đổi cho sự xây dựng của Đức Chúa Trời để hoàn tất mục đích của Ngài hay không. Đời sống anh em bão tố vì anh em cứng cỏi vì anh em rất giống Gia-cốp. Anh em cần nhiều bão tố vì chưa được biến đổi thành Ítx-ra-ên. Anh em có thể tự nhủ: “Tôi đang ở Si-chem và mọi sự đều an toàn. Chúng ta hãy chèo thuyền bình an”. Sự bình an này có thể kéo dài một thời gian ngắn rồi bất ngờ giông bão xảy đến, Đi-na của anh em bị ô uế, và mọi sự trở nên rối loạn. Đây là đời sống chúng ta. Đừng đổ lỗi cho Chúa; chính chúng ta là người gây khó khăn cho Ngài hành động trên mình. Dù chúng ta không bao giờ cầu nguyện: “Chúa ơi, xin gửi bão tố đến”, nhưng mọi loại bão tố đã đến. Dầu vậy, không một trận bão nào làm chúng ta chết. Sau khi chống chọi với rất nhiều cơn bão, chúng ta vẫn sống. Chắc chắn là Chúa đã hy sinh nhiều điều vì chúng ta. Thưa anh em yêu dấu, nhiều người trong anh em vẫn còn trẻ. Bây giờ, anh em đang ở trên thuyền và thật quá trễ để anh em hối hận và nhảy ra. Anh em cần những trận bão.
Những gì xảy ra cho Gia-cốp trong chương 34 tạo một ấn tượng sâu sắc trong ông. Khi về già và chúc phước cho 12 con trai, ông không thể quên điều Si-mê-ôn và Lê-vi đã làm. Trong 49:5-6, Gia-cốp nói: “Si-mê-ôn và Lê-vi là anh em ruột. Thanh gươm chúng nó thật khí giới hung tàn. Cầu cho tâm hồn cha chớ có đồng mưu. Vinh hiển cha chớ hiệp cùng hội họ; Vì họ đã giết người trong cơn giận dữ. Cắt nhượng bò đực vì ý riêng mình”. Theo lời của Gia-cốp, Si-mê-ôn và Lê-vi không chỉ giết người mà còn cắt nhượng bò đực. Gia-cốp không bao giờ quên điều đó. Đây là điều rắc rối tệ hại nhất mà ông đã trải qua. Nó nặng nề hơn nhiều so với sự khó khăn của ông với Ê-sau. Nó làm ông rất kinh hoàng, khiến ông sợ dân của xứ sẽ tấn công và giết ông. Ngay cả lúc chúc phước cho các con, Gia-cốp cũng không thể tin cậy họ. Ông nói: “Hồn ta ơi, ngươi chớ dính vào mưu đồ họ”, nghĩa là ông lánh xa họ. Sự rắc rối mà Si-mê-ôn và Lê-vi gây cho Gia-cốp đã đụng đến các chiều sâu của bản thể ông. Sau khi điều đó xảy ra, Gia-cốp lập tức nhận lấy lời Chúa để đi lên Bê-tên. Từ lúc đó, ông bắt đầu được biến đổi. Trước lúc đó, ông không có sự thay đổi nào.
Gia-cốp đã rời Pha-đan-A-ram và sau khi bị La-ban đuổi theo, ông được giải thoát khỏi tay La-ban. Ông cũng được giải cứu khỏi rắc rối của ông với Ê-sau và đã đến Su-cốt, nơi ông xây nhà cho mình và lều cho bầy gia súc. Tôi tin rằng Gia-cốp không có sự bình an để ở lại đó. Do đó, ông đã đi đến Si-chem, theo dấu chân của tổ phụ và bắt đầu có đời sống lều trại đúng đắn với bàn thờ chứng cớ để sống như người được Đức Chúa Trời kêu gọi. Nhưng đời sống ông tại Si-chem không đạt đến tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời. Mục tiêu của Đức Chúa Trời là có Bê-tên, Nhà của Ngài trên đất. Giống như Gia-cốp, ngày nay nhiều anh chị em vẫn đang sống tại Si-chem. Họ đi theo dấu chân của những người đi trước và được làm cho mạnh mẽ. Họ có đời sống lều trại với bàn thờ chứng cớ và đang sống như những người được Đức Chúa Trời kêu gọi. Nhưng khát vọng của Đức Chúa Trời không được thỏa đáp vì họ chưa đạt đến mức của Ngài. Vì cớ đó, những điều không may đã nhiều lần xảy ra cho họ để chuẩn bị lòng họ nghe lời của Đức Chúa Trời là chỗi dậy, đi lên Bê-tên, ở đó và xây một bàn thờ. Chúng ta cần thấy tất cả các bước này. Trong bài sau, chúng ta sẽ thấy rằng trong chương 35, Gia-cốp bắt đầu được biến đổi. Sự biến đổi của ông bắt đầu sau khi Chúa nói với ông về việc đi lên Bê-tên.
Ngày nay hầu như tất cả Cơ-đốc nhân tìm kiếm Chúa đều giống Gia-cốp: sống đời sống tốt ở Si-chem nhưng xao lãng mục tiêu của Đức Chúa Trời tại Bê-tên. Nhưng trong sự khôi phục của Chúa, Ngài muốn chúng ta trải qua Si-chem và đi lên Bê-tên, trải qua nếp sống cá nhân của mình để đi lên nếp sống Hội Thánh tập thể. Nếu không đạt đến nếp sống Hội Thánh tập thể, chúng ta vẫn còn xa mục tiêu của Đức Chúa Trời. Đây là lý do tại sao dù ở Si-chem có tốt đến đâu, chúng ta vẫn không bình an và an toàn một cách thỏa lòng. Điều này buộc chúng ta tiếp nhận lời Chúa để rời Si-chem và đi lên Bê-tên hầu có nếp sống Hội Thánh đúng đắn trong Nhà Ngài trên đất.
Bài Bảy Mươi Bảy
Cái Nhìn Toàn Cảnh
Về Sự Xây Dựng Của Đức Chúa Trời Trong Kinh Thánh
Bảy Mắt
Sách Khải Thị là sự tổng kết của Kinh Thánh. Nếu không có Sách này, Kinh Thánh sẽ thiếu một kết luận đúng đắn. Là Sách tổng kết, hầu như mọi điều trong Khải Thị là điều đã được đề cập trước trong Cựu Ước. Theo văn tự, chúng ta không thấy có điều gì liên hệ đến sự xây dựng của Đức Chúa Trời trong Khải Thị chương 4-5. Tuy nhiên, có vấn đề về bảy mắt là Bảy Linh của Đức Chúa Trời. Có một bí quyết để hiểu các dấu hiệu và biểu tượng trong Sách Khải Thị: hễ khi nào có một biểu tượng xuất hiện trong Sách này, hãy tìm xem điều đó đã được đề cập ở đâu trong Cựu Ước. Ví dụ, trong Khải Thị chương 1, chúng ta có các Giá Đèn là biểu tượng về các Hội Thánh. Để hiểu ý nghĩa của các Giá Đèn, chúng ta phải đọc Xuất Ai-cập Ký chương 25, nơi Giá Đèn được đề cập lần đầu tiên, và cũng xem Xa-cha-ri chương 4, nơi được đề cập lần thứ hai. Cùng một nguyên tắc, nếu muốn biết bảy mắt của Đức Chúa Trời là gì, chúng ta phải trở về với Cựu Ước.
Bảy mắt được đề cập trong Xa-cha-ri 3:9 và 4:10. Xa-cha-ri ngụ ý rằng bảy mắt này, tức bảy ngọn đèn, có liên hệ đến Linh. Khi Xa-cha-ri hỏi thiên sứ: “Những điều này là gì?” Thiên sứ đáp: “Đây là lời của Đức Giê-hô-va phán cho Xô-rô-ba-bên rằng: ‘Ay chẳng phải bởi quyền thế, cũng chẳng phải bởi năng lực, bèn là bởi Linh Ta, Đức Giê-hô-va vạn quân phán vậy’”(Xa. 4:4,6). Lời này ngụ ý rằng bảy ngọn đèn có liên hệ đến Linh của Đức Chúa Trời. Sách Khải Thị cho biết rõ rằng bảy mắt này của Đức Chúa Trời, tức bảy ngọn đèn, là Bảy Linh của Đức Chúa Trời. Xa-cha-ri bày tỏ rằng bảy mắt của Đức Chúa Trời, tức bảy ngọn đèn trên Giá Đèn, cũng là bảy mắt của hòn đá. Bởi bảy mắt này, Đấng Christ là Sư Tử và là Chiên Con được bày tỏ trong Khải Thị chương 5, được nối kết với hòn đá được nói trong Xa-cha-ri chương 3. Do đó, Đấng có bảy mắt không những là Sư-Tử–Chiên-Con mà còn là Hòn Đá. Ngài là Sư-Tử–Chiên-Con–Hòn-Đá: Sư Tử để hủy diệt kẻ thù; Chiên Con để cứu chuộc chúng ta; Hòn Đá để xây dựng Nhà của Đức Chúa Trời.
Mục Đích Của Gia TỂ Đức Chúa Trời
Gia tể của Đức Chúa Trời không vì sự cứu rỗi. Sự cứu rỗi không phải là mục tiêu cũng không phải là sự tổng kết của gia tể Đức Chúa Trời. Sự cứu rỗi chỉ là thủ tục, một tiến trình để đạt đến mục đích của Đức Chúa Trời. Mục đích của Đức Chúa Trời là xây dựng nơi cư trú đời đời của Ngài. Sự xây dựng này là Hội Thánh ngày nay và là Giê-ru-sa-lem Mới trong cõi đời đời.
Đấng Christ Là Hòn Đá
Cho SỰ Xây Dựng Của Đức Chúa Trời
Nhiều Cơ-đốc nhân quen thuộc với Công Vụ 4:12, nói rằng: “Chẳng có sự cứu rỗi trong Đấng nào khác vì ở dưới trời chẳng có danh nào khác ban cho loài người để chúng ta phải nhờ đó mà được cứu”. Tôi đã dùng câu này nhiều lần trong việc rao giảng Phúc Âm. Tôi đã dạn dĩ nói với người khác rằng trong cả vũ trụ này chỉ có một danh duy nhất có thể cứu họ. Đó không phải là danh Khổng Tử hay Plato mà là danh Jesus. Trong những năm gần đây, tôi đã học được rằng Jesus trong Công Vụ 4:12 là Hòn Đá. Câu trước nói rằng: “Đây là Hòn Đá bị các ông là thợ xây loại ra đã trở nên Đá Đầu Góc Nhà”. Nếu đọc Công Vụ 4:10, chúng ta sẽ thấy rằng Hòn Đá này rõ ràng đồng nhất với Jesus Đấng Christ người Na-xa-rét. Jesus Đấng Christ, Đấng đã bị đóng đinh và sống lại từ kẻ chết, là Hòn Đá bị các thợ xây người Do-thái loại ra. Ngài đã trở nên Đá Đầu Góc Nhà, và không có sự cứu rỗi trong đấng nào khác. Những ai từ chối Ngài thì không chỉ từ chối Cứu Chúa mà còn từ chối Hòn Đá Xây Dựng, thậm chí Đá Đầu Góc Nhà.
Đá Góc kết nối các bức tường của một tòa nhà. Trong góc của một tòa nhà có nhiều hòn đá và giữa chúng có một hòn đá gọi là đá đầu góc nhà. Người Do-thái ở Palestinengày xưa quan tâm đến 3 loại đá trong việc xây nhà: đá nền, đá đầu góc nhà và đá đỉnh. Tòa nhà được đặt trên đá nền, các bức tường của tòa nhà được kết nối với nhau bởi đá đầu góc nhà và trên mái là đá đỉnh. Ba loại đá này giữ vững và bảo vệ cả tòa nhà. Trong Ê-sai 28:16, Đấng Christ là Đá Nền; trong Xa-cha-ri 4:7, Ngài là Đá Đỉnh; trong Công Vụ 4:10-12, Ngài là Đá Góc. Trong Công Vụ chương 4, Phi-e-rơ không những rao giảng Đấng Christ là Cứu Chúa mà còn là Đá Xây Dựng, đá góc hàng đầu để liên kết các bức tường với nhau. Phi-e-rơ có quan niệm này vì ông nhận thức rằng sự cứu chuộc của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ là vì sự xây dựng của Ngài. Do đó, trong Thư Tín Thứ Nhứt, Phi-e-rơ có thể nói: “Hãy đến cùng Ngài là Hòn Đá sống, thật bị người ta loại ra, song đối với Đức Chúa Trời thì được tuyển chọn và quý trọng; anh em cũng như đá sống đang được xây nên nhà thuộc linh”(1Phi. 2:4-5).
SỰ Cứu Chuộc Của Đức Chúa Trời
Là Vì SỰ Xây Dựng Của Ngài
Trong tất cả các bài giảng Phúc Âm ngày nay, hầu như không có bài nào đề cập đến sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Sự rao giảng Phúc Âm trong Cơ-đốc Giáo chắc chắn là lạc mục tiêu. Vì còn ở dưới ảnh hưởng của Cơ-đốc Giáo, chúng ta hoàn toàn không có ấn tượng rằng sự cứu chuộc của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ là vì sự xây dựng. Trong quan niệm của nhiều Cơ-đốc nhân, sự cứu rỗi là mọi sự. Nhiều Thánh Ca ngợi khen Chúa là Chiên Con rằng: “Chiên Con thật xứng đáng”. Nhưng hầu như không có Thánh Ca nào nói rằng: “Hòn Đá thật xứng đáng”. Nếu trong một buổi nhóm Cơ-đốc, anh em đứng lên và ngợi khen Đấng Christ rằng: “Hòn Đá thật xứng đáng”, họ sẽ nghĩ rằng anh em điên hay đã có một quan niệm kỳ dị. Đây là tình trạng ngày nay.Tuy nhiên, trong sự khôi phục của Chúa, Ngài đã đem chúng ta đi xa hơn. Chúng ta không chỉ thấy, như Martin Luther đã thấy, rằng Đấng Christ là Chiên Con vì sự cứu chuộc chúng ta để chúng ta được xưng công chính bởi đức tin trong Ngài. Chúng ta cũng thấy Chiên Con này có bảy mắt cũng là bảy mắt của Hòn Đá Xây Dựng. Gia tể của Đức Chúa Trời không vì sự cứu chuộc mà vì nơi cư trú của Ngài với con người qua sự cứu chuộc. Vì con người sa ngã nên cần có sự cứu chuộc. Sự cứu chuộc là tiến trình mà bởi đó, con người sa ngã được đem trở lại với Đức Chúa Trời để hoàn thành gia tể của Đức Chúa Trời là xây nơi cư trú của Ngài. Nhưng Cơ-đốc Giáo đáng thương vẫn còn bị trói buộc với thủ tục, quên và xao lãng mục đích của Đức Chúa Trời. Vì cớ đó, chúng ta phải lớn tiếng loan báo rằng: “Hòn Đá thật xứng đáng”.
Bây giờ, hãy xem vài câu trong Ma-thi-ơ chương 21. Câu 9 chép: “Đám đi trước, tốp đi sau đều tung hô rằng: ‘Hô-sa-na con Đa-vít! Chúc tụng Đấng nhơn danh Chúa mà đến! Hô-sa-na nơi chí cao’”. Câu này được reo lên khi dân chúng nồng nhiệt chào đón Chúa Jesus, là lời trích từ Thi Thiên 118:26. Thi Thiên 118:26 chép: “Chúc tụng Đấng nhơn danh Chúa mà đến!”. “Đấng” được đề cập trong câu này là ai? Lời đáp nằm trong câu 22 của cùng Thi Thiên này: “Hòn đá mà thợ xây loại ra, đã trở nên đá đầu góc nhà”. Câu 22-23 của Thi Thiên 118 được Chúa Jesus trích trong Ma-thi-ơ 21:42. Thi Thiên 118: 23-24 chép: “Đây là việc của Chúa, một sự lạ lùng trước mắt chúng tôi. Này là ngày mà Chúa đã làm nên, chúng tôi sẽ mừng rỡ và vui vẻ trong ngày ấy”. “Ngày mà Chúa đã làm nên” là ngày phục sinh. Vào ngày phục sinh, Chúa là Đức Chúa Trời đã làm cho Jesus người Na-xa-rét thành Đá Góc Nhà. Đây là ngày mà Chúa đã làm nên, và chúng ta nên hân hoan, mừng rỡ trong ngày đó. Mỗi Chúa Nhật, chúng ta nên vui mừng, hân hoan.
Khi những thợ xây người Do-thái bực bội bởi lời chúc mừng dành cho Chúa Jesus và ganh ghét Ngài, Chúa phán với họ trong Ma-thi-ơ 21:42: “Các ngươi há chưa đọc trong Kinh Thánh rằng: Đá mà thợ xây nhà loại ra đã trở nên đá đầu góc nhà. Đây là việc của Chúa, một sự lạ lùng trước mắt chúng tôi, hay sao?”. Dường như Chúa Jesus nói: “Các ngươi không nghe người khác đang ngợi khen Ta rằng: Đáng chúc tụng Đấng nhơn danh Chúa mà đến sao? Lời ngợi khen của họ trích trong Thi Thiên 118. Trong Thi Thiên này có một câu khác. Các ngươi chưa bao giờ đọc sao? Câu đó nói rằng ‘Hòn đá mà thợ xây loại ra đã trở nên đá đầu góc nhà. Đây là việc của Chúa, một sự lạ lùng trước mắt chúng tôi’”. Khi trích câu này trong Thi Thiên 118, Chúa bày tỏ rằng người Do-thái, tức là thợ xây Nhà của Đức Chúa Trời không những khước từ Cứu Chúa mà còn từ chối Hòn Đá Xây Dựng. Hậu quả của sự khước từ này là họ không có phần trong sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Chúng ta phải được ghi khắc sâu xa rằng được cứu không chỉ để được cứu. Chúng ta được cứu để có thể là một phần trong sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Khi rao giảng Phúc Âm, chúng ta không chỉ rao giảng sự cứu chuộc và sự cứu rỗi mà còn rao giảng sự xây dựng của Đức Chúa Trời, nói với người ta rằng nếu họ không tiếp nhận Chúa Jesus, họ sẽ không có Đá Đầu Góc Nhà và không có phần trong sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Mục tiêu của Đức Chúa Trời trong sự cứu rỗi là nơi cư trú của Ngài, tức Giê-ru-sa-lem Mới. Trong sự rao giảng Phúc Âm, giống như Phi-e-rơ, chúng ta phải nói với người khác rằng sự cứu chuộc của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ là để họ trở nên một phần trong nơi cư trú của Đức Chúa Trời.
Mục Đích Đời Đời Của Đức Chúa Trời
Trong bài trước, chúng ta thấy rằng Đức Chúa Trời bảo Gia-cốp đi lên Bê-tên (Sáng. 35:1). Cuối cùng, Giê-ru-sa-lem Mới sẽ là Bê-tên đời đời. Gia-cốp chưa bao giờ xây dựng điều gì, nhưng hậu tự của ông sẽ xây dựng trước hết là Đền Tạm và sau đó là Đền Thờ. Sách Khải Thị nói rằng Giê-ru-sa-lem Mới là Đền Tạm của Đức Chúa Trời, và tại đó, chính Đức Chúa Trời và Chiên Con là Đền Thờ (Khải. 21:22). Đây là Bê-tên.Mục đích đời đời của Đức Chúa Trời là có nơi cư trú này, và ngày nay, Ngài đang làm điều đó. Ngay cả trong suốt cuộc đời Gia-cốp, Đức Chúa Trời đã liên tục hành động trên ông vì nơi cư trú của Ngài vì Bê-tên.
Chúng ta phải được soi sáng và hoàn toàn được dầm thấm với ý tưởng rằng trong vũ trụ này, Đức Chúa Trời đang thực hiện một điều duy nhất: xây nơi ở đời đời của Ngài.Ngài không quan tâm điều gì khác. Sự sáng tạo và sự cứu rỗi, cả hai đều vì mục đích này. Bất kỳ phước hạnh nào Ngài đã đổ trên chúng ta cũng vì mục đích này. Tuy nhiên, nhiều Cơ-đốc nhân đã lấy những điều khác làm mục đích, như sự cứu rỗi, sự thuộc linh, sự thánh khiết và sự đắc thắng. Nhưng những điều này chỉ là những ngôi nhà cá nhân, riêng tư, chứ không phải là sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Thuộc linh là một ngôi nhà mang tính cá nhân, riêng tư. Nếu không quan tâm đến mục đích của Đức Chúa Trời, ngay cả sự cứu rỗi của anh em cũng có thể trở thành một ngôi nhà riêng.Nếu có cái nhìn sáng tỏ về mục đích của Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ cảm thấy buồn về tình trạng ngày nay. Hầu như mỗi Cơ-đốc nhân đều đang xây ngôi nhà nhỏ cho riêng mình. Với một số người, nói tiếng lạ là một túp lều tranh; với một số khác, sự thánh khiết là một ngôi nhà; và với một số khác, sự thuộc linh là nhà kho. Ngày nay, hầu như không có Cơ-đốc nhân nào quan tâm đến sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Vì cớ đó, chúng ta dạn dĩ nói rằng trong sự khôi phục của Chúa, chúng ta là những Cơ-đốc nhân duy nhất quan tâm đến sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Nếu tất cả chúng ta đều quan tâm đến sự xây dựng của Đức Chúa Trời, Ngài sẽ thực hiện một việc lớn giữa vòng chúng ta. Dầu vậy, tôi e rằng sau khi đọc bài này, một số anh em vẫn có thể nói: “Tôi không quan tâm đến điều này. Tôi muốn có bình an và vui mừng. Tôi ước ao Anh Lý chia sẻ nhiều bài hơn về sự thương xót và ân điển của Chúa và cho chúng ta biết Chúa muốn ban niềm vui và phước hạnh của Ngài cho chúng ta là như thế nào”. Ngay cả niềm vui, sự bình an, các phước hạnh cũng có thể trở thành thuốc mê. Phần lớn các sự dạy dỗ được giảng hàng tuần trong các nhà thờ và thánh đường đều là thuốc mê.Khi ở đó, anh em sẽ bị đờ đẫn. Anh em không được nghe lời rõ ràng để làm tâm trí mình được tỉnh táo. Tôi hy vọng qua bài này, tâm trí của tất cả chúng ta sẽ tỉnh táo và chúng ta sẽ dạn dĩ tuyên bố: “Tôi chỉ quan tâm đến sự xây dựng của Đức Chúa Trời.Tôi không quan tâm đến sự cứu rỗi, niềm vui, sự bình an, sự thánh khiết hay sự thuộc linh của tôi”. Ngay khi anh em quan tâm đến sự xây dựng của Đức Chúa Trời thì mọi sự khác bao gồm sự cứu rỗi, sự thánh khiết, sự đắc thắng và sự thuộc linh, bình an, niềm vui sẽ thuộc về anh em.
Cái Nhìn Toàn Cảnh VỀ Cựu Ước
Chúng ta cần có cái nhìn toàn cảnh về sự xây dựng của Đức Chúa Trời như được bày tỏ trong Kinh Thánh. Kinh Thánh là một quyển Sách lớn chứa đựng hàng ngàn vấn đề. Nếu không có cái nhìn toàn cảnh, chúng ta dễ lệch lạc. Chúng ta cần nhìn thấy những điểm chính trong Kinh Thánh. Sau khi làm việc với dòng dõi A-đam, Đức Chúa Trời hiện đến để có một khởi đầu mới bởi việc kêu gọi Áp-ra-ham trở nên cha của một dòng dõi khác, dòng dõi được kêu gọi. Đức Chúa Trời không còn làm việc với dòng dõi thọ tạo nhưng với dòng dõi được kêu gọi. Y-sác và Gia-cốp đi theo Áp-ra-ham. Nếu không có cái nhìn toàn cảnh, chúng ta sẽ không hiểu mục đích của Đức Chúa Trời trong việc kêu gọi Áp-ra-ham cũng không hiểu mục đích của Ngài đối với Y-sác hoặc với Gia-cốp, kẻ tiếm vị. Khi trốn khỏi Ê-sau, anh mình, Gia-cốp có một chiêm bao (28:10-12). Sau khi tỉnh giấc, ông nói đôi lời mà đã trở thành một lời tiên tri kỳ diệu.Gia-cốp đặt tên nơi đó là Bê-tên, thậm chí đã dựng hòn đá mà ông đã dùng làm gối lên thành một cây trụ. Vì thế, Bê-tên không chỉ là một địa điểm mà còn là một cây trụ với dầu đổ lên trên. Đây là lời tiên tri lớn nhất trong Kinh Thánh vì nó chi phối cả Kinh Thánh. Sau khi nói lời tiên tri này, Gia-cốp đã thề nguyện rằng: “Nếu Đức Chúa Trời ở cùng tôi, gìn giữ tôi trong lúc đi đường, cho bánh ăn, áo mặc, và nếu tôi trở về đến nhà cha tôi bình an thì Giê-hô-va sẽ là Đức Chúa Trời tôi; hòn đá đã dựng làm trụ đây sẽ là Nhà của Đức Chúa Trời” (28:20-22). Đức Chúa Trời là thành tín, đã đem ông trở vềan toàn. Tuy nhiên, Gia-cốp đã không thực hiện lời thề của mình. Trái lại, ông đã định cư ở hai nơi: thứ nhất là Su-cốt, thứ hai là Si-chem. Cuối cùng, một sự rối loạn nổi lên, Gia-cốp mất bình an và an toàn. Chính lúc đó, Đức Chúa Trời đã can thiệp và phán với ông: “Hãy chỗi dậy, đi lên Bê-tên và sống ở đó” (35:1). Trọn đời sống Gia-cốp đã không có Bê-tên thật sự. Ông không hề thấy Nhà của Đức Chúa Trời cho đến khi Môi-se đem con cái Ítx-ra-ên ra khỏi Ai-cập và dựng Đền Tạm để Bê-tên được thực tại hóa giữa vòng con cái Ítx-ra-ên. Về sau, Đền Tạm được thay thế bằng Đền Thờ do Đa-vít chuẩn bị và Sa-lô-môn xây dựng. Khi đó, Bê-tên được thiết lập trên đất.
Tuy nhiên, trước khi xây dựng Đền Tạm đã có nhà Ítx-ra-ên là điều hầu như tương đương với Nhà của Đức Chúa Trời vì trong danh Ítx-ra-ên có danh của Đức Chúa Trời. Hai chữ cuối của từ Ítx-ra-ên –ên (el)– là từ Hê-bơ-rơ dành cho Đức Chúa Trời.Khi Ítx-ra-ên được nhân rộng thành nhà Ítx-ra-ên, điều đó hàm ý rằng nhà này là nhà dành cho Đức Chúa Trời. Do đó, nhà Ítx-ra-ên là Nhà của Đức Chúa Trời. Sự khác biệt duy nhất là nhà Ítx-ra-ên không được hình thành rõ ràng như Đền Tạm hay Đền Thờ. Tuy nhiên, ngay khi gia đình của Gia-cốp trở thành nhà Ítx-ra-ên thì trong cách nhìn của Đức Chúa Trời, điều đó tương đương với Nhà của Đức Chúa Trời. Cuối cùng, giữa vòng nhà Ítx-ra-ên có Đền Tạm và sau đó là Đền Thờ, mà cả hai đều là biểu tượng của nhà Ítx-ra-ên như nơi cư trú của Đức Chúa Trời. Đây là lịch sử của Bê-tên.Sau này, Đền Thờ bị quân đội Ba-by-lôn hủy phá và con cái Ítx-ra-ên bị phu tù 70 năm.Sau đó, một chiếu chỉ được ban bố để tái thiết Đền Thờ (E-xơ-ra 1:1-3). Do đó, từ đầu đến cuối Cựu Ước, chúng ta chỉ có vài điểm chính: Gia-cốp, nhà của ông, Đền Tạm, Đền Thờ và sự tái thiết Đền Thờ. Đây là cái nhìn toàn cảnh về Cựu Ước.
Cái Nhìn Toàn Cảnh VỀ Tân Ước
Tất cả những điểm chính này trong Cựu Ước chỉ là hình bóng. Vì vậy, cần Chúa Jesus đến như thực tại. Khi Chúa Jesus đến trong sự nhục hóa, Ngài đã dựng một Đền Tạm cho Đức Chúa Trời và đóng trại ở giữa chúng ta (Giăng 1:14). Trong Giăng chương 2, Ngài bày tỏ cho người Do-thái rằng Ngài không những là Đền Tạm mà còn là Đền Thờ của Đức Chúa Trời (Giăng 2:18-21). Vì thế, khi sống trên đất, Ngài vừa là Đền Tạm vừa là Đền Thờ. Khi Phi-e-rơ, sứ đồ hàng đầu, lần đầu tiên được đem đến Chúa, Ngài đã đổi tên ông từ Si-môn thành Sê-pha, nghĩa là hòn đá (1:42). Trong Giăng 1:51, Chúa Jesus phán với Na-tha-na-ên: “Quả thật, quả thật, Ta nói cùng ngươi, ngươi sẽ thấy trời mở ra và các thiên sứ của Đức Chúa Trời lên xuống trên Con Người”. Lời này bày tỏ rằng sự hoàn thành chiêm bao của Gia-cốp dựa trên việc Ngài xây dựng Nhà Đức Chúa Trời.
Sau khoảng ba năm ở với các môn đồ, Chúa đã đem họ ra khỏi lĩnh vực và bầu không khí tôn giáo để đến biên giới của cái gọi là đất thánh, và tại đó, Ngài hỏi họ câu này: “Các ngươi nói Ta là ai?” (Mat. 16:15). Sau khi Phi-e-rơ đáp: “Ngài là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời hằng sống” thì Chúa phán: “Ta lại bảo ngươi rằng ngươi là hòn đá và trên vầng đá này, Ta sẽ xây Hội Thánh Ta; và các cửa âm phủ sẽ không thắng được nó” (Mat. 16:16,18). Chúa bày tỏ rằng Ngài là Vầng Đá và Phi-e-rơ là hòn đá. Lời này chắc chắn đã gây ấn tượng sâu sắc trên Phi-e-rơ vì sau này, có lần ông đã quở trách những thợ xây Do-thái, dường như ông nói: “Các ông, những thợ xây Do-thái, đã đóng đinh Ngài trên thập tự giá, hoàn toàn khước từ Đá Xây Dựng. Nhưng Đức Chúa Trời đã khiến Ngài sống lại và lập Ngài làm Đá Đầu Góc Nhà”. Trong 1Cô-rin-tô 3:11, Phao-lô nói rằng Hội Thánh được xây trên Đấng Christ là Nền; và trong Thư Tín Thứ Nhứt, Phi-e-rơ nói rằng tất cả những ai đến với Chúa sẽ là đá sống được xây dựng với nhau thành một nhà thuộc linh (1Phi. 2:4-5). Đây là Bê-tên, Nhà của Đức Chúa Trời. Cuối cùng, Bê-tên này sẽ được mở rộng để tổng kết trong Giê-ru-sa-lem Mới.Một mặt, Giê-ru-sa-lem Mới sẽ là Đền Tạm của Đức Chúa Trời ở giữa loài người; mặt khác, chính Đức Chúa Trời và Chiên Con sẽ là Đền Thờ. Đây là cái nhìn toàn cảnh về sự xây dựng của Đức Chúa Trời.
Con Đường Chính
Khi nhìn vào bất kỳ bản đồ nào, chúng ta phải tìm thấy những con đường chính. Vấn đề xây dựng là con đường chính trong Kinh Thánh. Trải qua các thế kỷ, hàng ngàn sách Cơ-đốc đã được viết ra nhưng đa số đã lệch khỏi con đường chính này. Thay vào đó, họ tập trung vào những con đường phụ. Sự thánh khiết, sự hoàn hảo vô tội, sự thuộc linh, tiếng lạ và sự chữa lành là một số trong những con đường phụ này. Tất cả những ai tập trung vào những điều này sẽ lạc mục tiêu là Bê-tên, Nhà của Đức Chúa Trời.Trong Phục Truyền Luật Lệ Ký 12:5-6, dường như Đức Chúa Trời phán rằng: “Ngươi không được dâng của lễ thiêu và một phần mười tại nơi ngươi chọn. Ngươi phải đi đến nơi Ta đã chọn cho danh Ta và cho nơi ở Ta”. Ngày nay nơi này là Hội Thánh vì trong Tân Ước, chúng ta thấy Hội Thánh là nơi Đức Chúa Trời đã chọn cho danh Chúa và cho nơi ở của Ngài. Nhiều giáo sư Cơ-đốc nổi tiếng đã nói rằng khi hai hay ba người nhóm lại trong danh Chúa Jesus thì đó là Hội Thánh. Họ nói điều này vì họ mù và không thấy khải tượng về con đường chính.
Một SỰ Tẩy Sạch Triệt ĐỂ
Cho SỰ Xây Dựng Của Đức Chúa Trời
Vấn đề về sự xây dựng của Đức Chúa Trời là vấn đề có tầm quan trọng lớn. Cả ngày lẫn đêm, gánh nặng về sự xây dựng Nhà của Đức Chúa Trời liên tục đến. Tôi tin rằng trong vài năm tới, gánh nặng này sẽ gia tăng, hết bài giảng này đến bài giảng khác về sự xây dựng của Đức Chúa Trời sẽ được rao giảng. Ngày nay, Thánh Linh đang đào xới tất cả vàng từ quặng mỏ là Lời cho sự xây dựng.
Trong bài tới, chúng ta sẽ thấy điều Gia-cốp làm sau khi Đức Chúa Trời bảo ông chỗi dậy đi lên Bê-tên. Ông đã thực hiện sự tẩy sạch triệt để không chỉ cho chính mình mà còn cho cả nhà. Ngày nay, rất ít Cơ-đốc nhân có loại tẩy sạch này. Khi Gia-cốp và gia đình trốn khỏi La-ban thì Ra-chên, vợ yêu quý của ông, đã ăn cắp những hình tượng trong nhà(31:34). Trước chương 35, chúng ta không thấy Gia-cốp làm gì về điều đó.Ông chỉ dung nhượng việc vợ ông đem theo những vật gớm ghê này. Nhưng sau khi Đức Chúa Trời bảo ông đi lên Bê-tên, “Gia-cốp bèn nói cùng vợ, con và mọi kẻ đi theomình rằng: ‘Hãy dẹp các thần ngoại bang khỏi giữa các ngươi, làm cho mình thanh sạch và thay áo xống đi” (35:2). Họ không những dẹp bỏ các thần ngoại bang mà còn thay áo xống, tức là lột bỏ người cũ và mặc lấy người mới (Êph. 4:22-24). Sáng Thế Ký 35:4 nói: “Họ đưa cho Gia-cốp tất cả các hình tượng ngoại bang có trong tay, tất cả các khoen đeo nơi tai và Gia-cốp chôn chúng dưới cây sồi gần Si-chem”. Ở đây, chúng ta thấy những khoen đeo tai tương đương với các hình tượng, và Gia-cốp đã chôn cả hai. Gia-cốp đã thực hiện sự tẩy sạch triệt để này, nói với người của ông rằng họ sắp đi lên Bê-tên và tại đó, họ sẽ xây một Bàn Thờ cho Đức Chúa Trời (35:3).
Hội Thánh Là Đền Tạm
Về sau khá lâu, Đền Tạm đã được xây dựng. Có nhiều điều liên quan đến Đền Tạm. Ở Sân Ngoài có Bàn Thờ và Thùng Rửa; trong Nơi Thánh có Bàn Bánh Trần Thiết, Giá Đèn và Bàn Thờ Xông Hương; và trong Nơi Chí Thánh có Hòm Chứng Cớ chứa bình bằng vàng, cây gậy trổ hoa và Bảng Chứng Cớ. Tất cả những điều này là vì Bê-tên. Mỗi bước đi của đời sống Gia-cốp có liên hệ đến Bê-tên. Đây là hình bóng.Ngày nay, chúng ta có Bê-tên trong Hội Thánh vì Hội Thánh là Đền Tạm có nội dung. Trong Hội Thánh, chúng ta có Bàn Thờ, Thùng Rửa, Bàn Bánh Trần Thiết, Giá Đèn, Bàn Thờ Xông Hương và Hòm Chứng Cớ. Mọi điều trong Đền Tạm là vì sự xây dựng Hội Thánh.
Cần Thấy Khải Tượng Bao Trùm
Tất cả chúng ta cần cầu nguyện: “Chúa ơi, xin cho con thấy khải tượng bao trùm này. Ôi con cần thấy cái nhìn toàn cảnh này”.. Ở đây, trong khải tượng này, chúng ta có mọi sự –sự thánh khiết, sự thuộc linh, ân tứ, sự chữa lành. Bây giờ, chúng ta có thể thấy tại sao sau 19 thế kỷ, Chúa Jesus vẫn chưa trở lại. Đó là vì Bê-tên chưa được xây dựng cách vững chắc. Chúa đã và vẫn đang chờ đợi việc tổng kết sự xây dựng của Ngài. Trong Ma-thi-ơ 16:18, Ngài phán: “Ta sẽ xây Hội Thánh Ta”. Lời này không phải vô nghĩa mà chắc chắn phải được hoàn thành. Gánh nặng của chúng ta hôm nay là điều này. Khi tôi kiểm tra linh mình thì hằng ngày, hằng đêm, gánh nặng này đang đến. Gánh nặng này không phải là vấn đề về một giáo lý nào đó mà là về sự xây dựng Hội Thánh của Chúa. Tất cả chúng ta phải nói: “Chúa ơi, xin giúp con buông bỏ mọi điều khác. Ôi Chúa, con chỉ quan tâm đến sự xây dựng Hội Thánh của Ngài”. Đây là sự khôi phục của Chúa ngày nay. Đây là sự xây dựng Bê-tên và sự hoàn thành chiêm bao của Gia-cốp. Chúng ta cần có gánh nặng cho điều này.
Tôi đã tham dự buổi nhóm Bàn Chúa từ năm 1932. Tôi có thể làm chứng rằng tôi chưa bao giờ vui hưởng buổi nhóm Bàn Chúa như tôi vui hưởng tối nay. Đây là một dấu hiệu khác cho thấy rằng Chúa sẽ xoay chúng ta khỏi mọi điều thứ yếu để hướng đến mục tiêu chính của Ngài –Bê-tên. Trước khi anh em bước vào nếp sống Hội Thánh, khi tham dự vào cái gọi là Tiệc Thánh trong các giáo phái, có bao giờ anh em nghe về sự hiệp nhất, về Thân Thể, về Bê-tên không? Nhưng tối nay, tại buổi nhóm Bàn Chúa, chúng ta tuyên bố trước cả vũ trụ rằng chúng ta là một và chúng ta là Bê-tên, Nhà của Đức Chúa Trời. Ai có thể phủ nhận điều này? Khi tuyên bố điều này, chúng ta có sự thỏa mãn, có bằng chứng đầy đủ rằng Chúa thỏa lòng với Bê-tên, với sự xây dựng Nhà Ngài. Thưa anh chị em, tất cả chúng ta phải chuẩn bị chính mình cho gánh nặng này.Từ nay trở đi, chúng ta sẽ thấy Chúa chuyển động trên khắp đất cho sự xây dựng Hội Thánh của Ngài. Ngài sẽ hoàn thành cách trọn vẹn lời tiên tri của Ngài –”Ta sẽ xây Hội Thánh của Ta”.
Bài Bảy Mươi Tám
Được Biến Đổi
(1)
Kinh Thánh bắt đầu với sự sáng tạo của Đức Chúa Trời và kết thúc với nơi cư ngụ của Ngài. Tất cả chúng ta cần được ấn tượng với hai từ này –sự sáng tạo và nơi cư ngụ. Sự tổng kết của Kinh Thánh là nơi cư ngụ đời đời của Đức Chúa Trời. Nếu muốn biết Kinh Thánh, chúng ta phải nhớ kỹ hai điều này, sự sáng tạo của Đức Chúa Trời và nơi cư ngụ của Ngài. Chúng ta đã thấy rằng Sách Sáng Thế Ký chứa đựng hầu như tất cả các hạt giống của lẽ thật về gia tể của Đức Chúa Trời. Có lẽ hạt giống cuối cùng trong Sách này là hạt giống về Bê-tên, nơi ở của Đức Chúa Trời. Không những ở phần kết của Kinh Thánh mà ngay cả trong phần sau của Sáng Thế Ký, chúng ta cũng có kết thúc chung cuộc của gia tể Đức Chúa Trời –Bê-tên, nơi cư ngụ của Đức Chúa Trời. Từ Bê-tên có nghĩa là Nhà của Đức Chúa Trời, hay Đền Thờ của Đức Chúa Trời, Nơi Cư Ngụ của Đức Chúa Trời.
Sách Sáng Thế Ký đề cập đến tiểu sử của 8 nhân vật lớn: A-đam, A-bên, Ê-nót, Hê-nóc, Nô-ê, Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp với Giô-sép. Chúng ta phải bao gồm đời sống Giô-sép như một phần của đời sống Gia-cốp. Trong A-đam, chúng ta có sự sáng tạo của Đức Chúa Trời, còn trong Gia-cốp, chúng ta có nơi cư ngụ của Đức Chúa Trời, Bê-tên. Với Gia-cốp, chúng ta không chỉ thấy sự tuyển chọn của Đức Chúa Trời. Phần lớn các giáo sư Cơ-đốc đã dành thời gian đáng kể vào vấn đề Đức Chúa Trời tuyển chọn Gia-cốp. Đúng vậy, sự tuyển chọn của Đức Chúa Trời là khởi đầu, nhưng sự kết thúc, mục tiêu chung cuộc của sự tuyển chọn của Đức Chúa Trời là gì? Là Bê-tên, nơi cư ngụ của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã tạo dựng, tuyển chọn, kêu gọi và cứu chúng ta cho mục đích này hầu Ngài có thể có một nơi cư ngụ cho đến đời đời. Hạt giống về sự xây dựng này, như mọi hạt giống khác trong Sáng Thế Ký, được phát triển xuyên suốt cả Kinh Thánh. Nếu muốn hiểu ý nghĩa của hạt giống này, chúng ta phải xem xét toàn bộ Kinh Thánh.
Tiếp theo Gia-cốp, chúng ta có nhà Ítx-ra-ên. Thật ra, nhà Ítx-ra-ên là Nhà của Đức Chúa Trời. Sau cuộc xuất hành ra khỏi Ai-cập, có sự xây dựng Đền Tạm giữa vòng nhà Ítx-ra-ên; và sau Đền Tạm, có sự xây dựng Đền Thờ. Như thế, Cựu Ước là bản ký thuật về tám nhân vật lớn, từ A-đam đến Gia-cốp, cộng với Đền Tạm và Đền Thờ. Sự xây dựng, sự phá hủy và sự tái thiết Đền Thờ đem chúng ta đến kết cuộc của Cựu Ước. Trong Tân Ước chúng ta có gì? Một lần nữa, chúng ta có hai điều chính: Đền Tạm là Jesus (Gi. 1:14) và Đền Thờ là Hội Thánh (1Cô. 3:16). Sự tổng kết Hội Thánh như Đền Thờ là Giê-ru-sa-lem Mới. Có một cách nhớ Kinh Thánh thật đơn giản và ý nghĩa là nhớ tám nhân vật lớn từ A-đam đến Gia-cốp, Đền Tạm và Đền Thờ là những hình bóng trong Cựu Ước, Đền Tạm và Đền Thờ là thực tại trong Tân Ước, kết quả chung cuộc của điều này là Giê-ru-sa-lem Mới. Mười ba điều này bao trùm cả Kinh Thánh.
Chủ đề của Kinh Thánh là gì? Một số người có thể nói đó là sự sa ngã của con người, sự cứu chuộc của Đức Chúa Trời, sự ăn năn của chúng ta, sự tha thứ của Đức Chúa Trời, sự tái sanh và sự cứu rỗi chúng ta. Rõ ràng là tất cả những điều này đều được tìm thấy trong Kinh Thánh. Người khác có thể chỉ ra rằng Kinh Thánh đề cập những điều như rắn, bọ cạp và ếch nhái. Kinh Thánh, chứa đựng hơn một ngàn chương, không phải là quyển Sách đơn giản. Ngay cả một chương cũng có thể chứa nhiều điểm. Nhưng chủ đề của Kinh Thánh là gì? Nghiên cứu Kinh Thánh giống như nghiên cứu con người. Dù các sinh viên y khoa đã nghiên cứu phẫu thuật học và sinh lý học trong nhiều thế kỷ, nhưng họ vẫn không thể nghiên cứu thấu đáo cơ thể người, tức chỉ một phần ba con người. Họ biết điều gì đó về cơ thể người, nhưng không biết gì về hồn và nhân linh. Con người rất phức tạp. Tuy nhiên, con người vẫn là con người, một đơn vị trọn vẹn. Chúng ta không thể chỉ về con người như một trái tim, một quả thận hay một cái mũi. Con người có một cái mũi, nhưng con người không phải là cái mũi và cái mũi không phải là con người. Một số người nói rằng chủ đề của Kinh Thánh là sự xưng công chính. Sự xưng công chính được bao gồm trong Kinh Thánh, nhưng đó không phải là chủ đề của Kinh Thánh giống như cái mũi của một người không phải là chính người đó. Nếu muốn biết chủ đề của Kinh Thánh là gì, chúng ta phải thấy rằng Kinh Thánh nói về 8 nhân vật, bắt đầu với A-đam trong sự sáng tạo của Đức Chúa Trời cho đến Gia-cốp với Nhà của Đức Chúa Trời là Bê-tên, và tiếp theo điều này, chúng ta có Đền Tạm và Đền Thờ trong Cựu Ước và thực tại của Đền Tạm và Đền Thờ trong Tân Ước, tổng kết trong Giê-ru-sa-lem Mới. Khải Thị chương 21 nói rằng Giê-ru-sa-lem Mới là Đền Tạm của Đức Chúa Trời, rằng Đức Chúa Trời và Chiên Con là Đền Thờ trong đó. Như thế, Giê-ru-sa-lem Mới là kết quả chung cuộc của Bê-tên.
e. Được Biến Đổi
Vào thời điểm của chương 35, Gia-cốp chắc đã gần trăm tuổi. Dù ông đã trải qua nhiều điều, nhưng trước chương này, chúng ta không được biết ông có thực hiện sự tẩy sạch triệt để hay không. Ông đau khổ về nhiều điều trong mối quan hệ với anh, cậu và anh em họ, 20 năm chịu khổ dưới tay La-ban, cậu ông. Nhưng Sáng Thế Ký không hề nói rằng đang khi trải qua những nỗi khổ đó, ông đã làm cho mình được tinh sạch hay có sự tẩy sạch cho mình. Trái lại, chúng ta được biết về sự khôn khéo và hành động tiếm vị của Gia-cốp. Nhưng, như sẽ thấy, khi Đức Chúa Trời bảo ông chỗi dậy và đi lên Bê-tên, Gia-cốp đã thực hiện một sự tẩy sạch triệt để.
Lần đầu tiên Đức Chúa Trời hiện ra với Gia-cốp là trong chiêm bao (28:10-22); trong đó, ông thấy trời mở ra và một chiếc thang dài bắc từ đất lên trời với các thiên sứ lên xuống trên thang. Khi tỉnh giấc, ông được cảm thúc để đặt tên nơi đó là Bê-tên, còn hòn đá ông đã dùng làm gối được dựng lên làm cây trụ và đổ dầu lên trên. Sau đó, ông thề rằng nếu Đức Chúa Trời đem ông trở về an toàn đến xứ sở của tổ phụ ông thì hòn đá mà ông đã dựng làm trụ sẽ là Nhà của Đức Chúa Trời (28:22). Trong chiêm bao này, Đức Chúa Trời đã đến thăm Gia-cốp và làm cho ông, chắc chắn là trong linh, nói về gia tể đời đời của Đức Chúa Trời. Nếu không được Linh của Đức Chúa Trời cảm thúc, làm thế nào Gia-cốp, kẻ tiếm vị, có thể nói một lời bày tỏ mục đích đời đời của Đức Chúa Trời? Điều này là không thể. Đức Chúa Trời bày tỏ cho Gia-cốp khát vọng của lòng Ngài là có được Bê-tên.
Tuy nhiên, chiêm bao tại Bê-tên đã không thay đổi Gia-cốp gì cả. Dường như sau khi hết chiêm bao, sự cảm thúc đó bay về trời. Cách sống của Gia-cốp chẳng bị ảnh hưởng gì. Điều này đúng với chúng ta. Tại Bê-tên, Gia-cốp đã nói tiên tri cách kỳ diệu, nói về Nhà Đức Chúa Trời, nhưng dường như lời tiên tri đó đã bay về trời. Giống như Gia-cốp, nhiều người trong chúng ta cũng thấy chiêm bao, một sự khải thị hay một sự cảm thúc, trong đó chúng ta thốt ra một lời tiên tri, nếu không nói với con người thì ít ra cũng nói với thiên sứ. Nhưng ngày hôm sau, chúng ta tiếp tục sống y như trước. Sau khi thấy chiêm bao tại Bê-tên, Gia-cốp tiếp tục sự tiếm vị của mình, đặc biệt là lừa gạt La-ban, như thể ông chưa hề có chiêm bao đó. Thực tế là, sau chiêm bao đó, thậm chí ông còn “Gia-cốp” hơn trước.
Trong chương 33, Gia-cốp vẫn là Gia-cốp. Chiêm bao thiên thượng và những nỗi khổ đã không làm thay đổi ông. Nhưng một điều gì đó đã xảy ra trong chương 34 đụng đến lòng của Gia-cốp. Con gái duy nhất của ông bị ô uế và các con trai gây rắc rối cho ông bởi hành động giết người và cướp phá thành của họ. Những biến cố này đụng đến Gia-cốp cách sâu xa, khiến ông có một bước ngoặt triệt để. Sau điều này, Đức Chúa Trời hiện đến để phán với ông.
1) Lời Nhắc Nhở Của Đức Chúa Trời –Trở Lại Bê-tên
Đức Chúa Trời không ban cho Gia-cốp một bài giảng. Trái lại vì lòng của Gia-cốp đã bị đụng đến và kết quả là ông sẵn sàng nghe lời Đức Chúa Trời nên Đức Chúa Trời chỉ phán: “Hãy chỗi dậy, đi lên Bê-tên và sống ở đó; tại đó hãy lập một bàn thờ cho Đức Chúa Trời, Đấng đã hiện ra với ngươi đương khi ngươi trốn khỏi mặt Ê-sau, anh ngươi” (35:1). Ở đây chúng ta thấy rằng Đức Chúa Trời bảo Gia-cốp làm bốn điều: chỗi dậy, đi lên Bê-tên, sống ở đó và tại đó lập một bàn thờ cho Đức Chúa Trời là Đấng đã hiện ra với ông. Bước ngoặt hay sự thay đổi mà Gia-cốp đã thực hiện trong chương 35 rất ý nghĩa.
2) Sự Đáp Ưng Của Gia-cốp
Trong 35:2-7, chúng ta thấy sự đáp ứng của Gia-cốp đối với lời Đức Chúa Trời. Trước chương này, không có lời nào chép về một người bước đi trong hiện diện của Đức Chúa Trời và làm cho mình và người nhà mình được tinh sạch. Câu 2 nói: “Gia-cốp bèn nói cùng vợ, con và mọi kẻ đi theo mình rằng: Hãy dẹp các hình tượng ngoại bang khỏi giữa các ngươi, làm cho mình được thanh sạch và thay áo xống đi” (theo tiếng Hê-bơ-rơ). Vì mục đích duy nhất là đi lên Bê-tên nên Gia-cốp và mọi người ở với ông đã thực hiện một sự tẩy sạch triệt để và làm cho họ được tinh sạch. Trong chương này, Đức Chúa Trời không phán: “Hỡi Gia-cốp, ngươi sẽ lên Bê-tên để xây một bàn thờ ở đó; ngươi nên nhận thức rằng ngươi phải thánh khiết. Ta là thánh nên ngươi cũng phải thánh. Ngươi phải tống khứ khỏi mình tất cả hình tượng ngoại bang, tẩy sạch mình khỏi mọi sự ô uế và thay áo xống ngươi”.
Gần đây, một Cơ-đốc nhân lớn tuổi, người đã từng là một thầy giảng trong hơn 40 năm, hỏi chúng tôi có dạy người của mình ăn mặc theo một cách nào đó không. Ông đã quan sát cách anh chị em ăn mặc và tự hỏi chúng tôi có dạy họ ăn mặc như vậy không. Tôi nói với ông rằng trong 14 năm qua, chúng tôi chưa hề đưa ra bất kỳ qui định nào về cách ăn mặc. Tuy nhiên, người nào đã được Đức Chúa Trời đụng chạm về nơi cư ngụ của Ngài sẽ cảm nhận rằng có điều gì đó bên trong họ đang truyền cho họ phải làm sạch và tẩy sạch chính mình. Anh em có thể dung nhượng cho những sự ô uế và phóng túng nào đó trong đời sống mình. Nhưng hễ khi nào chạm đến Hội Thánh và có ý định nghiêm túc với Chúa là có được nếp sống Hội Thánh thì điều gì đó bên trong sẽ nói với anh em về những điều nào đó là không thích hợp với nếp sống Hội Thánh. Ngay sau khi Đức Chúa Trời truyền cho Gia-cốp chỗi dậy và đi lên Bê-tên, Gia-cốp đã truyền cho người của ông dẹp sạch những hình tượng ngoại bang, làm cho họ được tinh sạch và thay áo xống. Sau này, chúng ta sẽ thấy việc thay áo xống tượng trưng cho việc thay đổi cách sống của chúng ta, tức là lột bỏ cách sống cũ và mặc lấy người mới. Mặc dù Đức Chúa Trời không bảo Gia-cốp làm điều này, nhưng một điều gì đó sâu xa bên trong đòi ông phải làm như vậy. Nếu được truyền đi đến một nơi thuộc thế giới, hẳn ông sẽ cảm nhận rằng không cần tẩy sạch chính mình. Trái lại, ông sẵn sàng làm cho mình bị ô uế thậm chí nhiều hơn. Gia-cốp đã có sự thay đổi triệt để như vậy vì ông đã được đụng chạm về Bê-tên, về nơi cư ngụ đời đời của Đức Chúa Trời.
a) Thực Hiện Một Sự Tẩy Sạch Triệt Để
(1) Dẹp Bỏ Những Thần Ngoại Bang –Những Hình Tượng
Trước hết, Gia-cốp bảo người nhà và mọi người ở với ông hãy dẹp bỏ những thần ngoại bang giữa họ (35:2). Khi Gia-cốp và người nhà của ông đang trốn khỏi La-ban, Ra-chên đã lấy cắp những hình tượng trong nhà (31:34-35). Trước chương 35, Gia-cốp không hề bảo Ra-chên dẹp bỏ chúng. Nhưng sau khi Đức Chúa Trời bảo ông đi lên Bê-tên, mọi người phải ném bỏ những thần ngoại bang, những hình tượng của họ. Đây là hình bóng được phát triển xuyên suốt Kinh Thánh. Theo cả Cựu Ước lẫn Tân Ước, điều đầu tiên chúng ta phải loại bỏ vì nơi cư ngụ của Đức Chúa Trời là hình tượng.
Nhiều người có thể công bố rằng họ không có liên hệ gì với hình tượng. Về thuộc thể, nói rằng anh em không có hình tượng thì có thể đúng. Nhưng nói theo thuộc linh, chúng ta phải biết hình tượng là gì. Hình tượng là bất kỳ điều gì thay thế Đức Chúa Trời. Học vấn, tham vọng, địa vị, danh vọng, ý muốn và ý định của anh em có thể thay thế Đức Chúa Trời trong đời sống anh em và do đó, trở nên hình tượng. Nếu thấy vấn đề trong ánh sáng này, anh em sẽ phải thừa nhận rằng mình có nhiều hình tượng ngoại bang. Nếu người thân hay bạn bè của anh em thay thế Đức Chúa Trời trong đời sống của anh em, người đó là một thần tượng đối với anh em. Cha mẹ, người phối ngẫu và con cái đều có thể trở thành thần tượng của anh em.
Anh em có biết tại sao người ta thờ hình tượng không? Chắc chắn rằng họ thờ lạy chúng do sự dẫn dụ của Sa-tan. Nhưng về phía con người, có một lý do tại sao người ta làm điều này. Người ta thờ lạy hình tượng vì mục đích để được sống lâu và hạnh phúc. Sa-tan đe dọa con người, bảo họ rằng nếu không thờ lạy hình tượng, họ sẽ không sống lâu và không có hạnh phúc; nhưng nếu thờ lạy hình tượng, họ sẽ sống lâu và có hạnh phúc. Hạnh phúc bao gồm nhiều điều: tiền bạc, địa vị, tham vọng, danh tiếng, nổi danh. Nhiều người có hình tượng vì họ muốn được khỏe mạnh. Tại sao anh em có điều gì đó thay thế Đức Chúa Trời? Chỉ vì điều đó làm anh em vui thỏa. Khác với Ra-chên, Gia-cốp không có hình tượng theo nghĩa đen, nhưng trong sự tiếm vị của mình, ông có những hình tượng nào đó. Trên thực tế, sự tiếm vị của ông là một hình tượng. Tại sao ông tiếm vị người khác? Vì khao khát của ông là hạnh phúc và sự vui hưởng. Ngày nay, con người đã lạc mất Đức Chúa Trời và đang theo đuổi các thần ngoại bang, tìm kiếm sự vui thỏa nơi các hình tượng. Nhưng Đức Chúa Trời là sự trường thọ và sự vui mừng của chúng ta.
Khi Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp về Bê-tên, ông nhận được sự khải thị về đời sống và nhận thức rằng đời sống ông trên đất không vì hạnh phúc riêng. Đời sống ông là vì Bê-tên vì Nhà của Đức Chúa Trời. Do đó, Bê-tên trở thành mục tiêu của ông, nơi đến của đời sống làm người của ông trên đất. Trước đây, mục tiêu của ông là sự vui thỏa riêng. Bây giờ, mục tiêu và nơi đến của ông đã được thay thế. Mục tiêu của ông không còn là điều gì đó cho chính mình mà là điều gì đó tuyệt đối cho Đức Chúa Trời. Tại Si-chem, Gia-cốp có mọi sự. Nhưng vì rắc rối do các con gây ra, ông mất sự bình an và an toàn. Trước tình hình đó, dường như Đức Chúa Trời phán: “Hỡi Gia-cốp, hãy đi lên đến nhà của Ta. Ở tại Si-chem này, ngươi không có sự yên ổn và bình an. Sự yên ổn và bình an ở tại Bê-tên. Ngươi phải đi lên đó”. Cho nên, Bê-tên đã trở thành mục tiêu và nơi đến của Gia-cốp. Gia-cốp nhận thức rằng mục tiêu của Nhà Đức Chúa Trời là thánh; đó không phải là điều phàm tục. Không ai có thể bước vào Nhà Đức Chúa Trời với những hình tượng, sự ô nhiễm và áo xống cũ, bẩn thỉu. Vì thế, Gia-cốp đã truyền cho người nhà và mọi người ở với ông hãy dẹp bỏ mọi hình tượng ngoại bang.
(2) Tự Thanh Tẩy
Gia-cốp cũng truyền cho mọi người phải tự thanh tẩy (35:2). Chúng ta không những dẹp bỏ những thần ngoại bang mà còn thanh tẩy toàn bản thể mình. Nói cách khác, toàn bản thể chúng ta, cách sống và sự biểu lộ của chúng ta phải được thay đổi. Đây không chỉ là sự tái sanh hay sự thay đổi chút ít trong đời sống. Đúng ra, đây là sự biến đổi hoàn toàn. Ở đây, trong Sáng Thế Ký chương 35, Gia-cốp đã được biến đổi.
Trong Kinh Thánh, tự thanh tẩy có nghĩa là làm cho mình được sạch khỏi mọi sự ô nhiễm. Toàn bản thể chúng ta phải được làm cho sạch khỏi bất cứ điều gì ô nhiễm trong cách nhìn của Đức Chúa Trời. Trong 2Cô-rin-tô 7:1, Phao-lô nói: “Vậy anh em yêu dấu ơi vì chúng ta đã có những lời hứa này thì hãy làm cho mình sạch khỏi mọi sự ô nhiễm của xác thịt và của linh, lấy lòng kính sợ Đức Chúa Trời mà làm cho trọn sự thánh khiết”. Quan niệm của Phao-lô trong 2Cô-rin-tô chương 6–7 giống với quan niệm của Gia-cốp trong Sáng Thế Ký chương 35. Vì người Cô-rin-tô là Đền Thờ của Đức Chúa Trời nên Phao-lô bảo họ hãy làm cho mình được sạch. Không thể có sự thỏa hiệp giữa Đền Thờ của Đức Chúa Trời và hình tượng (2Cô. 6:16). Hình tượng là hình tượng, và Đền Thờ của Đức Chúa Trời là Đền Thờ của Đức Chúa Trời. Anh em chọn phía nào? Nếu chọn hình tượng, hãy đi đến các hình tượng của anh em. Nếu chọn Đền Thờ của Đức Chúa Trời, hãy đến Đền Thờ của Đức Chúa Trời mà không có bất kỳ hình tượng nào.
Khi bước vào nếp sống Hội Thánh, không ai bảo anh em [phải làm] điều gì, nhưng sâu xa bên trong, có điều gì đó thuyết phục anh em rằng có những điều phải ra đi vì nếp sống Hội Thánh đúng đắn. Mỗi người trong chúng ta đều có sự thanh tẩy như thế khi bước vào Hội Thánh. Lúc đó, chúng ta làm sạch nhiều điều, nếu không phải là tất cả, những thần ngoại bang, từ bỏ nhiều điều, nhiều vấn đề và ngay cả những người mà chúng ta tin cậy để có hạnh phúc cho mình, rằng: “Tôi không thích nắm giữ những điều này nữa. Mọi hình tượng ngoại bang phải ra đi”. Trong nếp sống Hội Thánh, không được nhường một tấc đất nào cho những thần ngoại bang. Hơn nữa, khi bước vào nếp sống Hội Thánh, chúng ta đã được làm cho tinh sạch. Ít nhất chúng ta cũng khao khát được thuần khiết, rằng: “Vì nếp sống Hội Thánh, tôi muốn được thuần khiết trong toàn bản thể, trong tâm trí, tình cảm và ý chí”. Chúng ta có cùng một khao khát như Gia-cốp đã có. Vào ngày đi lên Bê-tên, những người của Gia-cốp đã tự thanh tẩy, và giữa họ không có thần ngoại bang nào.
Nhiều người trong chúng ta, kể cả tôi, đều nhận thức rằng chúng ta không tốt lắm. Có lẽ ngay hôm nay anh em đã nói: “Ồ, tôi không tốt lắm. Suy nghĩ của tôi vẫn không thuần khiết”. Tuy nhiên, hãy so sánh cách sống của anh em hiện nay với trước đây. Dù không nên tự hào về chính mình, anh em cũng nên nói: “Chúa ơi, cảm ơn Ngài. Con không hài lòng với chính mình, nhưng khi so sánh con hiện nay với trước đây, con phải cảm ơn và ngợi khen Ngài vì con hoàn toàn khác với những gì con là trước đây”. Dù trong chương 35, Gia-cốp chưa trưởng thành, nhưng chắc chắn ông đã đổi khác với những gì ông là trước đây. Trong bài tới, chúng ta sẽ thấy Gia-cốp thực sự được biến đổi hoàn toàn là như thế nào. Một lần nữa, Đức Chúa Trời đã đổi tên ông từ Gia-cốp thành Ítx-ra-ên. Đức Chúa Trời bảo ông rằng ông không nên xưng mình là Gia-cốp nữa mà là Ítx-ra-ên.
Tôi biết nhiều người trong anh em đã được 12 năm hay hơn nữa. Tôi biết nhiều người trong anh em không vui với chính mình hôm nay. Khi ai đó hỏi anh em hôm nay như thế nào, theo thói quen anh em đáp: “Tốt thôi!”. Tuy nhiên, theo cảm nhận bên trong, anh em không tốt chút nào. Có lẽ anh em vừa mới ăn năn, khóc với Chúa; nhưng khi ai đó hỏi anh em như thế nào, anh em đáp tốt. Dù nói “tốt” với anh em đó, nhưng anh em không bao giờ nói như vậy với Chúa. Chúng ta không nên tự hào cũng không nên thất vọng. Hãy so sánh chính mình với điều anh em là 12 năm trước. Không có sự thay đổi lớn sao? Ai đã làm anh em thay đổi? Tất cả chúng ta phải thừa nhận rằng chúng ta không làm cho mình thay đổi; chúng ta được thay đổi bởi ở trong Bê-tên, trong nếp sống Hội Thánh. Nếu liều lĩnh rời xa nếp sống Hội Thánh trong vài tuần, sự xấu xí trước kia của anh em sẽ trở lại, đuôi chồn sẽ lộ ra, lưỡi rắn sẽ được sử dụng và cả rận rệp cũng sẽ hoạt động. Nhưng nếu anh em tiếp tục đến với Hội Thánh, tiếp xúc Hội Thánh nhiều lần thì đuôi chồn sẽ biến mất, lưỡi rắn sẽ bị cắt và rận rệp sẽ bị trúng độc. Ngay khi anh em đến với Hội Thánh, rận rệp sẽ bị tiêu diệt.
Nếp sống Hội Thánh là sự thanh tẩy hữu hiệu nhất. Gần đây, tôi đã kinh nghiệm nhiều sự thanh tẩy trong buổi nhóm cầu nguyện. Khi tôi đang ngồi trong buổi nhóm, liên hiệp trong những lời cầu nguyện, tôi được tắm rửa và gột sạch. Tôi không nói rằng tôi được thanh tẩy bởi những lời cầu nguyện mà là được thanh tẩy bởi Hội Thánh. Hội Thánh là phòng tắm lớn; tại đó, tất cả chúng ta được tắm và gột sạch. Nếu Hội Thánh không có chức năng này, tôi e rằng Hội Thánh sẽ không tồn tại lâu. Hễ Hội Thánh là Hội Thánh thì Hội Thánh sẽ thực hiện chức năng như vậy. Thông thường, khi đến giờ đi nhóm, điều gì đó bên trong bắt đầu thanh tẩy chúng ta, bảo chúng ta phải tự thanh tẩy. Trên đường đến buổi nhóm, chúng ta thường cầu nguyện: “Chúa ơi, con đang đi đến buổi nhóm. Xin tha thứ con điều này, hãy làm sạch con điều kia và cất nó khỏi con”. Đây là sự thanh tẩy để đi lên Bê-tên. Tất cả chúng ta hãy tự thanh tẩy vì chúng ta phải chỗi dậy, đi lên Bê-tên và gặp Đức Chúa Trời. Chúng ta không thể gặp Ngài theo cách cũ, bị ô nhiễm. Chúng ta phải được thanh tẩy. Sự thanh tẩy này không phải là vấn đề việc làm của chúng ta mà là sự hành động của bàn tay thần thượng trên chúng ta. Khi chúng ta quan tâm đến Bê-tên của Ngài, bàn tay thần thượng của Ngài sẽ thanh tẩy chúng ta.
(3) Thay Áo Xống
Cùng với việc dẹp bỏ những thần ngoại bang và tự thanh tẩy, họ cũng thay áo xống (35:2). Theo Kinh Thánh, thay áo xống có nghĩa là thay đổi cách sống của anh em. Ê-phê-sô 4:22-24 bày tỏ rằng cách sống cũ là sự sống của nhân tánh sa ngã và cách sống mới là nếp sống Hội Thánh. Hội Thánh là sáng tạo mới được tái sanh, còn nhân tánh là sáng tạo cũ sa ngã. Khi chưa được cứu, chúng ta sống cách sống thuộc về sáng tạo cũ sa ngã. Bây giờ, sau khi được cứu, được tái sanh và được đem vào nếp sống Hội Thánh, chúng ta phải có cách sống mới. Chúng ta phải lột bỏ người cũ và mặc lấy người mới. Lột bỏ người cũ là lột bỏ áo xống cũ, cách sống cũ, và mặc lấy người mới là mặc lấy cách sống mới, tức Hội Thánh.
Sau khi dẹp sạch những thần ngoại bang và tự thanh tẩy, chúng ta phải thay áo xống, thay đổi cách sống của mình. Chúng ta không nên biểu lộ chính mình theo cách cũ nữa mà hãy biểu lộ chính mình như Hội Thánh, như Người Mới theo cách sống mới. Chúng ta là sáng tạo cũ, đã sa ngã, nhưng bây giờ là sáng tạo mới, được tái sanh. Nhiều người trong thân thuộc, bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm có thể làm chứng rằng sau khi bước vào nếp sống Hội Thánh, cách sống của chúng ta đã thay đổi mạnh mẽ. Hội Thánh đã làm thay đổi và tiếp tục thay đổi cách sống của chúng ta. Điều này là vì Bê-tên.
(4) Chôn Những Khoen Đeo Tai
Câu 4 nói: “”Họ đưa cho Gia-cốp tất cả các hình tượng ngoại bang có trong tay, tất cả các khoen đeo nơi tai, và Gia-cốp chôn chúng dưới cây sồi gần Si-chem” (theo tiếng Hê-bơ-rơ). Không những các hình tượng bị chôn mà những khoen nơi tai cũng bị chôn nữa. Khoen đeo tai là những vật làm đẹp cho mình. Những vật này bị xử lý giống như cách xử lý hình tượng. Khoen đeo tai, đồ trang sức của nhiều người tương đương với hình tượng trong cách nhìn của Đức Chúa Trời. Khi những người trong nhà Gia-cốp dẹp bỏ các hình tượng ngoại bang, họ cũng dẹp bỏ những khoen đeo tai của mình. Điều này cho thấy rằng với lương tâm của họ, khoen đeo tai cũng gớm ghiếc như những hình tượng ngoại bang. Sau khi chạm đến Hội Thánh, nhiều chị em đã có cùng sự thuyết phục này và đã lột bỏ loại trang sức gớm ghiếc này. Đây không phải là điều liên hệ đến đạo đức mà liên hệ đến Nhà Đức Chúa Trời.
Đức Chúa Trời đã không truyền cho Gia-cốp thực hiện sự thanh tẩy như thế. Ngài lại càng không phán: “Hỡi Gia-cốp, ngươi phải bảo người nhà ngươi và mọi người ở với ngươi thực hiện sự thanh tẩy và tự thanh tẩy”. Thế thì, tại sao Gia-cốp truyền cho mọi người như vậy? Vì Nhà của Đức Chúa Trời không phải là vấn đề cá nhân. Đó không chỉ là Gia-cốp. Nhà của Đức Chúa Trời phải là nhà Gia-cốp trở thành nhà Ítx-ra-ên. Cuối cùng, tất cả hậu tự của Gia-cốp trở nên Nhà của Đức Chúa Trời, Bê-tên. Bê-tên thật không phải là Đền Tạm mà là con cái Ítx-ra-ên. Cũng vậy, chúng ta phải thấy rằng ngày nay chúng ta là Hội Thánh. Chúng ta phải được thanh tẩy không chỉ vì đang đi lên Bê-tên mà còn vì chúng ta sẽ là Bê-tên. Chúng ta phải dẹp bỏ mọi thần ngoại bang và đồ trang sức gớm ghiếc, làm cho mình tinh sạch và thay áo xống. Dẹp bỏ những thần ngoại bang cũng có nghĩa là dẹp bỏ mọi điều tin cậy từ bên ngoài. Chúng ta phải tự thanh tẩy trong toàn bản thể, bề trong lẫn bề ngoài, khỏi mọi sự ô nhiễm và chúng ta phải thay đổi cách sống. Tất cả đều vì nếp sống Hội Thánh.
(5) Làm Cho Kẻ Thù Kinh Hãi
Câu 5 nói: “Đoạn chúng khởi hành, Đức Chúa Trời bèn giáng sự kinh hãi cho các thành ở xung quanh đó nên họ chẳng dám đuổi theo các con trai của Gia-cốp”. Thật rất khích lệ khi thấy rằng những kẻ thù của họ đều kinh hãi. Do rắc rối các con ông gây ra, Gia-cốp sợ dân thành sẽ chiến đấu chống lại và giết ông. Nhưng sau khi Gia-cốp và mọi người ở với ông đã dẹp bỏ các hình tượng, tự thanh tẩy và thay áo xống, một sự kinh hoàng từ Đức Chúa Trời giáng trên dân của thành. Sự tẩy sạch và tự thanh tẩy của họ đã làm kẻ thù kinh hãi. Điều này cho thấy rằng nếu vì nếp sống Hội Thánh, chúng ta dẹp bỏ mọi thần ngoại bang, các thứ trang sức gớm ghiếc để làm đẹp cho chính mình, tự thanh tẩy và thay áo xống thì các quỉ và các tội phạm vươn vấn sẽ kinh hãi. Không cần chiến đấu để đắc thắng; nhưng kẻ thù sẽ kinh hãi và chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta. Có bao giờ anh em làm cho những điều tội lỗi bị kinh hãi chưa? Có bao giờ anh em làm cho cờ bạc, uống rượu và hút thuốc kinh hãi chưa? Có lẽ anh em thấy khó mà đắc thắng những điều này. Nếu như thế là vì anh em không dẹp bỏ các thần ngoại bang, tự thanh tẩy và thay áo xống. Nếu làm tất cả điều này thì mọi “rận rệp”, “bọ cạp” và “chuột túi” sẽ khiếp sợ và trốn chạy. Tôi đã đọc một số sách về việc đắc thắng tội và thế giới. Cách đây 40 hay 50 năm, tôi đã thực hành những gì tôi đọc trong các sách đó. Nhưng càng thực hành, càng thất bại vì tôi không ở trong Hội Thánh. Ở trong Hội Thánh bằng cách dẹp bỏ những sự tin cậy từ bên ngoài, tự thanh tẩy, và thay áo xống sẽ làm cho tội lỗi và những điều thế tục khiếp sợ và đem chiến thắng đến cho chúng ta. Anh em có bị rắc rối bởi “chuột túi” nhỏ của tính khí mình không? Nó sẽ khiếp sợ. Sáng Thế Ký 35:5 nói rằng dân các thành không dám đuổi theo Gia-cốp. Đức Chúa Trời đã ban cho Gia-cốp một cuộc hành trình thuận lợi lên Bê-tên. Hễ khi nào chúng ta ở trong Hội Thánh, tất cả “chuột túi” đều khiếp sợ.
b) Đi Lên Bê-tên
Sau khi thực hiện sự tẩy sạch triệt để, Gia-cốp và tất cả những người của ông đã chỗi dậy và đi lên Bê-tên (c. 3,6). Tại Bê-tên, ông đã xây bàn thờ cho Đức Chúa Trời và “đặt tên nơi này là Ên Bê-tên” (c. 7), nhận thức rằng Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời đối với ông tại Bê-tên. Chúng ta phải đáp ứng sự kêu gọi hay lời nhắc nhở của Đức Chúa Trời là đi lên đến với Hội Thánh, nơi chúng ta có thể xây bàn thờ của sự dâng mình thật sự và kinh nghiệm Đức Chúa Trời cách thiết thực. Sau khi bước vào Hội Thánh, tất cả chúng ta đều thấy rõ nhu cầu về sự dâng mình thật. Bởi sự dâng mình như thế, chúng ta kinh nghiệm Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời đối với chúng ta trong Nhà Ngài –Hội Thánh.
3) Sự Tẩy Sạch Của Đức Chúa Trời
Câu 8 nói: “Khi đó Đê-bô-ra, mụ vú của Rê-bê-ca, qua đời, được chôn dưới thành Bê-tên tại gốc dẻ bộp; nhơn đó người ta gọi là cây A-lôn-ba-cút”. Trong chốc lát, tôi không thể hiểu tại sao, vào lúc này, Đê-bô-ra, vú của Rê-bê-ca, qua đời. Trong Kinh Thánh, không có một lời nào là lãng phí. Đê-bô-ra là vú của Rê-bê-ca, mẹ của Gia-cốp. Rê-bê-ca chắc đã qua đời trước khi Gia-cốp trở về. Thế nên, Đê-bô-ra chắc hẳn phải rất yêu quí đối với Gia-cốp như một người an ủi thế cho mẹ mình. Chính vào lúc Gia-cốp có kinh nghiệm về Bê-tên thì Đê-bô-ra, nguồn an ủi của ông, được Đức Chúa Trời cất đi. Như nhiều người trong chúng ta có thể làm chứng, khi chúng ta dẹp bỏ những thần ngoại bang, tự thanh tẩy, thay áo xống và bước vào nếp sống Hội Thánh thì Đức Chúa Trời lại can thiệp để cất những “Đê-bô-ra”, những vú nuôi của chúng ta đi. Nhiều người trong chúng ta có “Đê-bô-ra”, một ai đó hay điều gì đó yêu mến, cảm thông và an ủi chúng ta. Nhưng ngày chúng ta bước vào nếp sống Hội Thánh, Đức Chúa Trời đồng thời cũng cất vú nuôi của chúng ta đi, và “Đê-bô-ra” của chúng ta qua đời. Nếp sống Hội Thánh là nếp sống không cần vú nuôi. Không một thành viên nào trong Hội Thánh cần vú nuôi cả. Nhưng thật tiếc mà nói, một số người trong chúng ta vẫn thích có một số vú nuôi để cảm thông, dỗ dành và an ủi mình như người mẹ đang chăm sóc con đỏ. Đối với vú nuôi, bất kỳ lời nói tích cực nào đều là nói với trẻ nhỏ. Sau khi ở trong Hội Thánh khá lâu, anh em còn cần ai đó nâng niu, an ủi mình không? Dầu vậy, ngay cả những người lớn hơn vẫn thích có một “Đê-bô-ra” để an ủi và chăm sóc họ. Nhưng nếu chúng ta nghiêm túc với Chúa vì Bê-tên, Ngài sẽ cất đi những vú nuôi của chúng ta.
Trong những câu này, chúng ta thấy ba điều được chôn: hình tượng, khoen đeo tai và vú nuôi. Tất cả đã được chôn dưới cây sồi. Cây sồi là biểu tượng của sự sống khỏe mạnh. Do đó, tất cả những thần ngoại bang, những vật làm đẹp cho mình và những vú nuôi phải được chôn dưới sự sống khỏe mạnh, đặc biệt nếp sống trong Hội Thánh. Đây không phải là giáo lý mà là điều gì đó tương ứng với kinh nghiệm của chúng ta. Nếp sống trong Hội Thánh mạnh khỏe giống như cây sồi, nhưng bên dưới nó là “những Đê-bô-ra”. Chúng ta dẹp bỏ những hình tượng và lột bỏ những khoen đeo tai, nhưng Đức Chúa Trời khiến cho “Đê-bô-ra của chúng ta” qua đời. Đây là sự thanh tẩy thật, cả về phía chúng ta lẫn về phía Đức Chúa Trời. Chúng ta dẹp bỏ và Đức Chúa Trời cất đi. Chúng ta dẹp bỏ những thần ngoại bang, khoen đeo tai, sự ô nhiễm và áo xống, còn Đức Chúa Trời cất đi những vú nuôi. Trong nếp sống Hội Thánh, chúng ta không cần sự cảm thông hay sự nâng niu. Tất cả “những Đê-bô-ra” của chúng ta phải bị chôn.
Cây sồi mà Đê-bô-ra được chôn thì “ở dưới Bê-tên” (c. 8). Điều này cho thấy rằng kinh nghiệm của chúng ta về việc cất đi và chôn “Đê-bô-ra” của mình không ở trên bình diện cao; mà đúng ra, ở dưới mức của Hội Thánh. Là Nhà của Đức Chúa Trời, Hội Thánh ở trên bình diện cao nhất; và ở đây trong Hội Thánh, chúng ta phải có những kinh nghiệm nào đó mà cũng ở trên bình diện cao nhất, như kinh nghiệm Đấng Christ là Sự Sống và Thân Vị của chúng ta. Kinh nghiệm việc chôn “Đê-bô-ra” của chúng ta còn khá thấp; nó ở dưới Bê-tên. Vì thế, cây sồi an táng đã được gọi là A-lôn-ba-cút –cây sồi than khóc. Đây không phải là vấn đề đáng để chúng ta lấy làm vui mừng.
Bài Bảy Mươi Chín
Được Biến Đổi
(2)
Sáng Thế Ký chứa đựng hạt giống của gần như tất cả các lẽ thật trong Kinh Thánh. Nếu tuân theo nguyên tắc này, hễ khi nào đến với những điểm nào đó trong Sách này, chúng ta sẽ nhận ra rằng chúng được phát triển trong các Sách tiếp theo của Kinh Thánh. Nói cách khác, để hiểu bất kỳ điểm nào trong Sáng Thế Ký, chúng ta cần lần theo sự phát triển của nó ở một chỗ khác trong Kinh Thánh. Không có các Sách khác, chúng ta hoàn toàn không thể hiểu Sáng Thế Ký. Sáng Thế Ký không chỉ là Sách về những câu chuyện. Nếu muốn nhận được sự sống, sự cung ứng, sự khải thị và khải tượng từ tất cả những điểm được tìm thấy trong Sáng Thế Ký, chúng ta phải đi theo sự phát triển của chúng trong tất cả các Sách tiếp theo của Kinh Thánh.
Lẽ thật về Nhà của Đức Chúa Trời đã được gieo trong chương 28. Nếu đọc Kinh Thánh cẩn thận, anh em sẽ thấy Nhà của Đức Chúa Trời lần đầu tiên được đề cập trong chương này. Bê-tên, Nhà của Đức Chúa Trời, được đề cập trong mối liên hệ với khải tượng được ban cho Gia-cốp theo cách rất đặc biệt. Trước hết, Gia-cốp thấy chiêm bao, sau đó, chiêm bao này được giải thích dưới sự cảm thúc thần thượng. Trong chiêm bao này, Gia-cốp thấy trời mở ra và một chiếc thang bắc từ đất, dài đến tận trời. Các thiên sứ của Đức Chúa Trời lên xuống trên thang đó. Với bất kỳ chiêm bao nào, trước hết chúng ta có các sự kiện trong chiêm bao và sau đó có sự giải thích đúng đắn. Gia-cốp không có một Đa-ni-ên để giải thích cho ông chiêm bao này; thay vào đó, kẻ tiếm vị này đã trở thành một Đa-ni-ên cho mình. Chắc chắn rằng, ông đã làm một công việc kỳ diệu là giải thích chiêm bao của mình, rằng: “Chốn này thật kinh khiếp thay! Đây thật là Nhà của Đức Chúa Trời, thật là cửa trời!” (28:17). Gia-cốp nói rằng chốn này, tức Bê-tên, thật kinh khiếp. Nếu muốn lên trời, anh em phải đi qua chốn kinh khiếp này vì Nhà của Đức Chúa Trời là cửa trời.
Sau khi thấy chiêm bao này, Gia-cốp cũng đã thề rằng: “Nếu Đức Chúa Trời ở cùng tôi, gìn giữ tôi trong lúc đi đường, cho bánh ăn, áo mặc để tôi lại trở về nhà cha tôi bình an thì Chúa sẽ là Đức Chúa Trời tôi” (28:20-21). Thay vì nói với Đức Chúa Trời bằng lời cầu nguyện thân mật, ông đã thề nguyện. Là một phần của lời thề, Gia-cốp nói rằng hòn đá mà ông đã dựng lên làm trụ sẽ là Nhà của Đức Chúa Trời (28:22). Trong lời thề của Gia-cốp, chúng ta thấy có sự giải thích thêm về chiêm bao của ông. Vừa thức giấc, Gia-cốp nói rằng chốn này là Nhà của Đức Chúa Trời. Sau đó, ông hứa rằng hòn đá ông đã dùng làm gối sẽ được xây thành Nhà Đức Chúa Trời. Ở đây, chúng ta thấy Nhà của Đức Chúa Trời sẽ được xây bằng hòn đá là sự tin cậy của Gia-cốp. Hòn đá mà Gia-cốp dùng làm gối là bóng, sự mô tả trước, hình bóng về Đấng Christ. Chỉ Đấng Christ mới là Vầng Đá Thật, mới có thể là chiếc gối mà trên đó, chúng ta kê đầu mệt mỏi của mình. Chính Đấng Christ mà chúng ta nương dựa sẽ trở thành Nhà của Đức Chúa Trời. Đây là vật liệu cho sự xây dựng Nhà Đức Chúa Trời. Trong Sáng Thế Ký chương 28, chúng ta có sự đề cập đầu tiên về hòn đá cho sự xây dựng của Đức Chúa Trời. Tất nhiên, trong chương 2, mã não được đề cập nhưng không rõ ràng. Hòn đá mà chúng ta tin cậy, sẽ trở thành Nhà Đức Chúa Trời. Điều này có nghĩa là Đấng Christ mà chúng ta kinh nghiệm như sự yên nghỉ và sự tin cậy sẽ trở thành vật liệu xây dựng Nhà Đức Chúa Trời.
Trong chương 35, khải tượng về Bê-tên lại đến. Tuy nhiên, lần này điều đó không đến như chiêm bao mà là một thực tại. Đó không chỉ là khải tượng mà là một sự kiện, một kinh nghiệm. Sự khác nhau giữa chương 28 và 35 ở chỗ chương 28 chỉ là chiêm bao. Bê-tên, cửa trời, chiếc thang, các thiên sứ –đều đã được thấy trong một chiêm bao. Cao lắm thì chúng ta chỉ có thể nói rằng chiêm bao này là một khải tượng. Tuy nhiên, điều đó vẫn chưa có thật, chưa có thực tại. Chiêm bao này đã trở thành hiện thực trong chương 35.
4) Tại Bê-tên.
Trong bài này, chúng ta cần xem kinh nghiệm của Gia-cốp tại Bê-tên (35:6-7,9-15). Trong Sáng Thế Ký chương 35, Gia-cốp đã trải qua một sự thay đổi lớn. Như đã thấy trong bài trước, Gia-cốp đã đáp ứng mạng lịnh của Đức Chúa Trời là chỗi dậy và đi lên Bê-tên bằng cách thực hiện một sự tẩy sạch triệt để. Không chỉ ông mà tất cả những người ở với ông đã thực hiện sự tẩy sạch triệt để này. Gia-cốp không chỉ quan tâm đến chính mình mà còn quan tâm đến mọi người ở với mình. Đây là bằng chứng mạnh mẽ rằng ông đã có sự thay đổi hoàn toàn và triệt để. Chắc chắn Gia-cốp đã được biến đổi.
a) Gia-cốp Xây Một Bàn Thờ Cho Đức Chúa Trời.
Gia-cốp đến Bê-tên, “ông và tất cả những người ở với ông. Tại đó, ông xây một bàn thờ và đặt tên nơi này là Ên Bê-tên” (c. 6-7). Tại Bê-tên, điều đầu tiên Gia-cốp làm là xây một bàn thờ. Dù đã xây một bàn thờ tại Si-chem, ông không đặt tên bàn thờ đó là “Ên Si-chem”. Ông không thể dùng danh của Đức Chúa Trời cho bàn thờ ông đã xây tại Si-chem. Điều này có nghĩa là bàn thờ tại Si-chem không chạm đến lòng của Đức Chúa Trời; đó không phải là bàn thờ Ngài muốn. Cũng vậy, chúng ta có thể xây bàn thờ ở khắp nơi nhưng không xây bàn thờ mà Đức Chúa Trời muốn. Anh em có thể xây một bàn thờ tại Las Vegas, nhưng không thể gọi nó là bàn thờ của Đức Chúa Trời tại Las Vegas. Nhưng khi Gia-cốp làm theo lời Đức Chúa Trời, chỗi dậy, đi lên Bê-tên, ở tại đó và xây một bàn thờ cho Đức Chúa Trời, ông đã xây một bàn thờ theo khát vọng của Đức Chúa Trời, không theo ý định của ông. Đức Chúa Trời không yêu cầu ông xây một bàn thờ tại Si-chem vì Ngài không chọn nơi đó. Khát vọng của Đức Chúa Trời là đem ông trở lại Bê-tên. Vì vậy, bàn thờ mà Gia-cốp đã xây tại Si-chem không theo khát vọng của Đức Chúa Trời cũng không theo lời Ngài. Nhưng vì bàn thờ Gia-cốp xây tại Bê-tên được xây theo lời Đức Chúa Trời nên ông dạn dĩ gọi bàn thờ đó là “Ên Bê-tên”.
Anh em có thể làm nhiều điều cho Đức Chúa Trời như rao giảng Phúc Âm và dâng cho Ngài những sự phục vụ khác. Thậm chí anh em có thể lập một buổi nhóm và gọi đó là Hội Thánh. Tuy nhiên, anh em không có sự tin chắc hay dạn dĩ để nói rằng đó là điều của Đức Chúa Trời. Thậm chí điều này cũng đúng trong những việc nhỏ. Chẳng hạn, anh em có thể thương yêu một anh em kia, nhưng không có sự dạn dĩ để gọi tình yêu đó là tình yêu của Đức Chúa Trời. Dù thương yêu người anh em đó, nhưng anh em không thương yêu người ấy theo lời Đức Chúa Trời. Trái lại, anh em thương yêu người ấy bởi sự lựa chọn và theo sở thích cá nhân của mình. Vì đó là tình yêu của anh em nên anh em không thể nói đó là “Ên tình yêu”, tình yêu của Đức Chúa Trời. Anh em không thể gọi đó là tình yêu của Đức Chúa Trời cho đến khi anh em thương yêu người khác theo lời của Đức Chúa Trời, không theo sở thích của mình. Khi Đức Chúa Trời bảo anh em thương yêu một anh em nào đó, anh em phải thương yêu người ấy theo lời Ngài. Nếu anh em thương yêu người đó theo cách này, tình yêu của anh em sẽ là tình yêu của Đức Chúa Trời.
Nhiều giáo sĩ đã đi vào cánh đồng truyền giáo nhưng không biết chắc rằng sự truyền giáo của họ là “Ên truyền giáo”. Nhiều người nói với tôi rằng trong khi đang công tác, họ không bình an. Họ không có sự tự tin, biết chắc hay dạn dĩ để nói rằng công tác truyền giáo của họ là công tác của Đức Chúa Trời. Họ nghi ngờ về điều đó và không thể gắn danh của Đức Chúa Trời vào điều đó.
Ngày nay nhiều Cơ-đốc nhân đang thành lập các nhóm. Các nhóm lớn hơn trở thành các giáo phái, còn các nhóm nhỏ hơn vẫn là các nhóm tự do. Tuy nhiên, những người sáng lập các nhóm đó không có sự tin chắc để gọi họ là Hội Thánh. Nhưng trong sự khôi phục của Chúa, khi chúng ta nói rằng chúng ta là Hội Thánh thì họ bị xúc phạm. Sâu xa bên trong, họ không có sự tin chắc để nói rằng họ là Hội Thánh. Người nam là người nam và người nữ là người nữ. Anh em không thể gọi người nam là người nữ. Cách đây 50 năm, tôi đã bắt đầu nói: “Đây là Hội Thánh”. Càng nói điều này, tôi càng tin chắc vì đây thực sự là Hội Thánh. Nếu đây không phải là Hội Thánh thì là gì? Tôi là một người nam. Càng nói tôi là người nam, tôi càng tin chắc mình là một người nam. Nếu không gọi tôi là người nam, anh em sẽ gọi tôi là gì? Anh em có thể làm nhiều điều khác –khởi động một công tác truyền giáo, thiết lập một buổi nhóm, tổ chức một buổi học Kinh Thánh– nhưng tất cả chỉ là một công việc tốt được làm tại Si-chem, chứ không tại Bê-tên. Do đó, anh em không thể gọi công việc đó là “Ên Bê-tên”. Tuy nhiên, khi Gia-cốp xây một bàn thờ tại Bê-tên, ông dạn dĩ gọi đó là “Ên Bê-tên”.
Ý nghĩa của bàn thờ là sự dâng mình. Bàn thờ được xây lên nhằm mục đích dâng những điều gì đó cho Đức Chúa Trời. Trước khi bước vào nếp sống Hội Thánh, tôi đã dâng mình hoàn toàn cho Chúa. Tuy nhiên, sau khi bước vào nếp sống Hội Thánh, tôi làm mới lại sự dâng mình của tôi. Sự dâng mình được làm mới lại này hoàn toàn khác với sự dâng mình tôi đã làm trước khi bước vào nếp sống Hội Thánh. Nhiều người trong chúng ta có thể làm chứng về điều này. Có thể anh em đã dâng mình cho Chúa nhiều lần trước khi bước vào Hội Thánh, nhưng một khi đã bước vào Hội Thánh, anh em được thuyết phục sâu xa rằng cần dâng mình một lần nữa và có một sự khác biệt lớn giữa sự dâng mình này với bất cứ sự dâng mình nào trước đây. Sự dâng mình trước đây của anh em cao lắm là trên bàn thờ tại Si-chem, không phải trên bàn thờ tại Bê-tên. Sự dâng mình được thực hiện trước khi bước vào Hội Thánh là một điều, và sự dâng mình được thực hiện trong Hội Thánh là một điều khác.
b) Đức Chúa Trời Hiện Ra Với Gia-cốp.
Sau khi bàn thờ được xây lên, Đức Chúa Trời lại hiện ra với Gia-cốp (c. 9). Kinh nghiệm của Gia-cốp phần nào khác với kinh nghiệm của Áp-ra-ham. Khi Đức Chúa Trời hiện ra với Áp-ra-ham lần đầu tiên, không có bàn thờ. Nhưng Đức Chúa Trời hiện ra với Gia-cốp, không những tại Bê-tên, mà còn trước bàn thờ. Trước khi bước vào nếp sống Hội Thánh, chúng ta đã có kinh nghiệm nào đó về sự hiện ra của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, chúng ta đã không ở tại Bê-tên trước bàn thờ. Gần bên bàn thờ tại Bê-tên tạo ra sự khác biệt lớn. Bây giờ, sau khi đã bước vào Hội Thánh và xây bàn thờ, Đức Chúa Trời lại hiện ra nữa. Nhiều người trong chúng ta có thể làm chứng rằng sau khi bước vào nếp sống Hội Thánh và tái dâng mình cho Chúa, chúng ta được thuyết phục sâu xa rằng Chúa đã hiện ra với chúng ta. Chúng ta có sự hiện ra của Chúa trong kinh nghiệm cá nhân của mình. Đó không phải là giáo lý suông. Hễ khi nào xây một bàn thờ tại Bê-tên, chúng ta sẽ có sự hiện ra của Đức Chúa Trời. Điều này không nên thỉnh thoảng mới xảy ra mà phải là một kinh nghiệm liên tục. Hằng ngày, thậm chí hằng giờ, chúng ta cần kinh nghiệm sự hiện ra của Chúa. Nói cách khác, chúng ta nên bước đi trong hiện diện của Chúa.
c) Đức Chúa Trời Ban Phước Cho Gia-cốp.
Khi Đức Chúa Trời hiện ra với Gia-cốp tại Bê-tên, Ngài ban phước cho ông (c. 9). Chúng ta đã nhận được biết bao phước hạnh từ khi đến Bê-tên và xây bàn thờ! Khi còn trẻ, tôi thích bài Thánh Ca nói rằng: “Xin anh đếm các phước lành Cha luôn ban, xin anh hãy kể ra ơn lành từng tên”. Tôi khuyến khích anh em hãy đếm các phước hạnh của mình, lập một danh sách tất cả các phước hạnh mà anh em đã kinh nghiệm trong nếp sống Hội Thánh. Các phước hạnh trong Hội Thánh thật sâu nhiệm dường nào! Ở ngoài Hội Thánh, không một ai có các phước hạnh được tìm thấy tại Bê-tên.
d) Đức Chúa Trời Nhắc Gia-cốp Về Tên Mới Của Ông.
Trong lần hiện ra với Gia-cốp tại Bê-tên, Đức Chúa Trời cũng nhắc ông về tên mới của ông như vầy: “Tên ngươi là Gia-cốp: tên ngươi sẽ chẳng còn gọi là Gia-cốp nữa, nhưng sẽ là Ítx-ra-ên, và ông đã gọi mình là Ítx-ra-ên” (c. 10). Dường như Đức Chúa Trời nói: “Này Gia-cốp, Ta đã không đổi tên ngươi sao? Thế thì tại sao ngươi cứ gọi mình là Gia-cốp? Bây giờ Ta nhắc cho ngươi nhớ rằng tên ngươi không còn là Gia-cốp nữa và ngươi phải gọi mình là Ítx-ra-ên. Đừng gọi mình là Gia-cốp nữa vì điều này có nghĩa là ngươi sẽ sống, bước đi, cư xử và tồn tại theo cách của “Gia-cốp “. Ngươi phải sống, bước đi và tồn tại như Ítx-ra-ên. Ngươi không biết rằng ngươi đã vật lộn với Ta và đã thắng Ta sao? Ngươi phải cho vũ trụ này thấy rằng ngươi là kẻ đắc thắng. Ngươi không những là hoàng tử của Đức Chúa Trời, mà còn là kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời. Ngươi phải sống như vậy”. Lời nhắc nhở này có một bối cảnh: sự rắc rối do các con trai của Gia-cốp gây ra, nỗi sợ hãi và mất sự dạn dĩ của Gia-cốp. Dù đã dạn dĩ vật lộn với Đức Chúa Trời, nhưng ông lại nhút nhát khi đối diện với dân thành đó. Thực tế, ông đã khiếp sợ họ. Nhưng khi nhắc ông về tên mới, Ítx-ra-ên, dường như Đức Chúa Trời phán: “Ngươi không cần sợ họ. Nếu ngươi sợ, điều này có nghĩa là ngươi đã quên tên mà Ta đã đặt cho ngươi. Ta đã đặt tên ngươi là “kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời”. Nếu ngươi có thể vật lộn với Đức Chúa Trời, chắc chắn rằng ngươi cũng có thể vật lộn với bất cứ ai. Nếu ngươi có thể thắng Ta thì ai là người mà ngươi không thắng nổi. Này Gia-cốp, ngươi không cần phải sợ ai. Ta đã đặt tên ngươi là Ítx-ra-ên. Ta không bị xúc phạm bởi việc ngươi vật lộn với Ta; trái lại, Ta đánh giá cao điều đó. Vì thế, Ta đã đặt tên ngươi là “kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời”. Từ giờ trở đi, ngươi không còn là kẻ tiếm vị nữa, nhưng là kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời. Dù đi đâu ngươi cũng hãy công bố rằng: “Tôi là kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời! Kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời đến kìa!” Hỡi Gia-cốp, hãy cư xử như kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời. Tại sao ngươi nhút nhát như thế? Sau khi ngươi vâng lời Ta đến Bê-tên này, toàn thể dân trong thành đã kinh khiếp ngươi. Ngươi không cần sợ họ. Tại sao ngươi lại làm Gia-cốp nữa? Hãy quên Gia-cốp đi và hãy gọi mình là Ítx-ra-ên”.
Tên Gia-cốp có nghĩa là người tiếm vị, kẻ nắm gót. Anh em muốn là người nào: kẻ tiếm vị hay kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời? Tên nguyên thủy của chúng ta là Gia-cốp, nhưng bây giờ tên chúng ta là Ítx-ra-ên. Anh em có tin điều này không? Nếu tin, tại sao anh em còn sợ sự nóng giận của mình? Tại sao anh em không chỗi dậy và nói: “Ớ sự nóng giận, ngươi phải biết rằng ta là kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời, ta là Ítx-ra-ên”. Hễ điều gì anh em sợ, nó sẽ trở thành một phần của anh em. Nếu sợ nổi nóng, chắc chắn anh em sẽ nổi nóng. Nhưng nếu nói với sự nổi nóng rằng anh em là Ítx-ra-ên, kẻ vật lộn với Đức Chúa Trời thì “con bọ” nóng giận nhỏ bé đó sẽ biến mất. Một số anh em có thể nói: “Tôi không cảm thấy mình là Ítx-ra-ên”. Không ai đòi anh em cảm thấy điều đó. Đức Chúa Trời không nói với Gia-cốp: “Hỡi Gia-cốp, ngươi không cảm thấy mình là Ítx-ra-ên sao?” Nếu Đức Chúa Trời nói như vậy, chắc chắn Gia-cốp sẽ đáp: “Không, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là Ítx-ra-ên. Theo cảm xúc của tôi, tôi vẫn là Gia-cốp”. Hãy chú ý lời của Đức Chúa Trời. Điều nào đáng tin cậy hơn –cảm xúc của anh em hay lời của Đức Chúa Trời? Hãy quên đi những cảm xúc, sự suy xét, sự hiểu biết và cái nhìn thiên nhiên của anh em, nhưng hãy nghe lời của Đức Chúa Trời và sự nhắc nhở của Ngài. Đức Chúa Trời đã phán rằng tên của chúng ta phải được gọi là Ítx-ra-ên. Vậy thì tại sao anh em còn gọi mình là Gia-cốp? Từ giờ trở đi, tất cả chúng ta phải là Ítx-ra-ên. Ở đây, tại Bê-tên, Gia-cốp đã bắt đầu gọi mình là Ítx-ra-ên. Anh em có nói mình là Ítx-ra-ên không? Anh em có dạn dĩ công bố điều này hay vẫn còn nói mình quá yếu đuối? Chúng ta đang ở Bê-tên và chúng ta là Ítx-ra-ên. Cả từ Bê-tên và Ítx-ra-ênđều kết thúc với chữ ên, cho thấy rằng cả hai tên gọi này đều hàm ý đến danh của Đức Chúa Trời. Đừng nhìn vào chính mình, hãy nghe lời nhắc nhở của Ngài. Điều này nên khích lệ và chuẩn bị chúng ta cho lời hứa của Đức Chúa Trời.
e) Đức Chúa Trời Hứa Với Gia-cốp.
(1) Sinh Sản Và Thêm Nhiều.
Trong câu 11, Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp: “Ta là Đức Chúa Trời, Đấng Toàn Túc, hãy sinh sản và thêm nhiều lên” (theo tiếng Hê-bơ-rơ). Đây là điều đầu tiên trong lời hứa của Đức Chúa Trời. Tại Bê-tên, Đức Chúa Trời hứa với Gia-cốp rằng ông sẽ sinh sản và thêm nhiều. Trong nếp sống Hội Thánh, tất cả chúng ta, kể cả người nhỏ nhất và trẻ nhất, cần tin lời hứa này và công bố sự hoàn thành lời hứa này rằng: “Chúa ơi, con không bằng lòng với tình trạng là một tín đồ đơn độc. Con đứng trên lời hứa của Ngài là được sinh sản và thêm nhiều”. Nếu làm như vậy, sau một thời gian, sẽ có sự gia tăng gấp ba mươi, sáu mươi và một trăm lần. Khi còn trẻ, tôi đã cầu nguyện như vậy nhiều lần và quả thật rằng Chúa đã đáp lời cầu nguyện tôi. Tất cả chúng ta phải cầu nguyện để được nhân lên. Chúa sẽ đáp lời cầu nguyện của chúng ta và tôn trọng lời hứa của Ngài. Con đường của sự khôi phục của Chúa thì hẹp và sẽ không bao giờ trở thành phong trào quần chúng. Không một phong trào quần chúng nào có thể thuộc về sự khôi phục của Chúa vì sự khôi phục này là vấn đề sự sống được nhân rộng. Hãy nhìn vào cây cỏ: chúng có sự sống và sự nhân rộng. Chúng ta đang sống bằng sự sống thần thượng và sự sống này là sự sống nhân rộng. Chúng ta tin chắc rằng mình sẽ nhân rộng. Hãy cầu nguyện cho điều này và đứng trên lời hứa của Ngài, nắm chắc lời Ngài. Một số người có thể nói đây chỉ là lời hứa ban cho Gia-cốp và không một lời hứa nào trong Cựu Ước dành cho chúng ta hôm nay. Nói theo nghĩa đen, điều này đúng. Nhưng tất cả các lời hứa đã lập với Ítx-ra-ên đều là những hình bóng. Vì ngày nay chúng ta ở trong thực tại nên những lời hứa về hình bóng cũng dành cho chúng ta. Hãy đứng trên lời Chúa mà nói: “Chúa ơi, điều Ngài đã hứa với Gia-cốp là bóng, nhưng nó phải là thực tế với con”.
(2) Là Một Dân Tộc Cùng Với Các Vua
Đức Chúa Trời cũng hứa với Gia-cốp rằng: “Các dân sẽ do ngươi mà ra, và các vua sẽ do ngươi mà có”. Trước hết, chúng ta có “các dân” ngụ ý đến sự nhân rộng, và kế đến chúng ta có các vua, ngụ ý đến Vương Quốc. Sau Gia-cốp, có một dân là hậu tự của ông. Sau đó, có vương quốc của hậu tự ông dưới triều Đa-vít và Sa-lô-môn. Trong thời Tân Ước, có Vương Quốc theo hậu tự của ông, Jesus Đấng Christ; trong thời đại hầu đến, sẽ có Vương Quốc Ngàn Năm; và sau thời đại này là Vương Quốc đời đời trong trời mới đất mới. Vấn đề về các vua đòi hỏi tất cả các Sách tiếp theo của Cựu Ước và Tân Ước để hoàn thành điều đó. Khải thị 11:15 là một phần của lời hứa được lập với Gia-cốp: “Vương Quốc của thế gian đã trở nên Vương Quốc của Chúa chúng ta và của Đấng Christ Ngài, và Ngài sẽ trị vì đến đời đời”. Ngay cả Hội Thánh ngày nay là Vương Quốc của Đức Chúa Trời trên đất cũng được bao hàm trong lời hứa này. Tôi biết rằng khi nghe điều này, một số người sẽ tranh luận với tôi, nói rằng tôi đang dạy sai vì pha trộn Hội Thánh với Ítx-ra-ên. Nói theo nghĩa đen, điều này có thể đúng, nhưng xin nhớ rằng mọi điều trong đời sống của Gia-cốp là hình bóng được hoàn thành bởi chúng ta. Đừng thỏa mãn khi có một hay hai người được cứu qua anh em. Đúng ra, anh em nên nói: “Chúa ơi, con không vui với điều này. Con muốn thấy Vương Quốc. Con cần có sự nhân rộng là điều sẽ dẫn đến Vương Quốc”. Đây là vấn đề lớn. Anh em có đức tin cho điều này không? Tất cả chúng ta phải nói: “Chúa ơi, con muốn có đức tin là được nhân rộng, không phải vì đế quốc của con mà vì Vương Quốc của Ngài”.
(3) Thừa Hưởng Miền Đất Cùng Với Dòng Dõi Của Ông
Vẫn còn một phương diện khác trong lời hứa của Đức Chúa Trời với Gia-cốp được đề cập trong câu 12: “Xứ Ta đã cho Áp-ra-ham và Y-sác thì Ta sẽ cho ngươi cùng dòng dõi ngươi”. Ở đây Gia-cốp được ban cho lời hứa thừa hưởng miền đất cùng với dòng dõi. Lời hứa này giống như một hòn núi lớn. Đừng nghĩ rằng miền đất được đề cập ở đây chỉ là một dải đất hẹp của xứ Palestine. Dải đất hẹp này là hình bóng về Đấng Christ như Miền Đất Tốt Lành. Là Miền Đất Tốt Lành để chúng ta chiếm hữu, Đấng Christ cuối cùng sẽ là Hòn Đá từ trời đến trong Đa-ni-ên chương 2. Hòn Đá này sẽ trở nên một núi lớn đầy dẫy khắp đất. Anh em có tin rằng cả trái đất sẽ là một hòn núi lớn và sẽ không có đồng bằng mà chỉ có núi thánh không? Núi lớn này chính là Đấng Christ.
f) Đáp Ưng Của Gia-cốp
Đối Với Lời Hứa Của Đức Chúa Trời.
Trong câu 14 và 15, chúng ta thấy sự đáp ứng của Gia-cốp đối với lời hứa của Đức Chúa Trời. Mỗi lần Chúa phán, chúng ta phải đáp ứng. Chúng ta không nên câm, điếc hay chết. Vì tôi sống, tôi phải đáp ứng với bất cứ điều gì người khác nói. Nếu một anh em không đáp ứng với bất cứ điều gì tôi nói, tôi kết luận rằng anh em đó câm hoặc chết. Khi tôi nói với các cháu tôi, chúng rất năng động và hăng hái vì chúng sống. Khi Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp, ông đã lập tức đáp ứng.
(1) Dựng Một Trụ Đá
Câu 14 nói rằng: “Gia-cốp dựng một trụ tại nơi Đức Chúa Trời đã phán cùng mình, tức là một trụ đá”. Đáp ứng đầu tiên của Gia-cốp đối với lời Đức Chúa Trời là lặp lại điều ông đã làm lần đầu tiên tại Bê-tên –dựng một trụ đá. Chúng ta không thể quên những gì trong chiêm bao đầu tiên, là điều thực sự đến từ Chúa. Khi trở lại với khải tượng, chúng ta phải lặp lại điều đó. Trong 28:18, Gia-cốp đã dựng cây trụ là hòn đá ông dùng làm gối và đã đặt tên cây trụ đó là Bê-tên. Ông đã lặp lại điều này trong chương 35. Đây là điểm chính yếu. Sâu xa bên trong, Gia-cốp được thuyết phục rằng ông được Đức Chúa Trời bắt lấy để xây cho Ngài một ngôi nhà trên đất. Có lẽ Gia-cốp đã tự nhủ: “Tôi không thể nào quên kinh nghiệm tại Bê-tên. Bây giờ, sau khi trở về Bê-tên, Đức Chúa Trời đã phán với tôi nhiều hơn trước. Cách đây nhiều năm, tôi đã dựng hòn đá làm trụ cho Nhà Ngài. Bây giờ, sau khi nghe lời Ngài lần nữa, tôi phải lặp lại điều này”. Gia-cốp đã thề rằng một ngôi nhà sẽ được xây cho Đức Chúa Trời trên đất. Cuối cùng, điều này được hoàn thành bởi Sa-lô-môn, người đã xây Đền Thờ là Nhà của Đức Chúa Trời.
(2) Đổ Lễ Quán Trên Cây Trụ
Bây giờ chúng ta đến vấn đề rất có trọng lượng –đổ lễ quán trên cây trụ (c. 14). Trong chương 28, Gia-cốp đổ dầu trên hòn đá mà ông đã dựng lên làm trụ. Nhưng trong chương 35 có sự phát triển thêm. Trước khi đổ dầu lên cây trụ, ông đã đổ lễ quán trên đó. Có lẽ rất ít người trong chúng ta biết ý nghĩa thật của lễ quán. Nếu tham khảo những lời chú giải cho định nghĩa về điều này, anh em sẽ không thành công. Nhưng bởi đọc các câu khác, như Dân Số Ký 15:1-5; 28:7-10; Phi-líp 2:17 và 2Ti-mô-thê 4:6 cùng với kinh nghiệm, chúng ta sẽ nắm được ý nghĩa thật của lễ quán.
Theo Sách Lê-vi Ký chương 1 đến 7, Đức Chúa Trời truyền cho dân Ngài phải dâng những của lễ khác nhau, mà không đề cập đến lễ quán vì lễ quán là [phần] thêm vào. Về sau, Đức Chúa Trời truyền cho Môi-se rằng sau khi bước vào miền đất tốt lành, dân Ngài phải dâng cho Ngài lễ quán thêm vào các của lễ căn bản trong Lê-vi Ký từ chương 1 đến 7. Do đó, lễ quán được thêm vào các của lễ căn bản. Các của lễ căn bản gồm có của lễ thiêu, của lễ chay, của lễ bình an, của lễ chuộc tội và của lễ chuộc sự mắc lỗi. Thêm vào tất cả những của lễ căn bản này, con cái Ítx-ra-ên phải dâng lễ quán (Dân. 15:1-10; 28:7-10). (Lễ quán được đề cập trong Xuất Ai-cập Ký 29:40-41 là vì sự phục vụ của các thầy tế lễ, còn lễ quán được đề cập trong Lê-vi Ký 23:13,18 và 37 là để dâng trái đầu mùa cho Đức Chúa Trời sau khi dân Ítx-ra-ên bước vào miền đất tốt lành và lao tác trên đó, c. 10). Trong cả Phi-líp 2:17 và 2Ti-mô-thê 4:6, Phao-lô đã tự coi mình là lễ quán. Trong Phi-líp 2:17, ông nói: “Nhưng ví dầu tôi bị đổ ra như lễ quán trên sinh tế và cuộc phụng sự của đức tin anh em thì tôi cũng vui mừng và cùng vui với anh em hết thảy”. Ở đây Phao-lô nói với người Phi-líp rằng ông đang bị đổ ra như lễ quán trên sinh tế hay của lễ của họ (từ Hi-lạp đó có thể được dịch theo một trong hai cách này). Dường như Phao-lô muốn nói rằng: “Hỡi người Phi-líp, anh em đang dâng điều gì đó cho Đức Chúa Trời. Tôi vui mừng bị đổ ra như lễ quán trên của lễ của anh em”. Không lâu trước khi tuận đạo, Phao-lô đã nói với Ti-mô-thê: “Vì ta đang bị đổ ra như lễ quán, kỳ qua đời của ta gần rồi” (2Ti. 4:6). Lễ quán được đổ ra trên điều gì? Theo Cựu Ước, lễ quán luôn được đổ ra trên một trong các của lễ căn bản. Khi Phao-lô sắp tuận đạo, ông đang bị đổ ra như lễ quán trên điều gì?
Như chúng ta sẽ thấy, ông đang bị đổ ra trên Đấng Christ. Theo Lê-vi Ký, chúng ta có thể dâng Đấng Christ như các của lễ căn bản cho Đức Chúa Trời. Bởi việc dâng Đấng Christ theo cách này, chúng ta có kinh nghiệm nào đó về Đấng Christ. Kinh nghiệm này làm chúng ta vui mừng và trở thành những người đầy sự vui mừng, đầy rượu mới. Là những người dâng Đấng Christ cho Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ được đổ đầy rượu mới. Chúng ta sẽ có rượu bên trong. Cuối cùng, rượu này sẽ dầm thấm toàn bản thể chúng ta và chính chúng ta sẽ thực sự trở thành rượu. Khi Phao-lô nói rằng ông đang bị đổ ra như lễ quán thì chính ông, qua việc kinh nghiệm Đấng Christ cách phong phú, là rượu đang bị đổ ra như lễ quán trên Đấng Christ mà ông đã kinh nghiệm và dâng cho Đức Chúa Trời. Nếu anh em có thể kiểm tra những người tuận đạo như Phi-e-rơ và Phao-lô, tất cả họ đều làm chứng rằng sự tuận đạo của họ chỉ là một sự đổ ra niềm vui cùng với toàn bản thể của họ trên Đấng Christ . Tất cả những người tuận đạo đều đã bị đổ ra như lễ quán trên Đấng Christ cho Đức Chúa Trời. Họ đã kinh nghiệm Đấng Christ đến mức khi họ dâng Đấng Christ như các của lễ căn bản cho Đức Chúa Trời thì chính họ cũng bị đổ ra như lễ quán trên Đấng Christ. Nếu hằng ngày chúng ta có kinh nghiệm thật sự về Đấng Christ, kinh nghiệm này sẽ làm chúng ta đầy sự vui mừng giống như đầy rượu thần thượng. Khi ấy, chúng ta sẽ say rượu và trở nên rượu cho Đức Chúa Trời, và nói: “Đức Chúa Trời ơi, con muốn được đổ ra trên Đấng Christ như lễ quán cho Ngài”. Thường trong buổi nhóm Bàn Chúa, tôi nhận thức rằng nhiều thánh đồ đã kinh nghiệm Đấng Christ đến mức khi họ dâng Đấng Christ cho Đức Chúa Trời tại Bàn Chúa, có một dấu hiệu cho thấy trong lời cầu nguyện và ngợi khen của họ, họ sẵn sàng đổ chính mình ra trên Đấng Christ cho Đức Chúa Trời. Đây là lễ quán và điều này chỉ có thể được kinh nghiệm tại Bê-tên.
Hạt giống về lễ quán được gieo trong Sáng Thế Ký chương 35. Nếu muốn hiểu điều này, chúng ta phải đọc Dân Số Ký chương 15 và 28, Phi-líp 2:17 và 2Ti-mô-thê 4:6. Khi đó, chúng ta sẽ hiểu rằng không những chúng ta phải dâng Đấng Christ như những của lễ căn bản cho Đức Chúa Trời mà còn như lễ quán. Chúng ta cần đầy dẫy sự vui mừng bởi kinh nghiệm Đấng Christ để có thể trở nên rượu cho Đức Chúa Trời và sẵn sàng đổ ra như lễ quán trên Đấng Christ cho Ngài. Kinh nghiệm này thật sâu xa và hoàn toàn chủ quan. Anh em có thể nói: “Đức Chúa Trời Cha ơi, con dâng chính mình như lễ quán trên Đấng Christ cho Ngài”. Dầu nói như vậy, nhưng nếu anh em không kinh nghiệm Đấng Christ đến mức được đầy dẫy sự vui mừng và say rượu thiên thượng thì anh em sẽ không có niềm vui và không sẵn sàng bị đổ ra như lễ quán cho Đức Chúa Trời. Trong nếp sống Hội Thánh, có khả năng và tiềm năng để kinh nghiệm Đấng Christ đến nỗi chúng ta sẽ được dầm thấm rượu thần thượng và thậm chí trở nên rượu. Ồ, trong nếp sống Hội Thánh, tôi đầy sự vui mừng và sẵn sàng đổ ra như lễ quán trên Đấng Christ để Đức Chúa Trời vui thỏa.
Đức Chúa Trời muốn vui hưởng rượu. Ngài không muốn rượu làm từ trái nho mà muốn rượu được làm từ sự dầm thấm Đấng Christ của chúng ta. Đức Chúa Trời không quan tâm đến trái nho –Ngài quan tâm đến anh em với Đấng Christ. Chúng ta phải trở thành rượu qua việc kinh nghiệm Đấng Christ. Nơi duy nhất để chúng ta có thể trở thành rượu của Đức Chúa Trời là trong Hội Thánh. Tôi quả quyết rằng trong Hội Thánh, kinh nghiệm Đấng Christ sẽ đem anh em đến chỗ đầy dẫy niềm vui thiên thượng và trở nên rượu thần thượng, sẵn sàng được đổ ra trên Đấng Christ để Đức Chúa Trời vui thỏa. Đây là phản ứng của Ítx-ra-ên tại Bê-tên. Tôi hoàn toàn tin chắc rằng từ nay trở đi sẽ có nhiều phản ứng giống như vậy trong các Hội Thánh địa phương. Nhiều thánh đồ yêu dấu sẽ nói: “Chúa ơi, con dầm thấm sự vui mừng của Ngài đến nỗi say. Con đã trở thành rượu để làm thỏa lòng Đức Chúa Trời của con. Bây giờ con sẵn sàng bị đổ ra, thậm chí chịu tuận đạo”. Xin nhớ rằng Phao-lô đã nói ông bị đổ ra như lễ quán trên Đấng Christ để Đức Chúa Trời vui thỏa. Trong nếp sống Hội Thánh, tất cả chúng ta phải tràn ngập niềm vui thiên thượng để sẵn sàng và vui lòng dâng chính mình làm sinh tế, bị đổ ra trên Đấng Christ hầu Đức Chúa Trời vui thỏa. Trong nếp sống Hội Thánh, tất cả chúng ta có thể kinh nghiệm Đấng Christ đến mức sẵn sàng bị đổ ra như lễ quán.
(3) Đổ Dầu Trên Cây Trụ
Như chúng tôi đã đề cập trong chương 28, việc đổ dầu trên cây trụ tượng trưng cho sự đổ ra của Linh Đức Chúa Trời trên những người được chọn của Ngài để xây dựng Nhà Đức Chúa Trời. Nhưng ở đây, việc đổ dầu trên cây trụ theo sau việc đổ lễ quán trên cây trụ. Điều này cho thấy việc chúng ta đổ chính mình ra như lễ quán cho Đức Chúa Trời dẫn đến sự đổ ra của Linh Đức Chúa Trời vì sự xây dựng của Ngài. Càng đổ chính mình ra với Đấng Christ như của lễ cho Đức Chúa Trời vì Nhà Ngài, càng dẫn đến sự đổ ra của Linh Đức Chúa Trời. Sự xây dựng Nhà Đức Chúa Trời cần điều này.
(4) Gọi Nơi Này Là Bê-tên
Câu 15 nói: “Đoạn Gia-cốp đặt tên nơi Đức Chúa Trời đã phán cùng mình là Bê-tên”. Trong Sáng Thế Ký chương 28, Gia-cốp đã đặt tên nơi đó là Bê-tên, nhưng trong Sáng Thế Ký 35, bởi được thuyết phục rằng đó là Bê-tên nên một lần nữa, ông lại đặt tên nơi đó là Bê-tên. Ở trong Hội Thánh càng lâu, chúng ta càng kinh nghiệm Đấng Christ trong Hội Thánh, càng quả quyết rằng đây là Bê-tên nên chúng ta càng dạn dĩ nói: “Đây là Hội Thánh và tôi đang ở đó”. Đây không chỉ là một từ ngữ, càng không phải là một tên gọi hay giáo phái mà là sự tin chắc và lời công bố của chúng ta về sự thật này. Chúng ta hoàn toàn tin chắc rằng đây là Bê-tên. Ngợi khen Chúa vì tất cả chúng ta đều có thể nói: “Tôi đang ở Bê-tên. Đây là Hội Thánh”.
Bài Tám Mươi
Được Biến Đổi
(3)
5) Kinh Nghiệm Tại Bê-tên
Chúng ta đã thấy rằng nhiều hạt giống lẽ thật quan trọng đã được gieo trong Sáng Thế Ký. Nhà Đức Chúa Trời, tức Bê-tên, là một trong những hạt giống này. Tuy nhiên, không nhiều Cơ-đốc nhân biết kinh nghiệm về Nhà Đức Chúa Trời là gì. Chắc chắn là theo Tân Ước, nhiều người biết rằng Nhà Đức Chúa Trời chỉ về Hội Thánh (1Ti. 3:15). Nhưng nếp sống Hội Thánh thực tế và đúng đắn ở đâu? Mặc dù trên đất có hàng triệu Cơ-đốc nhân, nhưng rất ít người trong họ có nếp sống Hội Thánh đích thực. Nhiều người chỉ ngồi trong nhà thờ để dự lễ sáng Chúa Nhật và lắng nghe linh mục hay mục sư. Nhưng đây không phải là nếp sống Hội Thánh thực tế và đúng đắn như được bày tỏ trong Kinh Thánh. Theo Kinh Thánh, trong nếp sống Hội Thánh đích thực, mỗi người được cứu phải là một Chi Thể sống động, thực hiện chức năng. Mỗi Chi Thể của Thân Thể Đấng Christ phải thực hiện chức năng. Không những các Chi Thể phải thực hiện chức năng mà cũng sống với nhau để biểu lộ Đức Chúa Trời trong Đấng Christ cách sống động, hằng ngày. Đây là nếp sống Hội Thánh thiết thực được bày tỏ trong Kinh Thánh. Những lẽ thật về nếp sống Hội Thánh thiết thực này được gieo như hạt giống trong Sáng Thế Ký.
Trước chương 35, Đức Chúa Trời đã được gọi là Đức Chúa Trời của một người nào đó, chẳng hạn, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham hay Đức Chúa Trời của Y-sác. Ngài là Đức Chúa Trời của những cá nhân. Nhưng trong 35:7, chúng ta có “Ên Bê-tên”, Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời. Ngài không còn chỉ là Đức Chúa Trời của những cá nhân; bây giờ Ngài là Đức Chúa Trời của một tập thể, tức Nhà của Đức Chúa Trời. Nhiều Cơ-đốc nhân chỉ kinh nghiệm Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của cá nhân mình. Không nhiều người kinh nghiệm Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời. Anh em đã kinh nghiệm bao nhiêu về Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của một tập thể? Tất cả chúng ta phải kinh nghiệm Đức Chúa Trời theo cách như thế để Ngài không chỉ là Đức Chúa Trời đối với chúng ta cách cá nhân mà còn là Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời. Có một sự khác biệt lớn giữa hai điều này.
Trong Sáng Thế Ký chương 35, chúng ta thấy một bước ngoặt quan trọng và triệt để. Tuy nhiên, không nhiều con cái Đức Chúa Trời đánh giá cao điều này. Họ đã đọc chương này nhiều lần mà không nhận ra bước ngoặt triệt để hàm chứa trong đó. Trước chương này, Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của cá nhân. Ngài là Đức Chúa Trời của A-bên, Đức Chúa Trời của Ê-nót, Đức Chúa Trời của Hê-nóc, Đức Chúa Trời của Nô-ê, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham và Đức Chúa Trời của Y-sác. Nhưng ở đây, Ngài không còn chỉ là Đức Chúa Trời của những cá nhân, mà là Ên Bê-tên, Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời. Theo tiếng Hê-bơ-rơ, “Ên” có nghĩa là Đức Chúa Trời. Trong danh xưng Ên Bê-tên, từ Hê-bơ-rơ dành cho Đức Chúa Trời này được dùng hai lần, ở đầu và cuối danh xưng này. Trong một ý nghĩa, Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời là gấp đôi. Phải thừa nhận rằng chúng ta chưa kinh nghiệm nhiều về điều này. Nhưng cảm tạ Chúa vì sau khi bước vào nếp sống Hội Thánh, chúng ta đã có một số kinh nghiệm về việc Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời đối với chúng ta với tư cách là một tập thể. Trong nếp sống Hội Thánh, chúng ta kinh nghiệm Đức Chúa Trời cách tập thể chứ không chỉ cách cá nhân. Tất cả chúng ta có thể làm chứng rằng Đức Chúa Trời mà chúng ta kinh nghiệm trong nếp sống Hội Thánh thì phong phú hơn và dịu ngọt hơn nhiều so với Đức Chúa Trời mà chúng ta kinh nghiệm trong đời sống cá nhân. Đây là lý do vì sao chúng ta dành nhiều thì giờ hơn trong nếp sống Hội Thánh. Về cá nhân, chúng ta có thể kinh nghiệm Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham hay Đức Chúa Trời của Y-sác, nhưng chúng ta không thể kinh nghiệm Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của Bê-tên. Chúng ta chỉ có thể kinh nghiệm Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời trong nếp sống Hội Thánh. Nếu cách đây nhiều năm, anh em được nghe về Đức Chúa Trời của một tập thể thì với anh em, điều đó nghe như tiếng nước ngoài. Nhưng ngày nay điều đó không còn xa lạ đối với chúng ta. Chúng ta quen thuộc với kinh nghiệm này và đánh giá cao điều đó hơn cả kinh nghiệm cá nhân của chúng ta về Đức Chúa Trời.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là không có phương diện kinh nghiệm Đức Chúa Trời cách cá nhân. Ngay cả ngày nay vẫn có phương diện này. Đừng bao giờ quên rằng các lẽ thật trong Kinh Thánh đều có hai phương diện. Điều này cũng đúng với kinh nghiệm về Đức Chúa Trời vì kinh nghiệm về Đức Chúa Trời có phương diện tập thể cũng như phương diện cá nhân. Ngày nay, nhiều Cơ-đốc nhân không có kinh nghiệm về Đức Chúa Trời hay chỉ có kinh nghiệm Đức Chúa Trời cách cá nhân. Họ thiếu kinh nghiệm Đức Chúa Trời theo cách tập thể. Nhưng trong từng buổi nhóm của nếp sống Hội Thánh, chúng ta kinh nghiệm Đức Chúa Trời theo cách tập thể.
Về điểm này, tôi cần nói lời thành thật với một số người trong anh em. Dù đã nhóm với chúng tôi hằng tuần, nhưng anh em không có kinh nghiệm về Đức Chúa Trời cách tập thể. Chẳng hạn, anh em có thể cầu nguyện hằng ngày trong đời sống riêng tư, nhưng anh em chưa bao giờ cầu nguyện trong các buổi nhóm của Hội Thánh. Trong các buổi nhóm, anh em là người quan sát, giống như khán giả xem đấu bóng. Anh em xem người khác chơi, còn chính mình thì không. Anh em không bao giờ tham dự vào các buổi nhóm. Hơn nữa, một số anh em chỉ trích người tham dự, nói rằng họ quá dạn dĩ hay quá nhanh. Còn anh em thì sao? Anh em ở đây để làm nhà phê bình, khán giả hay để tham dự vào nếp sống Hội Thánh? Điều này cho thấy rằng một số người giữa vòng chúng ta không đánh giá cao kinh nghiệm về Đức Chúa Trời cách tập thể. Một số người trong chúng ta vẫn không cầu nguyện trong các buổi nhóm. Nếu được yêu cầu cầu nguyện, anh em luôn xin kiếu. Điều này bày tỏ rằng anh em xem người khác là thầy tế lễ, còn chính mình là thường dân . Bởi làm điều này, anh em đã thiết lập hệ thống giáo-phẩm–giáo-dân. Trong cách nhìn của Đức Chúa Trời, đây là tà giáo. Tất cả chúng ta phải cầu nguyện để lật đổ hệ thống giáo-phẩm–giáo-dân này.
Theo nhận xét của tôi, buổi nhóm cầu nguyện tại Anaheim tốt hơn ở bất kỳ Hội Thánh nào khác. Tôi đã thăm viếng hầu như tất cả các Hội Thánh và tôi có thể làm chứng rằng buổi nhóm cầu nguyện tại Anaheim là tốt nhất. Lý do là ở đó không có giáo phẩm hay giáo dân trong buổi nhóm cầu nguyện. Dù nhiều người cầu nguyện, nhưng không ai tự mình hoàn thành một lời cầu nguyện. Đúng ra, cần nhiều người trong chúng ta để hoàn thành một lời cầu nguyện. Theo cách truyền thống cũ, khi một ai đó cầu nguyện, người đó không chỉ hoàn thành một lời cầu nguyện mà có lẽ hoàn thành hai hay ba lời cầu nguyện khác cùng một lúc. Nhiều người khác đã không cầu nguyện gì hoặc họ sẽ cầu nguyện nhiều lời cầu nguyện tiếp theo. Nhưng tại Anaheim, sau khi ai đó cầu nguyện một câu ngắn, một người khác sẽ tiếp theo. Bằng cách này, nhiều người cùng thực hiện chức năng để dâng một lời cầu nguyện. Đây là kinh nghiệm về Ên Bê-tên, kinh nghiệm Đức Chúa Trời cách tập thể.
Sáng Thế Ký chương 35 là một bước ngoặt cơ bản từ kinh nghiệm Đức Chúa Trời cách cá nhân qua kinh nghiệm Đức Chúa Trời cách tập thể. Trước chương này, Ên Bê-tên không được đề cập. Ê-lô-him được bày tỏ trong chương 1 và Giê-hô-va được khải thị trong chương 2. Về sau, Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp rằng Ngài là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham và Đức Chúa Trời của Y-sác. Nhưng như chúng tôi đã chỉ ra, trong chương 35, chúng ta thấy một danh thần thượng mới khác –Ên Bê-tên, Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời.
Ở một chỗ khác trong bài này, chúng ta thấy ý nghĩa của việc Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp rằng tên ông không còn là Gia-cốp nữa mà là Ítx-ra-ên. Đức Chúa Trời phán với Gia-cốp: “Ítx-ra-ên sẽ là tên ngươi” (c. 10) và dường như Gia-cốp nói với Đức Chúa Trời: “Danh Ngài là Ên Bê-tên”. Ngày nay anh em là ai –Gia-cốp hay Ítx-ra-ên? Ítx-ra-ên nghĩa là gì? Trả lời rằng tên gọi đó có nghĩa là người vật lộn với Đức Chúa Trời thì quá giáo lý. Ítx-ra-ên là những thành viên của Hội Thánh và Ên Bê-tên là nếp sống Hội Thánh. Chúng ta là những thành viên của Hội Thánh trong nếp sống Hội Thánh. Đây không phải là giáo lý mà là kinh nghiệm. Những thành viên của Hội Thánh là những người được đổ đầy Đức Chúa Trời và nếp sống Hội Thánh là sự sống tập thể của Đức Chúa Trời. Những thành viên của Hội Thánh là những người được đổ đầy Đức Chúa Trời cùng sống với nhau để vui hưởng Đức Chúa Trời và biểu lộ Ngài. Đây là Ítx-ra-ên tại Ên Bê-tên.
a) Bàn Thờ Của Gia-cốp
Tại Bê-tên, Gia-cốp đã xây một bàn thờ (c. 6-7). Kinh nghiệm của Gia-cốp về bàn thờ mang tính tiệm tiến. Khi thấy khải tượng về Bê-tên (28:18-19), ông đã không dựng bàn thờ. Dù đã làm một công việc tuyệt vời là giải thích chiêm bao của mình nhưng ông chỉ dựng một cây trụ. Suốt những năm ở Pha-đan A-ram, Gia-cốp không xây bàn thờ nào để dâng điều gì đó cho Đức Chúa Trời. Thay vì thế, ông đã dùng nhiều mánh khóe để lừa La-ban. Sau khi rời Pha-đan A-ram, đầu tiên Gia-cốp trở về vùng phía đông Giô-đanh để đến Su-cốt (33:17). Trong 33:17-18, Kinh Thánh không nói rằng Su-cốt ở trong “xứ Ca-na-an” như khi nói về Si-chem. Tại Su-cốt, Gia-cốp đã xây nhà cho ông và những lều cho bầy gia súc, nhưng ông không dựng bàn thờ cho Đức Chúa Trời. Điều này bày tỏ rằng ông quan tâm đến chính mình và gia súc mà không quan tâm đến Đức Chúa Trời. Cuối cùng, Gia-cốp rời Su-cốt và đi đến Si-chem trong xứ Ca-na-an, nơi ông dựng lều cho mình và lập một bàn thờ (33:18-20). Gia-cốp đặt tên bàn thờ đó là “Ên Ên-ô-hê Ítx-ra-ên”, nghĩa là Đức Chúa Trời của Ítx-ra-ên. Bàn thờ này được xây cho Đức Chúa Trời thuộc về kinh nghiệm cá nhân, riêng tư của Gia-cốp. Khi đặt tên bàn thờ là Ên Ên-ô-hê Ítx-ra-ên, thật ra ông gọi nơi đó là Đức Chúa Trời của chính ông. Nhiều Cơ-đốc nhân giống như điều này. Họ tìm kiếm những kinh nghiệm thuộc linh cho chính họ cách cá nhân. Họ học tập làm thế nào để kinh nghiệm Đấng Christ và cách tin cậy Đức Chúa Trời cách cá nhân. Với họ, Đức Chúa Trời không phải là Ên Bê-tên mà là Ên Ên-ô-hê Ítx-ra-ên. Nhưng rất ít Cơ-đốc nhân quan tâm đến việc Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời. Trái lại, hầu như tất cả Cơ-đốc nhân tìm kiếm đều quan tâm đến việc Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của họ. Một số trong họ nói: “Đức Chúa Trời không phải là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác và Đức Chúa Trời của Gia-cốp sao? Có gì sai khi nói rằng Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của tôi? Ồ, Đức Chúa Trời kỳ diệu này là Đức Chúa Trời của tôi!” Có lẽ Sách Sáng Thế Ký của họ không hơn 30 chương. Họ phải tiến tới chương 35 và thấy rằng Đức Chúa Trời không còn chỉ là Đức Chúa Trời của cá nhân mà là Đức Chúa Trời của Nhà Đức Chúa Trời.
Tại Bê-tên trong chương 28, ở Pha-đan A-ram và ở Su-cốt, Gia-cốp không có bàn thờ. Tại Si-chem, ông đã xây một bàn thờ. Dù xây bàn thờ ở Si-chem là tốt, nhưng bàn thờ này đã không được xây tại Nhà của Đức Chúa Trời, không được xây trong nếp sống Hội Thánh. Nói đúng hơn, nó được dựng lên ở nơi có phần xa rời nếp sống Hội Thánh. Nếu xem bản đồ, anh em sẽ thấy Si-chem không quá xa Bê-tên. Từ Si-chem có nghĩa là vai, tượng trưng cho sức mạnh. Khi đến Si-chem, Gia-cốp đã được làm cho mạnh mẽ vì Si-chem là nơi làm cho mạnh mẽ. Cũng vậy, khi đến với “Si-chem” của chúng ta, chúng ta cũng được làm cho mạnh mẽ. Hầu như tất cả các cuộc phấn hưng trong Cơ-đốc giáo ngày nay đều xảy ra tại “Si-chem”. Những cuộc phấn hưng này chỉ làm mạnh mẽ mọi người. Nhiều Cơ-đốc nhân cần một “Si-chem”, một cuộc phấn hưng, mỗi năm một lần để làm họ mạnh mẽ. Không một sứ giả phục hưng nào quan tâm đến nếp sống Hội Thánh. Họ chỉ quan tâm đến việc làm mạnh mẽ mọi người để tiến lên trong đời sống Cơ-đốc. Họ không đề cập gì đến Hội Thánh.
Bàn thờ xây tại Si-chem được đặt tên là Ên Ên-ô-hê Ítx-ra-ên, theo danh của Đức Chúa Trời khi liên quan đến một cá nhân, không phải là Ên Bê-tên, theo danh của Đức Chúa Trời khi liên quan đến một tập thể. Một số người có thể nói: “Được làm cho mạnh mẽ tại Si-chem không tốt sao?” Nhưng hãy nhìn vào điều đã xảy ra cho Gia-cốp trong chương 34. Sau khi ổn định cuộc sống tại Si-chem, rắc rối đã đến với ông. Ông có một cái lều làm nơi ở và một bàn thờ để dâng điều gì đó cho Đức Chúa Trời. Dù Gia-cốp có thể thỏa lòng, nhưng Đức Chúa Trời thì không. Vì thế, kinh nghiệm trong chương 34 là cần thiết. Rắc rối xảy đến và rắc rối này làm cho Gia-cốp mất bình an. Sau điều này, trong 35:1, Đức Chúa Trời có thể phán: “Hãy chỗi dậy, đi lên Bê-tên và ở đó; tại đó hãy lập một bàn thờ cho Đức Chúa Trời”. Đức Chúa Trời dường như phán với Gia-cốp rằng: “Ta không muốn ngươi ở lại Si-chem. Chỉ được làm cho mạnh mẽ trong đời sống Cơ-đốc thì chưa đủ. Một đời sống mạnh mẽ không hề làm Ta thỏa mãn. Ta khao khát nếp sống Hội Thánh. Ta không muốn sức mạnh –Ta muốn Nhà của Đức Chúa Trời. Ta không muốn ngươi cứ ở lại Si-chem, nhưng muốn ngươi đi lên Bê-tên”. Sau khi đã đến Bê-tên, Gia-cốp lập một bàn thờ và đặt tên là Ên Bê-tên.
Kinh nghiệm của Gia-cốp về bàn thờ là tiệm tiến. Tại Pha-đan A-ram hay Su-cốt không có bàn thờ. Tại Si-chem, bàn thờ đã được dựng lên cho Đức Chúa Trời của kinh nghiệm cá nhân ông; đó không phải là bàn thờ để kinh nghiệm Đức Chúa Trời theo cách tập thể. Kinh nghiệm cá nhân về Đức Chúa Trời thì tốt, nhưng không đủ. Chúng ta cần tiến từ kinh nghiệm cá nhân đến kinh nghiệm tập thể.
Bàn thờ là để dâng mình. Có lẽ tất cả anh em đều đã dâng mình cho Chúa. Nhưng sự dâng mình đó ở đâu –tại Si-chem hay Bê-tên? Đó là kinh nghiệm của Ên Ên-ô-hê Ítx-ra-ên hay Ên Bê-tên? Trước khi bước vào nếp sống Hội Thánh, tôi đã dâng mình nhiều lần. Nhưng sự dâng mình mà tôi thực hiện sau khi bước vào nếp sống Hội Thánh thì cao hơn bất kỳ sự dâng mình nào trước đó. Sự dâng mình của tôi trước [khi bước vào] nếp sống Hội Thánh thì chỉ vì chính tôi. Đó là để tôi được thánh khiết, thuộc linh, đắc thắng và có thể được Đức Chúa Trời chấp nhận. Nhưng sự dâng mình của tôi sau khi bước vào nếp sống Hội Thánh thì khác hẳn. Khi sống cách cá nhân, anh em không cần dâng mình nhiều. Tuy nhiên, sau khi đã lập gia đình, anh em thấy rằng người phối ngẫu của mình là kẻ gây rối và anh em cần dâng mình vì tình hình mới này. Anh em có thể nói với Chúa: “Chúa ơi, trước khi lập gia đình, con dâng mình cho Ngài để được thánh khiết, thuộc linh và đắc thắng. Bây giờ con đã lập gia đình, con phải dâng mình cho Ngài vì điều này. Con thích mở cửa sổ nhưng vợ con thì muốn đóng. Con cần dâng mình để thích ứng với tình hình này”. Sự dâng mình này thật mới và khác trước. Về sau, anh em có con cái và điều này đòi hỏi sự dâng mình hơn nữa. Khi bước vào nếp sống Hội Thánh, anh em không chỉ có một người gây rối mà có đến hàng trăm. Nhiều người sợ đến Anaheim, nghĩ rằng Hội Thánh đó quá lớn và các trưởng lão ở đây rất mạnh mẽ và thẳng thắn. Họ thích đi đến một địa phương nhỏ hơn. Điều này cho thấy rằng khi bước vào nếp sống Hội Thánh, chúng ta cần sự dâng mình ngày càng lớn hơn. Khi lập gia đình, anh em cần dâng mình; khi có con, anh em cần sự dâng mình lớn hơn; và khi bước vào nếp sống Hội Thánh, đặc biệt Hội Thánh tại Anaheim, anh em cần sự dâng mình lớn nhất. Không có sự dâng mình cao nhất này, anh em không thể chịu nổi nếp sống Hội Thánh tại Anaheim. Anh em có thể tự nhủ: “Ồ, ở Anaheim thật khó làm sao! Chỗ nào cũng có ‘cảnh sát’. Tôi hoàn toàn không thể thích nghi với tình trạng này”. Vì không thể thích nghi với nơi đó nên anh em phải xây bàn thờ để thích nghi. Như tất cả chúng ta đều biết, trước Đền Thờ có bàn thờ và không ai có thể bước vào Đền Thờ mà trước hết không qua bàn thờ. Anh em phải dừng tại bàn thờ và dâng mình, đặt chính mình trên bàn thờ để bị giết. Và sau khi đã được phục sinh, anh em sẽ tự do bước vào Đền Thờ.
Ý nghĩa của bàn thờ là gì? Bàn thờ là để giết chết. Một số người nói: “Nếp sống Hội Thánh thì tốt, nhưng tôi không thể chịu nổi những anh em dẫn dắt đó”. Người khác lại nói: “Tôi đánh giá cao nếp sống Hội Thánh, nhưng không thể chịu đựng những chị em dẫn dắt đó. Họ quá thánh khiết. Sự thánh khiết của họ giết chết tôi”. Thế thì, anh em nên đi đâu –trở lại Si-chem hay Pha-đan A-ram? Anh em không có lựa chọn nào khác ngoài việc leo lên bàn thờ tại Bê-tên và bị giết. Bàn thờ tại Si-chem là bàn thờ cá nhân, nhưng bàn thờ tại Ên Bê-tên là bàn thờ tập thể. Đây là bàn thờ của Nhà Đức Chúa Trời, và trên đó anh em phải dâng mình vì Nhà Đức Chúa Trời. Tôi đã làm điều này nhiều lần và tôi đã bị giết cách đây nhiều năm. Bây giờ, không ai có thể xúc phạm tôi. Anh em không thể xúc phạm người đã bị giết. Nếu không tiếp nhận lời này và xây bàn thờ tại Ên Bê-tên, anh em sẽ không ở trong Hội Thánh lâu hơn. Một ngày kia, anh em sẽ bỏ đi hoặc trở nên bàng quan. Khi vui, anh em sẽ đến các buổi nhóm; nhưng khi không vui, sẽ không đến. Dường như Hội Thánh là Hội Thánh, còn anh em là anh em; anh em và Hội Thánh không có liên quan gì với nhau. Nếu không trở nên bàng quan, anh em sẽ bỏ đi vì đã bị xúc phạm. Hội Thánh đầy những người gây vấp phạm. Tôi đã bị giết cách đây khá lâu vì nếp sống Hội Thánh ở Hoa Lục. Do đó, không ai trong anh em có thể giết tôi nữa. Tôi không thể bị anh em xúc phạm. Đây là kinh nghiệm về bàn thờ được xây tại Bê-tên. Nếu anh em vẫn còn bị xúc phạm, điều đó có nghĩa là, dù có thể có bàn thờ tại Si-chem, nhưng anh em chưa có bàn thờ tại Bê-tên. Có bàn thờ tại Bê-tên nghĩa là có sự dâng mình cho nếp sống Hội Thánh. Anh em cần dâng mình cho Chúa cách quả quyết và cụ thể vì nếp sống Hội Thánh. Nếu làm điều này, anh em sẽ không bao giờ bị xúc phạm. Trái lại, anh em sẽ sẵn sàng cho những thử thách, thử nghiệm và chịu khổ. Tất cả chúng ta cần một bàn thờ như vậy. Đây là kinh nghiệm tại Bê-tên, kinh nghiệm về nếp sống Hội Thánh.
Nếu đọc các chương từ 28 đến 35 một lần nữa, chú ý đến vấn đề bàn thờ, anh em sẽ thấy sự tiến triển từ chỗ không có bàn thờ đến bàn thờ cao nhất, bàn thờ tại Ên Bê-tên. Chúng ta cần dâng mình rõ ràng, cụ thể cho nếp sống Hội Thánh. Chúng ta cần nói: “Chúa ơi, bây giờ con muốn dâng mình hoàn toàn và cụ thể cho Ngài, không phải để con được thánh khiết, thuộc linh hay đắc thắng nhưng để con có thể kinh nghiệm Nhà Ngài và cứ ở trong đó”. Trong 1Ti-mô-thê 3:15, Phao-lô nói với Ti-mô-thê: “Phỏng ta có chậm trễ thì con cũng có thể biết cần phải cư xử thể nào trong Nhà Đức Chúa Trời, tức là Hội Thánh của Đức Chúa Trời hằng sống”. Chúng ta cần kinh nghiệm Đức Chúa Trời trong Nhà Ngài và cư xử trong Nhà Đức Chúa Trời. Điều này đòi hỏi sự dâng mình rõ ràng và một bàn thờ cụ thể. Bàn thờ chung chung, thông thường mà chúng ta đã kinh nghiệm trước đây sẽ không đủ cho điều này. Tất cả chúng ta cần sự dâng mình cao nhất trên bàn thờ tại Bê-tên.
Trong những thế kỷ trước, nhiều sách về chủ đề dâng mình đã được các giáo sư Cơ-đốc xuất bản. Nhưng theo như tôi biết, không một sách nào bảo Cơ-đốc nhân dâng mình vì Nhà của Đức Chúa Trời. Cuốn sách nổi tiếng của Bà Hannah W. Smith, Bí Quyết Một Đời Sống Hạnh Phúc Của Cơ-Đốc Nhân, chủ yếu nhấn mạnh về vấn đề dâng mình, nhưng chỉ vì đời sống Cơ-đốc hạnh phúc. Thậm chí bà xem sự dâng mình là một bí quyết của đời sống Cơ-đốc hạnh phúc mà không nói gì về nếp sống Hội Thánh. Hội Đồng Keswick, mà Bà Smith có liên hệ nhiều, cũng nhấn mạnh đến sự dâng mình. Thật ra, vào những ngày đầu, các bài được rao giảng tại Hội Đồng Keswick tập trung vào sự dâng mình. Tuy nhiên, như tôi biết, họ không đề cập gì đến sự dâng mình vì nếp sống Hội Thánh. Hầu như trong mọi cuộc phấn hưng của Cơ-đốc giáo, sự dâng mình được nhấn mạnh, nhưng không ai được nghe về sự dâng mình vì Nhà Đức Chúa Trời. Vì Cơ-đốc nhân không thấy nếp sống Hội Thánh nên mọi bàn thờ của họ cao nhất là được xây tại “Si-chem”. Nhưng ngày nay trong sự khôi phục của Chúa, chúng ta phải xây bàn thờ của mình tại Bê-tên. Chúng ta cần sự dâng mình cao nhất vì nếp sống Hội Thánh để hoàn thành mục đích đời đời của Đức Chúa Trời và làm thỏa khát vọng của lòng Ngài.
b) Sự Hiện Ra Của Đức Chúa Trời
Gia-cốp cũng đã kinh nghiệm sự tiến triển dần dần trong vấn đề hiện ra của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã hiện ra với ông trong chiêm bao ở chương 28, nhưng sự hiện ra đó không bền vững và không thực. Điều chúng ta thấy trong chiêm bao thì không thể có thực. Điều đó có thể đúng, nhưng không cụ thể. Đa-ni-ên đã thấy một pho tượng lớn hình người trong chiêm bao (Đa. 2:19), nhưng pho tượng đó không thể có thực như một con người thật và hai chân bằng sắt trong chiêm bao đó không vững chắc như hai phần của Đế quốc La-mã. Đang khi Đa-ni-ên ngắm xem những điều này trong chiêm bao, ông không có kinh nghiệm về chúng. Cũng vậy, dù Gia-cốp đã kinh nghiệm sự hiện ra của Đức Chúa Trời trong chiêm bao, nhưng tại Ên Bê-tên ông mới kinh nghiệm sự hiện ra của Đức Chúa Trời cách chắc chắn. Chúa đã phán với Gia-cốp khi ông ở Pha-đan A-ram (31:3), nhưng đó không phải là sự hiện ra chắc chắn của Chúa. Trong 35:1, Chúa cũng phán với ông, nhưng đó cũng không phải là sự hiện ra chắc chắn. Chỉ tại Ên Bê-tên, Gia-cốp mới kinh nghiệm sự hiện ra của Đức Chúa Trời cách có thực. Đây là sự tiến bộ trong kinh nghiệm của Gia-cốp về sự hiện ra của Đức Chúa Trời.
Nhiều người trong chúng ta có thể làm chứng rằng trước khi bước vào nếp sống Hội Thánh, chúng ta đã có một kinh nghiệm nào đó về sự hiện ra của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã hiện ra với chúng ta, nhưng sự hiện ra đó không vững chắc. Nhưng sau khi bước vào và ở trong nếp sống Hội Thánh một thời gian, chúng ta có thể làm chứng rằng sự hiện ra của Đức Chúa Trời ở đây không những có thật mà còn chắc chắn. Nếu ai muốn rời bỏ nếp sống Hội Thánh sau khi ở một thời gian, họ không thể phủ nhận rằng khi ở trong nếp sống Hội Thánh, họ đã kinh nghiệm sự hiện ra của Đức Chúa Trời cách chắc chắn. Trước khi bước vào nếp sống Hội Thánh, sự hiện ra của Đức Chúa Trời khá mơ hồ. Nhưng sự hiện ra của Đức Chúa Trời trong Hội Thánh thì luôn luôn có thực. Sự hiện ra đó quá cụ thể đến nỗi dường như chúng ta có thể chạm đến. Kinh nghiệm tốt nhất về sự hiện ra của Đức Chúa Trời chỉ ở trong Hội Thánh.
c) Sự Ban Phước Của Đức Chúa Trời
Cũng có sự tiệm tiến trong sự ban phước của Đức Chúa Trời. Trong khải tượng ở Bê-tên (28:13-15), ở Pha-đan A-ram và ở Si-chem (31:3; 35:1), phước hạnh của Đức Chúa Trời không ban cho Gia-cốp. Đức Chúa Trời ban phước cho Gia-cốp tại Phê-ni-ên, nhưng ở đó Ngài không ban phước cho ông cách cụ thể (32:29). Phước hạnh cụ thể của Đức Chúa Trời không ban cho Gia-cốp vì ông chưa ở nơi mà Ngài định cho ông ở. Tại Phê-ni-ên, chúng ta được biết rằng Đức Chúa Trời đã ban phước cho Gia-cốp, nhưng không biết Ngài ban phước cho ông theo cách nào. Tuy nhiên, trong chương 35, tại Bê-tên, phước hạnh thì rất rõ nét. Tại đó, Đức Chúa Trời đã ban phước cho Gia-cốp rằng: “Ta là Đức Chúa Trời Toàn Túc: hãy sinh sản và thêm nhiều; một dân và nhiều dân sẽ ra từ ngươi, và các vua cũng sẽ do ngươi sanh ra; xứ Ta đã ban cho Áp-ra-ham và Y-sác thì Ta sẽ cho ngươi và dòng dõi ngươi” (c. 11-12, Hê.). Đây là những điều chắc chắn về phước hạnh của Đức Chúa Trời tại Bê-tên.
d) Kinh Nghiệm Của Gia-cốp Về Tên Mới
Tại Bê-tên, Gia-cốp đã kinh nghiệm tên mới của ông. Tên ông đã được đổi tại Phê-ni-ên (32:28,30), nhưng ông đã kinh nghiệm tên mới này tại Bê-tên (35:10). Tại Bê-tên, toàn bản thể của Gia-cốp đã được thay đổi và ông trở thành một người mới –Ítx-ra-ên. Là Cơ-đốc nhân, dù có tốt đến đâu trước khi bước vào nếp sống Hội Thánh, chúng ta vẫn không mới. Nhưng sau khi bước vào nếp sống Hội Thánh, điều gì đó bên trong đòi hỏi chúng ta phải mới. Chúng ta phải là người chồng mới, người cha mới, người mẹ mới, người con mới. Chúng ta nhận thức rằng từ nay trở đi, chúng ta phải là một người khác. Đây là kinh nghiệm về sự biến đổi.
Nếp sống Hội Thánh là nếp sống biến đổi. Trong Hội Thánh, mọi người đang ở trong tiến trình đổi mới. Chúng ta đang được đổi mới hằng ngày (La. 12:2; 2Cô. 4:16). Chúng ta không bị sửa sai vì điều đó không có ý nghĩa gì nhưng là đang được đổi mới. Hội Thánh hoàn toàn là một người mới (Êph. 2:15) và nếp sống Hội Thánh là nếp sống của Ítx-ra-ên được biến đổi. Đó là sự sống mới với một người mới và một bản thể mới. Ở đây, tại Bê-tên, chúng ta kinh nghiệm sự sống mới là chính Đức Chúa Trời trong Đấng Christ. Ở đây, trong nếp sống Hội Thánh, mỗi ngày chúng ta càng trở nên mới hơn. Càng ở lâu trong nếp sống Hội Thánh đúng đắn, chúng ta càng trở nên mới. Tuổi tác chúng ta ngày càng lớn hơn, nhưng bản thể chúng ta trở nên mới hơn. Tất cả anh chị em lớn tuổi phải trở nên mới hơn, nhanh hơn, mạnh hơn và tươi tắn hơn. Trong sự chia sẻ, họ cần nói lớn hơn và nhanh hơn người trẻ.
Tôi mong rằng tất cả những điểm trong bài này sẽ trở thành kinh nghiệm thiết thực của anh em. Trong nếp sống Hội Thánh, chúng ta cần sự dâng mình cao nhất, sự dâng mình vì Nhà Đức Chúa Trời, không vì sự phong phú cá nhân. Nếu có điều này, chúng ta sẽ có sự hiện ra của Đức Chúa Trời cách thiết thực và vui hưởng phước hạnh đầy đủ của Ngài. Khi đó, hằng ngày chúng ta sẽ càng ngày càng mới hơn. Đây là kinh nghiệm tại Bê-tên, kinh nghiệm về nếp sống Hội Thánh.