"CẢ KINH THÁNH LÀ BỞI ĐỨC CHÚA TRỜI SOI DẪN ... HẦU CHO NGƯỜI THUỘC VỀ ĐỨC CHÚA TRỜI ĐƯỢC TRỌN VẸN VÀ SẮM SẴN ĐỂ LÀM MỌI VIỆC LÀNH"
II Timothy 3:16a, 17
  

HỘI TRUYỀN GIÁO PHÚC ÂM VIỆT NAM
(Vietnamese Full Gospel Missions)
TRƯỜNG KINH THÁNH TẠI GIA
(Home Bible School) www.HomeBibleSchoolVietnam.com

Học Báo:
"SỨ GIẢ TÌNH YÊU"

(The Love Ambassadors)
P.O.Box 565, Westminster, CA 92684-USA
Email: VNFGMissions@Yahoo.com

TIẾNG NÓI CHÂN LÝ
(The Voice of Truth)
www.TiengNoiChanLy.com
HỘI THÁNH PHÚC ÂM VIỆT NAM
tại Westminster
(Vietnamese Full Gospel Church)
14381 Magnolia Ave. Westminster, CA 92683-USA
ĐỘC QUYỀN PHIÊN DỊCH VÀ PHỔ DỤNG
© 1979, 1996 GLOBAL YOUTH EVANGELISM
P.O. Box 1019, Orland, CA 95963 - USA
(Giữ bản quyền. Cấm in sao lại từng phần hay toàn bản dưới mọi hình thức hoặc bằng mọi phương tiện).

  

THỐNG KÊ

Đã truy cập:6870104
Đang truy cập:98

Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp 7, 8

bystolic

bystolic open

alcohol and sertraline 50 mg

sertraline and alcohol abuse online

 CHƯƠNG BẢY

ĐẶC ĐIỂM CỦA Y-SÁC

Kinh-thánh: Sáng 25:5-6, 11a; 26:1-5, 23-24

Đức Chúa Trời không những theo đuổi Áp-ra-ham, mà Ngài còn theo đuổi một chiếc bình tập thể. Ngài theo đuổi con cháu dòng dõi Áp-ra-ham, tức là hội-thánh, là những người sẽ hoàn thành mục đích của Ngài. Lịch sử của Áp-ra-ham bao hàm cả kinh nghiệm riêng của ông lẫn kinh nghiệm thiết yếu của mỗi chiếc bình của Đức Chúa Trời. Áp-ra-ham không chỉ là một cá nhân, ông là cha của những người tin (Ga 3:7). Ông phải trải qua những kinh nghiệm này thế nào thì tất cả những người tin cũng phải trải qua những kinh nghiệm này thể ấy. Khi đọc tiểu sử của Áp-ra-ham, chúng ta phải nhận thức rằng tiểu sử của ông không những là lời mô tả kinh nghiệm Chúa đối xử với ông, nhưng đó còn là lời mô tả tiêu chuẩn Đức Chúa Trời đối xử với tất cả con cái Ngài. Kinh nghiệm của Áp-ra-ham là điều Đức Chúa Trời đòi hỏi nơi mỗi tín đồ. Nếu không đáp ứng đòi hỏi này, chúng ta không thể làm thỏa lòng Đức Chúa Trời và không thể đạt đến mục tiêu của Ngài.

Đức Chúa Trời muốn chúng ta làm những chiếc bình để thực thi chương trình của Ngài. Ngài muốn chúng ta dự phần trong công tác khôi phục của Ngài. Những kinh nghiệm của Áp-ra-ham rất tuyệt vời và những sự xử lý ông nhận được thật quí báu. Ban đầu, ông là một người bình thường, nhưng Đức Chúa Trời đã đem ông qua nhiều kinh nghiệm cho đến ngày kia ông trở thành nhân vật sáng chói trong Sáng-thế Ký chương 22. Ở đây có một vấn đề được nêu lên. Tại sao một số người trong chúng ta vẫn không chiếu sáng dầu đã làm Cơ-đốc-nhân nhiều năm rồi? Nếu Áp-ra-ham là tiêu chuẩn của dân Đức Chúa Trời, làm thế nào chúng ta đạt đến tiêu chuẩn ấy? Làm thế nào chúng ta có thể để cho Đức Chúa Trời hoàn thành trong chúng ta điều Ngài đã hoàn thành trong Áp-ra-ham? Đức Chúa Trời có được một chiếc bình trong Áp-ra-ham. Ngài có được một chiếc bình trong chúng ta không? Đó là vấn đề trước mắt chúng ta.

Kinh-thánh cho biết Đức Chúa Trời không những được gọi là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, mà còn là Đức Chúa Trời của Y-sác. Sau đó, Ngài còn được gọi là Đức Chúa Trời của Gia-cốp. Theo mục tiêu của Đức Chúa Trời, Áp-ra-ham trọn vẹn trong chính ông. Nhưng theo công tác của Ngài, ông không trọn vẹn. Đức Chúa Trời cần Y-sác và Gia-cốp rồi mới có được sự trọn vẹn. Đó là một nguyên tắc rất quan trọng trong Kinh-thánh. Để Đức Chúa Trời có được một người, người ấy phải biết Đức Chúa Trời là Cha, thậm chí như Áp-ra-ham đã biết Ngài là Cha. Người ấy phải được giải cứu khỏi xác thịt như Áp-ra-ham đã được giải cứu. Người ấy cũng phải biết Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của Y-sác và Đức Chúa Trời của Gia-cốp. Một người phải biết Đức Chúa Trời của Y-sác và Đức Chúa Trời của Gia-cốp rồi mới đạt được những gì Áp-ra-ham đạt được. Mục đích của Đức Chúa Trời hoàn toàn tùy thuộc nơi Áp-ra-ham, bất cứ điều gì được ban cho Y-sác thì đã được ban cho Áp-ra-ham rồi. Y-sác không vượt quá Áp-ra-ham, và Gia-cốp cũng không tiến xa hơn Áp-ra-ham. Nếu Áp-ra-ham đã lên đến đỉnh, vì sao ông không thể thừa kế một vương quốc ngay lập tức? Không thể được vì vẫn cần có những kinh nghiệm bổ sung. Vẫn cần có Y-sác và Gia-cốp thêm vào Áp-ra-ham trước khi Đức Chúa Trời có thể đạt được điều Ngài dự định đạt được trong Áp-ra-ham. Nói cách khác, chúng ta cần kinh nghiệm của Áp-ra-ham, cần kinh nghiệm của Y-sác, và cũng cần kinh nghiệm của Gia-cốp nữa. Áp-ra-ham là tiêu chuẩn cho chúng ta. Nhưng giữa Áp-ra-ham và quốc gia Y-sơ-ra-ên, vẫn còn có Y-sác và Gia-cốp. Đức Chúa Trời không thể nhảy qua Y-sác và Gia-cốp để đến thẳng quốc gia Y-sơ-ra-ên. Trước hết phải có những kinh nghiệm về Đức Chúa Trời mà Y-sác biết, và Đức Chúa Trời mà Gia-cốp biết, trước khi có được quốc gia Y-sơ-ra-ên và trước khi có được kinh nghiệm tập thể. Đức Chúa Trời theo đuổi một chiếc bình tập thể. Để có thể trở thành chiếc bình tập thể, chiếc bình ấy phải nhận biết Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, và Đức Chúa Trời của Gia-cốp. Chúng ta cần phải luôn luôn nhớ lời Đức Chúa Trời phán: “Ta là... Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác và Đức Chúa Trời của Gia- cốp” (Xuất 3:6). Ngay khi Đức Chúa Trời được gọi là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, và Đức Chúa Trời của Gia-cốp, quốc gia Y-sơ-ra-ên xuất hiện. Điều này được khải thị trong sách Xuất Ê-díp-tô Ký. Một khi đạt được điều này, Đức Chúa Trời có chiếc bình tập thể của Ngài. Bây giờ, chúng ta hãy xem xét ý nghĩa về Đức Chúa Trời của Y-sác.

Y-SÁC LÀ CON

Chúng ta đã thấy ý nghĩa về Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham. Chính Áp-ra-ham là cha. Một mặt, Đức Chúa Trời dẫn dắt ông nhận thức rằng Ngài là Cha. Mặt khác, Ngài lập Áp-ra-ham làm cha. Ban đầu, Áp-ra-ham tên là Áp-ram, có nghĩa là “cha”. Về sau ông được gọi là Áp-ra-ham, cũng có nghĩa là “cha”, nhưng với một hình thức cao cả tột bậc, có nghĩa là cha của nhiều dân tộc. Áp-ra-ham biết Đức Chúa Trời là Cha, kết quả là ông cũng trở nên một người cha. Ông là một người cha trong tất cả các ý nghĩa của từ ngữ này. Về công tác khôi phục của Đức Chúa Trời, Áp-ra-ham là người khởi đầu, và như vậy, ông là cha. Về sự lựa chọn của Đức Chúa Trời, ông là người đầu tiên được lựa chọn làm một trong số các con dân của Đức Chúa Trời, và vì vậy, ông cũng là cha. Theo những hành động của ông, ông là người đầu tiên vượt qua sông, do đó, ông cũng là cha. Hai ngàn năm sau A-đam, giữa vòng loài người, ai là người Hê-bơ-rơ? Đức Chúa Trời kêu gọi ai lìa quê hương, họ hàng và nhà cha mình để đi đến đất Ca-na-an? Áp-ra-ham là con người đầu tiên ấy. Chúng ta có bao giờ nghe người nào thông công với Đức Chúa Trời và thân thiết với Đức Chúa Trời đến nỗi được gọi là bạn của Ngài chưa? Áp-ra-ham là người đầu tiên. Chúng ta có bao giờ nghe ai sinh con khi đã quá tuổi sinh sản chưa? Áp-ra-ham là người đầu tiên. Chúng ta có bao giờ nghe người nào sinh con vào lúc một trăm tuổi, và về sau dâng con làm sinh tế chưa? Áp-ra-ham là người đầu tiên như vậy. Qua Kinh-thánh, chúng ta thấy nhiều điều đã được Áp-ra-ham thực hiện trước nhất. Thật vậy, Áp-ra-ham là cha.

Bây giờ khi đã thấy Áp-ra-ham là cha, chúng ta phải đi tiếp để thấy Y-sác là con. Không có tiểu sử người nào mô tả Chúa Giê-su là Con nhiều cho bằng tiểu sử của Y-sác. Sự ra đời của Y-sác không theo xác thịt nhưng theo lời hứa của Đức Chúa Trời. Hai chương đầu của sách Ma-thi-ơ trong Tân Ước tương ứng với Sáng-thế Ký trong Cựu Ước. Chỉ có một người trong Tân Ước không sinh ra theo xác thịt, và chỉ có một người trong Cựu Ước không sinh ra theo xác thịt. Không những Chúa Giê-su được sinh ra không liên quan gì đến xác thịt, mà Ngài còn là Con độc sanh, là Con yêu dấu của Cha Ngài. Ngài được đặt trên bàn thờ và được nhận lại từ bàn thờ như Đấng đã trở lại từ giữa vòng những người chết (Hê 11:19). Ngài là Con mà Đức Chúa Trời thương yêu, Đấng đã chết và sống lại. Cha Ngài cũng sai một đầy tớ đến chính quê hương Ngài và giữa vòng bà con Ngài để tìm cho Ngài một người vợ. Những ai nghiên cứu Kinh-thánh cách cẩn thận đều nhận biết rằng Thánh Linh đang tìm kiếm hội-thánh cho Đấng Christ. Hội-thánh thì phù hợp với ý muốn của Đức Chúa Trời, sanh bởi Đức Chúa Trời, và thuộc về chính gia đình của Chúa Giê-su. Y-sác và Rê-bê-ca thuộc về cùng một gia tộc. Con cái của Đức Chúa Trời, là hội-thánh, được sanh bởi Đức Chúa Trời theo cùng một cách mà Chúa Giê-su đã được sanh bởi Đức Chúa Trời.

Áp-ra-ham lìa Ca-na-an một lần để đi đến Ai-cập, và Gia-cốp sống trọn tuổi già của mình ở Ai-cập. Nhưng Y-sác sinh tại Ca-na-an và chết tại Ca-na-an. Ông không bao giờ lìa khỏi Ca-na-an. Đó là Con sanh ra tại Ca-na-an, lớn lên tại Ca-na-an và chết tại Ca-na-an. Con là Đấng “từ trời đến, là Con Loài Người, là Đấng ở trên trời” (Giăng 3:13). Ngài là “Con độc sanh, ở trong lòng Cha” (1:18). Khi Ngài ở trên đất, Ngài bày tỏ Cha, nhưng Ngài không bao giờ lìa khỏi lòng Cha. Như vậy, theo biểu tượng học, Y-sác là biểu tượng đúng đắn nhất về Con.

Theo biểu tượng học, Y-sác thật tượng trưng cho Con. Nhưng Y-sác có loại kinh nghiệm nào? Chúng ta có thể nói tất cả những kinh nghiệm của Y-sác rất bình thường. Không giống như Áp-ra-ham, là người đã làm nhiều điều mà trước đó chưa có ai làm, Y-sác chỉ làm điều mà những người khác đã hoàn thành rồi. Áp-ra-ham thật là cha, trong khi Y-sác thật là con. Trong Sáng-thế Ký chương 21, Ích-ma-ên chế giễu vào ngày Y-sác cai sữa, nhưng chúng ta không thấy ghi lại những gì Y-sác làm khi ông còn trẻ. Khi Áp-ra-ham chất đống củi dành cho của lễ thiêu trên ông, ông không nói một lời. Khi Áp-ra-ham trói ông và đặt ông trên củi trên bàn thờ, ông cũng không nói gì cả. Ông đi bất cứ nơi nào cha sai ông đi và không nói gì cả. Vào giây phút nghiêm trọng ấy, ông chỉ nói: “Chiên con đâu để làm của lễ thiêu?” (22:7). Trong Sáng-thế Ký chương 23, mẹ ông chết, và trong chương 24, cha ông tìm vợ cho ông. Ông không quyết định gì cả, và ông không tự làm gì cho mình. Ông không có gì của riêng mình. Khi được sáu mươi tuổi, ông có hai người con trai, là điều không có gì lạ thường, vì Áp-ra-ham cũng có hai người con trai. Đức Chúa Trời truyền cho Áp-ra-ham đuổi đứa con thứ nhất đi và đặt đứa con thứ hai lên bàn thờ, nhưng Ngài không truyền cho Y-sác làm như vậy. Mặc dầu Đức Chúa Trời yêu Gia-cốp và ghét Ê-sau (Ma-la-chi 1:2-3), Ngài không bảo Y-sác làm gì cả. Áp-ra-ham kinh nghiệm một nạn đói ở Ca-na-an, và Y-sác cũng trải qua một nạn đói ở Ca-na-an (Sáng 12:10; 26:1). Khi nạn đói đến, Áp-ra-ham đi xuống Ai-cập, tại đó, ông nói với người ta rằng vợ ông là em gái ông. Cuối cùng, ông bị Pha-ra-ôn quở trách (12:18-19). Mặc dầu Y-sác không đi xuống Ai-cập khi nạn đói đến, nhưng ông đi xuống Ghê-ra, và cũng nói rằng vợ mình là em gái mình. Cuối cùng ông bị A-bi-mê-léc quở trách (26:9-10). Về sau, Y-sác đào một vài cái giếng, nhưng những giếng ông đào là những giếng mà cha ông đã đào trước đó khi còn sống. Sau khi cha ông chết, người Phi-li-tin lấp các giếng ấy, và Y-sác lại khai thông chúng. Ông gọi những giếng ấy theo tên cha ông đã đặt cho chúng (c. 18). Sau khi ông chết, ông được chôn trong mồ mả của cha mình. Ngay cả mồ mả của ông cũng được cha ông chuẩn bị sẵn (49:30-31). Đó là tiểu sử của Y-sác.

Chúng ta cần phải học tập nhận biết Đức Chúa Trời là Con qua những kinh nghiệm này. Không những chúng ta phải biết Đức Chúa Trời là Cha, mà cũng phải biết Đấng Christ là Con. Đức Chúa Trời là Con có ý nghĩa gì? Điều này nghĩa là mọi sự đều được nhận lãnh và không có gì được khởi xướng bởi Ngài. Trong Áp-ra-ham, chúng ta thấy mục đích của Đức Chúa Trời. Trong Y-sác, chúng ta thấy quyền năng của Đức Chúa Trời. Trong Áp-ra-ham, chúng ta thấy tiêu chuẩn Đức Chúa Trời đòi hỏi nơi dân Ngài. Trong Y-sác, chúng ta thấy sự sống làm cho dân của Đức Chúa Trời có thể đạt đến tiêu chuẩn ấy. Nhiều Cơ-đốc-nhân có một nan đề cơ bản: Họ chỉ thấy mục đích của Đức Chúa Trời mà không thấy sự cung ứng của Ngài. Họ thấy tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời, nhưng không thấy sự sống của Ngài. Họ thấy những đòi hỏi Đức Chúa Trời, nhưng không thấy quyền năng để đáp ứng những đòi hỏi ấy. Đó là lý do vì sao chúng ta phải xem xét Y-sác cũng như xem xét Áp-ra-ham.

HAI ĐIỀU TRONG CUỘC ĐỜI CỦA Y-SÁC

Chúng ta phải chú ý đến hai điều trong cuộc đời Y-sác. Thứ nhất là mối quan hệ của Y-sác với Áp-ra-ham, và thứ hai là mối quan hệ của Y-sác với Đức Chúa Trời.

Mối Quan Hệ Của Y-sác Với Áp-ra-ham

Sáng-thế Ký 24:36 nói: “Sa-ra, vợ chủ tôi, lúc đã già, có sanh một con trai cho người; người đã giao gia tài mình lại hết cho con trai đó”. Đứa con này là Y-sác. Y-sácnghĩa là chúng ta không tự mình làm gì cả hay không tự tìm kiếm điều gì cả. Y-sác là sự vui hưởng mọi điều của Áp-ra-ham. Mọi sự đều đến từ Cha. “Người đã giao gia tài mình lại hết cho con trai đó”.

Xin đọc Sáng-thế Ký 25:5 một lần nữa: “Áp-ra-ham cho Y-sác tất cả gia tài mình”. Y-sác không nhận lãnh gì hay đạt được điều gì bởi nỗ lực riêng của mình. Sự thạnh vượng của ông không liên quan gì đến chính ông, nhưng đến từ Đức Chúa Trời. Kinh-thánh cho chúng ta thấy đặc điểm của Y-sác là thừa kế. Mọi sự ông có đều là từ cha. Ông không phải làm gì cả. Cha ông đến đất Ca-na-an, ông ra đời tại Ca-na-an. Ông không phải lo lắng gì cả.

Mối Quan Hệ Của Y-sác Với Đức Chúa Trời

Mối quan hệ của Y-sác với Áp-ra-ham là mối quan hệ nhận lãnh. Còn mối quan hệ của Y-sác với Đức Chúa Trời là gì? Sáng-thế Ký 26:2-3 nói: “Chúa hiện đến cùng người và phán rằng: Chớ xuống xứ Ê-díp-tô, hãy ở lại xứ mà Ta sẽ chỉ cho. Hãy ngụ trong xứ này, Ta sẽ ở cùng ngươi và ban phước cho ngươi; vì Ta sẽ cho ngươi cùng dòng dõi ngươi các xứ này”. Nếu dừng ở đây, chúng ta sẽ nghĩ rằng Đức Chúa Trời đã thiết lập một mối quan hệ trực tiếp với Y-sác và lập giao ước với ông. Nhưng sau đó Ngài nói cách rõ ràng: “Và Ta sẽ làm thành lời Ta đã thề cùng Áp-ra-ham, cha ngươi”. Đức Chúa Trời không chúc phước cho Y-sác vì chính ông, nhưng vì cha ông là Áp-ra-ham. Lời thề của Đức Chúa Trời đã được ban cho cha của Y-sác. Bây giờ Đức Chúa Trời ban phước cho Y-sác như một sự xác nhận giao ước. Câu 4 nói: “Ta sẽ thêm dòng dõi ngươi nhiều như sao trên trời, sẽ cho họ các xứ này, tất cả các dân thế gian đều sẽ nhờ dòng dõi ngươi mà được phước”. Đức Chúa Trời đã phán những lời này với Áp-ra-ham (22:17-18). Ngài không ban điều gì mới cho Y-sác. Ngài ban cho Y-sác những gì Ngài đã ban cho Áp-ra-ham. Làm thế nào tất cả các nước trên đất đều được phước? Sáng-thế Ký 26:5 chép: “Vì Áp-ra-ham”, không phải vì Y-sác nhưng vì Áp-ra-ham. Đức Chúa Trời nói rằng trước hết Ngài là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, và kế đến Ngài là Đức Chúa Trời của Y-sác. Sáng-thế Ký 26:24 nói: “Đêm đó Chúa hiện đến cùng người và phán: Ta là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, cha ngươi”. Đó là mối quan hệ giữa Đức Chúa Trời và Y-sác. Sau đó Đức Chúa Trời phán: “Đừng sợ, vì Ta ở với ngươi, sẽ ban phước cho ngươi và gia tăng dòng dõi ngươi gấp bội, vì cớ Áp-ra-ham, tôi tớ Ta”. Lời của Đức Chúa Trời cho chúng ta thấy rõ mối quan hệ của Y-sác với Đức Chúa Trời dựa trên mối quan hệ của Áp-ra-ham với Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời ban phước cho Y-sác vì ông là con của Áp-ra-ham. Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham cha ông. Vì vậy, Ngài ban phước cho Y-sác.

VỚI Y-SÁC, MỌI SỰ ĐỀU NHẬN LÃNH

Từ hai mối quan hệ này, chúng ta có thể thấy đặc điểm của Y-sác. Suốt cả cuộc đời Y-sác, mọi sự ông có đều là vấn đề vui hưởng và nhận lãnh. Nhận biết Đức Chúa Trời của Y-sác có ý nghĩa gì? Nhận biết Đức Chúa Trời của Y-sác chỉ có một ý nghĩa: nhận biết Đức Chúa Trời là Đấng Cung Ứng và nhận biết rằng mọi sự đều đến từ Ngài. Nếu muốn biết Cha, chúng ta phải biết Con. Để biết Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, chúng ta cần phải biết Đức Chúa Trời của Y-sác. Chúng ta bất lực nếu chỉ biết Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham vì Ngài ở trong ánh sáng không thể đến gần được (1 Ti 6:16). Nhưng tạ ơn Chúa vì Ngài cũng là Đức Chúa Trời của Y-sác. Điều này có nghĩa là mọi sự Áp-ra-ham có đều thuộc về Y-sác. Điều này cũng có nghĩa là mọi sự đều do nhận lãnh.

Nếu không biết Đức Chúa Trời của Y-sác, một Cơ-đốc-nhân không thể tiến lên được. Nếu không biết ý nghĩa của Y-sác, một Cơ-đốc-nhân không thể đạt đến mục tiêu của Đức Chúa Trời. Nói cách khác, nếu không biết cách nhận lãnh, chúng ta sẽ không đạt đến mục tiêu của Đức Chúa Trời. Những ai không biết Y-sác chỉ có thể sống dưới núi Si-na-i. Những ai không biết Y-sác trong sự sống và không bày tỏ Y-sác trong cuộc sống sẽ không sở hữu gì ngoài ra luật pháp. Khi Đức Chúa Trời đòi hỏi một điều nào, họ sẽ cố gắng tự làm điều ấy. Khi Đức Chúa Trời muốn một điều gì, họ cố gắng tự dâng hiến điều đó. Ấy không phải là Y-sác. Loại Cơ-đốc-nhân ấy cuối cùng chỉ có thể thở dài và nói: “Vì tôi biết rằng điều thiện không ở trong tôi, nghĩa là trong xác thịt tôi, vì ý muốn thì có trong tôi, nhưng thực thi điều thiện thì lại không có” (Rô 7:18). Con người trong Rô-ma chương 7 muốn làm điều lành; người ấy rất ao ước được tốt lành. Nhưng chính người ấy làm việc chứ không thấy Đức Chúa Trời phải giải cứu mình. Người ấy không thấy mọi sự đều ở trong Đấng Christ, và không thấy những sự phong phú mà Đức Chúa Trời đã chuẩn bị trong Đấng Christ. Người ấy không thấy cơ nghiệp trong Y-sác, không nhận thức rằng bí quyết của sự đắc thắng là nhận lãnh. Người ấy không nhận thức rằng Cơ-đốc-nhân là Cơ-đốc-nhân vì họ  như vậy. Họ không phải đóng kịch sống đời sống của Cơ-đốc-nhân. Người ấy không thấy Đức Chúa Trời giải cứu một người bằng cách ban cho người ấy luật sự sống. Vì vậy, người ấy chỉ có thể vận dụng ý chí của mình.

NHẬN ĐƯỢC KHÁC VỚI ĐẠT ĐẾN

Nan đề hiện nay giữa vòng con cái Đức Chúa Trời là họ nhận biết điều Đức Chúa Trời đòi hỏi Áp-ra-ham, nhưng họ không nhìn thấy cách Ngài đáp ứng sự đòi hỏi ấy. Sau khi con cái Đức Chúa Trời nhìn thấy mục tiêu của Ngài, họ nghĩ rằng mình nên làm một điều gì đó để đạt đến mục tiêu ấy. Họ không nhận thức rằng đời sống Cơ-đốc, tức đời sống đắc thắng của sự tự do và thánh hóa, là điều nhận lãnh chứ không phải là điều phải đạt đến. Nguyên tắc Y-sác là mọi sự đều do nhận lãnh. Sự cứu rỗi là điều Chúa Giê-su đã hoàn thành. Một khi nhận lãnh sự cứu rỗi thì chúng ta được cứu. Sự cứu rỗi không liên hệ gì đến một cuộc đua leo lên cái thang thiên thượng, mà tại đó một người chỉ được bảo đảm sau khi đã phấn đấu cách khó nhọc để leo lên đến nấc thang cuối cùng. Không phải chúng ta đạt được sự cứu rỗi ở trên trời, trái lại, Đức Chúa Trời gởi sự cứu rỗi đến với chúng ta từ trời. Sự đắc thắng cũng vậy. Chúng ta không phải phấn đấu để được đắc thắng từng ngày. Chúng ta không đắc thắng tội lỗi bằng cách sở hữu một ý chí mạnh mẽ phi thường. Sự cứu rỗi được nhận lãnh thế nào thì sự đắc thắng cũng được nhận lãnh thế ấy. Chúng ta không cần tự mình làm gì cả. Tất cả những gì chúng ta cần làm là nhận lãnh. Một khi nhìn thấy và nhận lãnh, chúng ta có thể nói: “Chúa ơi, con cảm tạ và ngợi khen Ngài vì con được nhận lãnh mọi sự trong Đấng Christ!”

2 Phi-e-rơ 1:4 là một câu rất quí báu: “Cũng bởi đó, Ngài đã ban cho chúng ta lời hứa quí báu và vô cùng lớn lao, hầu cho nhờ đó, anh em có thể trở nên người dự phần bản chất thần thượng, vì đã thoát khỏi sự hư nát của thế gian do tư dục mà ra”. Chúng ta không biết bao nhiêu Cơ-đốc-nhân đã để ý đến những từ ngữ “đã thoát khỏi” này. Những từ ngữ này kỳ diệu biết bao! Nhiều Cơ-đốc-nhân nói: “Ước gì tôi có thể thoát được”. Nhưng Đức Chúa Trời nói “đã thoát khỏi”. Ngài không bảo chúng ta hãy tẩu thoát, Ngài cũng không nói rằng Ngài sẽ hành động trong chúng ta đến nỗi chúng ta có thể thoát được. Ngài nói: “đã thoát khỏi!” Đã thoát khỏi có nghĩa là việc giải thoát đã xong. Tất cả những gì chúng ta phải làm là nhận lãnh. Đó là Y-sác.

Ý nghĩa của Y-sác là Đức Chúa Trời thực hiện công tác và chúng ta nhận lãnh công tác ấy. Chúng ta không thèm thuồng, theo đuổi hay hi vọng rồi lại cứ thế tái diễn. Trái lại, chúng ta ngồi xuống và gặt lấy kết quả. Chúng ta không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì, vì chúng ta là con cái và đã “ở trong” rồi. Vì là con, chúng ta cũng là người thừa kế và hội đủ điều kiện thừa kế tài sản của gia đình. Vì là Y-sác, chúng ta có thể vui hưởng. Điều này hoàn toàn là ân điển của Đức Chúa Trời.

LÀM VIỆC VÀ VUI HƯỞNG

Tuy nhiên, nhiều Cơ-đốc-nhân đang làm gì? Họ cố gắng ép buộc chính mình làm những điều họ không thể làm. Có những điều họ không muốn làm, nhưng họ nhận thấy Đức Chúa Trời muốn họ làm những điều ấy. Vì vậy, họ ép buộc chính mình làm những điều ấy. Hoặc họ muốn làm một điều gì đó, nhưng lại nhận biết Đức Chúa Trời không muốn làm điều đó. Vì vậy, họ ép buộc mình không làm điều đó. Họ là những Cơ-đốc-nhân bởi “việc làm” của mình! Điều này hoàn toàn sai lầm. Đó không phải là Y-sác, vì không có sự vui hưởng.

Phương cách đúng đắn là làm điều này, điều kia bởi sự sống mà Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta trong Đấng Christ. Sự sống này tự phát làm những điều Đức Chúa Trời muốn chúng ta làm; sự sống này không ép buộc chúng ta làm gì cả. Đồng thời, sự sống này quay khỏi mọi điều mà Đức Chúa Trời không muốn chúng ta làm. Kết quả là chúng ta không phải ép buộc mình quay khỏi một số điều gì đó. Tự phát chúng ta có thể quay khỏi chúng. Dầu tôi làm một số điều nào đó, hay không làm một số điều nào đó, mọi sự đều tự phát. Chúng ta không cần ép buộc mình làm gì cả. Đó là làm một Y-sác. Đức Chúa Trời có một sự cung ứng, và chúng ta nên đặt mình dưới sự cung ứng ấy. Đó là làm một Y-sác. Khi Áp-ra-ham sắp dâng Y-sác cho Đức Chúa Trời, Y-sác chỉ hỏi một câu: “Chiên con đâu để làm của lễ thiêu?” Đó là câu hỏi duy nhất của ông. Nhưng cha ông đáp: “Đức Chúa Trời sẽ tự sắm sẵn”. Đó là đặc điểm của Y-sác. Đặc điểm của ông là vui hưởng sự cung ứng của Đức Chúa Trời.

BA KINH NGHIỆM ĐẶC BIỆT
MỘT CƠ-ĐỐC-NHÂN NÊN THEO ĐUỔI

Như vậy Đức Chúa Trời của Y-sác có ý nghĩa gì? Đức Chúa Trời của Y-sác có nghĩa là tất cả những đòi hỏi, mong đợi và tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời mà Ngài đã nêu ra trong Áp-ra-ham đều được thực hiện bởi một mình Ngài. Trong Áp-ra-ham, chúng ta thấy mục đích của Đức Chúa Trời, và trong Y-sác chúng ta thấy sự sống Đức Chúa Trời hành động. Trong Áp-ra-ham, chúng ta thấy những đòi hỏi và tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời, trong khi trong Y-sác, chúng ta tìm thấy sự cung ứng và kho tàng của Ngài.

Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham nói về Đức Chúa Trời lập một tiêu chuẩn cho chiếc bình. Đức Chúa Trời của Y-sác nói lên sự kiện tất cả sự sống và quyền năng một người cần để trở nên chiếc bình như vậy và đạt đến một tiêu chuẩn như vậy đều đến từ Con của Đức Chúa Trời. Y-sác là con, và con thừa kế mọi sự từ cha. Con không cần nỗ lực bằng năng lực riêng của mình. Chúng ta sẽ không đạt đến mục tiêu của Đức Chúa Trời chỉ bằng cách nhận biết Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham. Để đạt được mục tiêu của Đức Chúa Trời, chúng ta phải học tập nhận biết Đức Chúa Trời của Y-sác. Nhưng chúng ta không thể chấm dứt tại đó. Chúng ta cũng cần nhận biết Đức Chúa Trời của Gia-cốp. Chỉ có Áp-ra-ham thì không đủ, và chỉ thêm Y-sác vào cũng không đủ, cần phải thêm Gia-cốp vào nữa.

Gia-cốp là một con người xảo quyệt và lừa gạt. Tuy nhiên ông đã gặp Đức Chúa Trời. Công tác của Đức Chúa Trời trong Y-sác là công tác cung ứng, trong khi công tác của Ngài trong Gia-cốp là công tác đánh đập và kỷ luật. Hai loại công tác này khác nhau. Đức Chúa Trời luôn luôn cung ứng cho Y-sác, trong khi Ngài luôn luôn lột trần Gia-cốp. Y-sác liên tục nhận được ân điển trước mặt Chúa, trong khi Gia-cốp liên tục bị Chúa sửa phạt. Nói cách khác, trong Y-sác chúng ta thấy Đức Chúa Trời cung ứng Đấng Christ cho mình, trong khi trong Gia-cốp, chúng ta thấy Thánh Linh kỷ luật mình. Y-sác bày tỏ cho chúng ta ý nghĩa của việc vui hưởng sự sống đắc thắng, trong khi Gia-cốp bày tỏ cho chúng ta cách Đức Chúa Trời xử lý sự sống thiên nhiên. Y-sác bày tỏ sự phong phú của sự sống phục sinh của Đấng Christ mà Đức Chúa Trời đã ban cho con cái Ngài, trong khi Gia-cốp bày tỏ cho chúng ta cách Đức Chúa Trời xử lý sự sống thiên nhiên, thuộc hồn, và năng lực xác thịt cho đến ngày gốc rễ bị cắt bỏ và nơi trũng của bắp vế mình bị Ngài đụng đến. Đức Chúa Trời sẽ không ngừng hành động trên chúng ta cho đến khi chúng ta nhận thức rằng làm bất cứ điều gì theo kế hoạch, sự khôn ngoan và năng lực của mình đều là vô ích về mặt thuộc linh. Đức Chúa Trời muốn dạy dỗ chúng ta một bài học sâu xa, đó là cất bỏ bản ngã của mình. Nói cách khác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp làm cho trọn vẹn Đức Chúa Trời của Y-sác, và Đức Chúa Trời của Gia-cốp là vì Đức Chúa Trời của Y-sác. Sự sống Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta bị sự sống thiên nhiên của chúng ta cột trói và không thể tự do. Vì vậy, Đức Chúa Trời cần xử lý sự sống thiên nhiên từng bước một. Một Cơ-đốc-nhân phải được Đức Chúa Trời xử lý đến độ người khác nhìn thấy người ấy đã bị một cú đấm chí tử. Thật đáng tiếc, một số Cơ-đốc-nhân đã được Đức Chúa Trời xử lý hàng chục và thậm chí hàng trăm lần, nhưng họ chưa bao giờ nhận lãnh một cú đấm chí tử. Chỉ có một cú đấm chí tử mới bắt phục Gia-cốp và chấm dứt chương trình, kế hoạch, năng lực và hoạt động của ông. Một khi hoạt động của sự sống thiên nhiên chấm dứt, sự sống mà Đức Chúa Trời ban cho chúng ta sẽ được giải phóng. Nếu chúng ta muốn thấy mọi sự ở trong Đấng Christ được làm cho hoàn hảo trong mình, chúng ta phải bảo đảm không có gì trong mình đến từ sự sống thiên nhiên. Chúng ta phải ngưng mọi điều thiên nhiên trước khi Đấng Christ được bày tỏ trọn vẹn trong chúng ta.

Các Cơ-đốc-nhân nên tìm kiếm loại kinh nghiệm nào? Chúng ta cần một khải tượng trước mặt Đức Chúa Trời như Áp-ra-ham đã có, chúng ta cần một sự sống như Y-sác đã có, và chúng ta cần kỷ luật của Thánh Linh như Gia-cốp đã có. Đó là ba kinh nghiệm đặc biệt mà chúng ta nên theo đuổi. Chúng ta đừng bao giờ nghĩ rằng có một trong các kinh nghiệm ấy là đủ rồi. Chúng ta phải có cả ba kinh nghiệm trước khi có thể trở nên có giá trị trong mắt Chúa. Chúng ta phải có một khải tượng để thấy Đức Chúa Trời đang theo đuổi điều gì. Chúng ta phải có một khải tượng để thấy mọi sự thuộc về Ngài và Ngài là Cha. Đồng thời, chúng ta phải biết sự sống của Đấng Christ và biết rằng ân điển của Ngài là sức mạnh của mình. Nếu sống bởi xác thịt, chúng ta sẽ không đạt đến mục tiêu của Đức Chúa Trời. Công tác của Ngài, chứ không phải của chúng ta, sẽ làm cho chúng ta trở nên chiếc bình của Ngài. Sau khi đã thấy sự sống của Đấng Christ, có thể chúng ta vẫn không biết xác thịt của mình. Kết quả, chúng ta dễ thay thế sự sống của Đấng Christ bằng năng lực thiên nhiên của mình, lấy ân điển của Chúa để tôn vinh chính mình, và dùng ân điển ấy làm sự khoe khoang và sự kiêu hãnh của mình. Đó là lý do vì sao chúng ta cần kỷ luật, giống như những gì Gia-cốp đã kinh nghiệm.

Khi có khải tượng, chúng ta thấy những gì Đức Chúa Trời đang làm. Khi có sự sống, sự sống đắc thắng, chúng ta có thể ca ngợi và có lòng tin để đắc thắng. Nhưng vẫn còn một phương diện khác Đức Chúa Trời phải xử lý chúng ta. Nếu biết Đức Chúa Trời của Y-sác, chúng ta có lòng tin chắc để nói: “Nhưng tạ ơn Đức Chúa Trời, là Đấng luôn luôn lãnh đạo chúng ta cách khải hoàn trong Đấng Christ” (2 Côr. 2:14). “Ai sẽ phân rẽ chúng ta khỏi tình yêu thương của Đấng Christ?” (Rô 8:35). Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần biết Đức Chúa Trời của Gia-cốp. Sự xử lý của Đức Chúa Trời đối với Gia-cốp cho chúng ta biết mình vẫn có thể thất bại. Chúng ta không thể bảo đảm tính đáng tin cậy của mình. Nếu không được Chúa bảo vệ, chúng ta có thể trở nên yếu đuối và sa ngã bất cứ lúc nào. Trong Y-sác, chúng ta biết Đấng Christ. Trong Gia-cốp, chúng ta biết chính mình. Vì biết Đấng Christ, chúng ta có lòng tin chắc, và vì biết chính mình, chúng ta mất lòng tự tin. Khi hai điều này kết hợp với nhau, chúng ta sẽ sống Christ một cách trọn vẹn.

Một vài người đã thấy rằng Đức Chúa Trời là Cha, Ngài là mọi sự, và mọi sự thuộc về Ngài. Tuy nhiên, họ vẫn cố gắng xử lý mình, đè nén mình và giới hạn mình bằng năng lực riêng. Trong khi họ làm những điều này, không có gì ở bên trong họ tích cực hỗ trợ. Kết quả, họ trải qua nhiều sự đau khổ chỉ để khám phá ra rằng họ chưa đạt đến đích. Đó không phải là đường lối thuộc linh. Những người khác đã thấy rằng Đấng Christ là sự sống. Họ đã nhận lãnh Đấng Christ và sự sống đắc thắng. Nhưng họ quên rằng sự sống thiên nhiên của mình vẫn tồn tại. Họ không thấy rằng sự sống thiên nhiên của mình cần được xử lý cũng như tội lỗi cần được xử lý. Kết quả họ lầm lẫn xem những điều liên hệ đến sự sống thiên nhiên như là những biểu hiện của sự sống đắc thắng. Một lần nữa, đó không phải là đường lối thuộc linh. Chỉ nhận thức rằng Đấng Christ là sự sống đắc thắng thì chưa đủ. Chúng ta cần phải thấy sự sống thiên nhiên.

Để có thể trở nên dân của Đức Chúa Trời, làm chiếc bình của Ngài, để duy trì chứng cớ của Ngài, và đạt đến mục tiêu của Ngài, chúng ta phải nhận biết Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, và Đức Chúa Trời của Gia-cốp. Cả ba kinh nghiệm này đều cần thiết. Chỉ có một hoặc hai kinh nghiệm thì không đủ. Sẽ đến một ngày Đức Chúa Trời mở mắt chúng ta nhìn thấy khải tượng về sự đòi hỏi của Ngài. Sẽ đến một ngày Đức Chúa Trời mở mắt chúng ta nhìn thấy công tác của Ngài trong Đấng Christ và Đấng Christ là sự sống của chúng ta. Sẽ đến một ngày Đức Chúa Trời mở mắt chúng ta để thấy rằng Ngài phải đụng đến sự sống thiên nhiên của chúng ta và phá vỡ sức mạnh của sự sống ấy. Nếu thấy được ba điều này, chúng ta sẽ tiến tới. Tôi xin nhắc lại rằng ba điều này là những kinh nghiệm đặc biệt. Y như Đức Chúa Trời đã bày tỏ chính Ngài cho Áp-ra-ham, và trở thành Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Ngài phải bày tỏ chính Ngài cho chúng ta để trở thành Đức Chúa Trời của chúng ta. Y như Ngài đã bày tỏ chính Ngài cho Y-sác, và trở thành Đức Chúa Trời của Y-sác, Ngài phải bày tỏ chính Ngài cho chúng ta để trở thành Đức Chúa Trời của chúng ta. Y như Ngài đã bày tỏ chính Ngài cho Gia-cốp để trở thành Đức Chúa Trời của Gia-cốp, Ngài phải bày tỏ chính Ngài cho chúng ta để trở thành Đức Chúa Trời của chúng ta. Chúng ta phải nhận biết Đức Chúa Trời trong ba phương diện này. Chúng ta phải nhận biết ý nghĩa về Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, và Đức Chúa Trời của Gia-cốp. Chúng ta cần phải có ba kinh nghiệm này trước khi có thể tiến tới một cách đúng đắn.

 

CHƯƠNG TÁM

Y-SÁC TRONG TÂN ƯỚC 
— SỰ CUNG ỨNG CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI TRONG ĐẤNG CHRIST

Kinh-thánh: Ga 3:26-29; 4:6-7, 28, 31; 5:1; Giăng 15:4a; Rô 6:5-7, 11; 
Êph. 2:4-6; Ga 2:20; Phil. 1:21a; 1 Côr. 1:30

CƠ NGHIỆP ĐỨC CHÚA TRỜI ĐÃ CHUẨN BỊ
TRONG ĐẤNG CHRIST

Chúng ta biết rằng một người được cứu là bởi ân điển chứ không phải bởi luật pháp. Nhưng điều này không có nghĩa là ân điển bị giới hạn trong sự cứu rỗi của chúng ta. Một mặt, sách Rô-ma cho biết rằng tội nhân được cứu bởi ân điển. Mặt khác, sách Ga-la-ti cho biết sau khi được cứu bởi ân điển, một người nên tiến bước trong ân điển. Sách Rô-ma cho chúng ta biết một Cơ-đốc-nhân bắt đầu bởi ân điển, trong khi sách Ga-la-ti nói rằng một Cơ-đốc-nhân tiếp tục bước đi trong ân điển. Ga-la-ti 3:3 nói: “Anh em đã bắt đầu bởi Linh, sao bây giờ lại nhờ xác thịt mà làm cho hoàn hảo?” Như vậy, một Cơ-đốc-nhân không nên chỉ tùy thuộc ân điển ở bước đầu, mà nên liên tục tùy thuộc ân điển.

Khi được cứu, một người không cần làm gì bằng năng lực riêng. Tất cả những gì người ấy phải làm là tin cậy ân điển của Đức Chúa Trời. Trong khi tấn tới, người ấy vẫn không cần phải làm gì bằng năng lực riêng. Một lần nữa, tất cả những gì người ấy phải làm là tin cậy ân điển của Đức Chúa Trời. Đó là đặc điểm của Y-sác. Đặc điểm ấy là tiếp tục trong ân điển của Đức Chúa Trời. Không những bước khởi đầu của chúng ta là vấn đề của ân điển, nhưng sự tiến lên của chúng ta cũng là vấn đề của ân điển. Từ đầu đến cuối, đó là vấn đề nhận lãnh. Trong Tân Ước, Y-sác của chúng ta là Đấng Christ. Ngài là Con độc sanh của Đức Chúa Trời. Ngài đã trở nên Y-sác cho chúng ta để chúng ta được vui hưởng cơ nghiệp của Đức Chúa Trời trong Ngài.

Hai Phương Diện Của Ân Điển

Kinh-thánh cho chúng ta thấy cơ nghiệp Đức Chúa Trời ban cho chúng ta trong Đấng Christ có hai phương diện. Một mặt, chúng ta ở trong Đấng Christ. Mặt khác, Đấng Christ ở trong chúng ta. Nói cách khác có hai phương diện trong việc Đức Chúa Trời liên kết chúng ta với Đấng Christ. Một mặt, chúng ta ở trong Đấng Christ, và mặt khác, Đấng Christ ở trong chúng ta. Chúng ta không thể lẫn lộn thứ tự của hai sự liên hiệp này. Trước hết chúng ta ở trong Đấng Christ, và sau đó Đấng Christ ở trong chúng ta. Đó là lý do vì sao Lời Chúa phán: “Hãy cứ ở trong Ta, Ta cũng ở trong các ngươi... Ai cứ ở trong Ta và Ta ở trong họ...” (Giăng 15:4-5).

Sự kiện chúng ta ở trong Đấng Christ liên quan đến những sự thật ở trong Đấng Christ, trong khi việc Đấng Christ ở trong chúng ta liên quan đến sự sống của Ngài. Nói cách khác, sự kiện chúng ta ở trong Đấng Christ liên quan đến công tác của Ngài, trong khi việc Đấng Christ ở trong chúng ta liên quan đến sự sống của Ngài. Khi chúng ta ở trong Đấng Christ, tất cả những sự thật ở trong Đấng Christ trở thành của chúng ta. Khi Đấng Christ ở trong chúng ta, mọi quyền năng ở trong Đấng Christ trở thành của chúng ta. Khi chúng ta ở trong Đấng Christ, mọi sự Đấng Christ đã hoàn thành trở nên của chúng ta. Khi Đấng Christ ở trong chúng ta, mọi sự Đấng Christ có thể hoàn thành đều trở nên của chúng ta. Khi ở trong Đấng Christ, chúng ta nhận được tất cả những gì Đấng Christ đã hoàn thành. Khi Đấng Christ ở trong chúng ta, chúng ta nhận được mọi sự Ngài “là” hôm nay. Khi chúng ta ở trong Đấng Christ, tất cả những công tác mà Ngài đã hoàn thành trong quá khứ trở nên của chúng ta. Khi Đấng Christ ở trong chúng ta, tất cả những gì Ngài “là” và “có thể là” hôm nay thuộc về chúng ta.

Chúng ta cần phải nhận thức rằng mọi sự cung ứng của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ là cơ nghiệp của chúng ta. Nếu muốn hiểu phạm vi cơ nghiệp Đức Chúa Trời dành cho chúng ta và nếu muốn biết mức độ vui hưởng cơ nghiệp ấy, chúng ta cần phải nhìn thấy mình ở trong Đấng Christ và Ngài ở trong mình. Tất cả những ai muốn biết Chúa cần phải biết Ngài theo hai phương diện này. Nếu chỉ biết mình ở trong Đấng Christ, nhưng không biết rằng Đấng Christ ở trong mình, chúng ta sẽ yếu đuối và trống rỗng và mọi sự chỉ là lý thuyết. Chúng ta sẽ cứ thất bại mãi. Tuy nhiên, nếu chỉ biết rằng Đấng Christ ở trong mình, mà không biết rằng mình ở trong Ngài, chúng ta sẽ rất khổ sở. Chúng ta sẽ thấy mình không có phương tiện để làm điều mình muốn. Cho dầu có cố gắng đến đâu, chúng ta vẫn ở trong tình trạng bất toàn. Chúng ta cần phải nhận thức rằng cơ nghiệp Đức Chúa Trời dành cho chúng ta trong Đấng Christ bao gồm hai phương diện này. Một mặt, chúng ta ở trong Đấng Christ, mặt khác, Đấng Christ ở trong chúng ta. Hai phương diện của cơ nghiệp chúng ta cung cấp cho chúng ta một sự vui hưởng phong phú trong Chúa. Mọi vấn đề liên quan đến sự sống và sự giống Chúa, sự thánh khiết và sự công chính, và mọi sự liên quan đến thời đại này và thời đại sắp đến bao hàm trong hai nhóm chữ: “chúng ta ở trong Đấng Christ” và “Đấng Christ ở trong chúng ta”. Cả hai phương diện này của ân điển là sự vui hưởng của Cơ-đốc-nhân. Nếu vui hưởng những phương diện này của ân điển, chúng ta sẽ không cần nỗ lực cá nhân. Hai phương diện này của ân điển sẽ giải cứu chúng ta khỏi công việc riêng của mình. Hai phương diện này sẽ cho chúng ta thấy mọi sự đều thuộc về Đức Chúa Trời và không có điều gì thuộc về chúng ta.

Chúng ta là những tội nhân, và để có thể tấn tới, chúng ta cần có một sự khởi đầu mới và một chỗ đứng mới. Chúng ta bị lún trong đầm lầy. Nếu bị bỏ mặc, chúng ta sẽ ở trong đầm lầy mãi mãi. Để có thể cho chúng ta một chỗ đứng mới, Đức Chúa Trời kéo chúng ta ra khỏi đầm lầy và đặt chân chúng ta trên vầng đá. Một khi có được một chỗ đứng mới, chúng ta có một bước khởi đầu mới, và từ đó có thể tiến lên. Chúng ta cần được giải cứu khỏi tội lỗi, đầm lầy và cần có một chỗ đứng mới. Chỗ đứng mới này thuộc loại nào? Đó là một chỗ đứng trước mặt Đức Chúa Trời. Làm thế nào chúng ta được giải cứu khỏi đầm lầy, và làm thế nào chúng ta có thể đứng ở chỗ mới mẻ này? Làm thế nào chúng ta đến được trước mặt Đức Chúa Trời? Chúng ta có sự sống A-đam bên trong mình, và chúng ta là gian ác. Chúng ta không trở thành gian ác sau khi làm một điều gì sai lầm, chúng ta là gian ác ngay khi ra đời. Hành vi của chúng ta sai lầm vì chúng ta thừa hưởng một sự sống sai lầm. Khi mới trở thành Cơ-đốc-nhân, chúng ta chỉ thấy hành vi của mình sai lầm. Sau một thời gian dài, thập tự giá hành động phần nào trong chúng ta, và dưới công tác tháo gỡ của Đức Chúa Trời, chúng ta thấy không những hành vi mình sai lầm, mà con người của chúng ta cũng sai lầm. Không những chỉ hành vi của chúng ta sai lầm, mà sự sống A-đam trong chúng ta cũng sai lầm. Sự sống chúng ta sai lầm, vì vậy, hành vi chúng ta sai lầm. Đó là những gì sách Rô-ma cho chúng ta biết. Ba chương đầu của sách Rô-ma cho thấy hành vi của chúng ta sai lầm, trong khi các chương từ năm đến tám cho thấy con người chúng ta sai lầm. Vì con người chúng ta sai lầm, chúng ta nên làm gì? Lời Đức Chúa Trời nói rằng chúng ta phải chết. Đức Chúa Trời đòi hỏi tội lỗi của chúng ta phải được rửa sạch và con người phạm tội phải bị giết chết. “Vì ai đã chết thì được giải thoát khỏi tội lỗi” (6:7). Vì vậy, cách duy nhất để xử lý con người phạm tội là giết chết hắn đi. Nhưng như vậy vẫn chưa hết. Ngoài sự chết, chúng ta cần một sự sống mới. Khi chúng ta chết, mọi sự chấm dứt. Nếu muốn có một bước khởi đầu mới mẻ trước mặt Đức Chúa Trời, chúng ta cần một sự sống mới. Vì vậy, không những chúng ta cần chết, mà chúng ta còn cần được phục sinh. Nhưng chúng ta cũng không thể dừng lại tại đó. Sự phục sinh vẫn chưa đủ, và một sự sống mới vẫn chưa đủ. Chúng ta vẫn cần một vị trí mới. Vì vậy, Đức Chúa Trời chuyển dời chúng ta ra khỏi vị trí cũ và đặt chúng ta vào một vị trí mới trên trời để chúng ta có thể sống trước mặt Đức Chúa Trời. Từ đó về sau, chúng ta có một vị trí mới và không còn liên hệ gì với vị trí cũ. Nói cách đơn giản, là tội nhân, chúng ta có ba nhu cầu lớn: sự chết, sự phục sinh và sự thăng thiên. Với sự chết, sự phục sinh và sự thăng thiên, mọi sự chúng ta có trong A-đam đều chấm dứt và chúng ta có thể có một sự khởi đầu mới.

Chúng Ta Ở Trong Đấng Christ

Làm thế nào chúng ta có thể chết, phục sinh và thăng thiên? Đó là một câu hỏi lớn và là một nan đề lớn. Chúng ta không thể chết, phục sinh và thăng thiên. Nhưng ngợi khen Chúa vì Ngài có phương cách. Ngài đã liên kết chúng ta với Đấng Christ. Cảm tạ và ngợi khen Ngài. “Nhưng ấy là bởi Ngài mà anh em được ở trong Christ Giê-su” (1 Côr. 1:30). Đức Chúa Trời đã liên kết chúng ta với Christ Giê-su. Chúng ta cần phải nhớ câu này: “Nhưng ấy là bởi Ngài mà anh em được ở trong Christ Giê-su”. Câu này có nghĩa là công tác của Đức Chúa Trời đã đặt chúng ta trong Đấng Christ. Đức Chúa Trời đã đặt các tín đồ vào trong Christ Giê-su. Khi Đức Chúa Trời đặt chúng ta vào trong Christ Giê-su, kinh nghiệm của Đấng Christ trở thành kinh nghiệm của chúng ta. Điều này cũng giống như đặt một bức ảnh vào trong một cuốn sách. Nếu có ai cầm cuốn sách và đốt đi, bức ảnh cũng bị đốt. Cũng vậy, Đức Chúa Trời đã đặt chúng ta vào trong Đấng Christ. Khi Đấng Christ chết, chúng ta cũng chết. Khi Đấng Christ phục sinh, chúng ta cũng được phục sinh. Khi Đấng Christ thăng thiên, chúng ta cũng thăng thiên. Sự đồng chết, đồng phục sinh và đồng thăng thiên của chúng ta với Đấng Christ không phải là điều gì chúng ta làm ra, nhưng là điều Đức Chúa Trời đã hoàn thành trong Đấng Christ. Đức Chúa Trời đã đem Đấng Christ lên thập tự giá, làm cho Ngài sống lại và đưa Ngài lên các từng trời. Cảm tạ và ngợi khen Chúa. Bằng cách đặt chúng ta vào trong Đấng Christ, Đức Chúa Trời đã làm cho chúng ta thành những người tham dự vào kinh nghiệm của Đấng Christ. Vì Ngài chết, chúng ta cũng đã chết. Vì Ngài sống lại, chúng ta cũng đã sống lại. Vì Ngài thăng thiên, chúng ta cũng đã thăng thiên. Nếu nhìn vào chính mình tách rời khỏi Đấng Christ, chúng ta không chết, phục sinh hay thăng thiên. Nhưng nếu nhìn vào chính mình trong Đấng Christ, chúng ta sẽ nói: “Ha-lê-lu-gia. Tôi đã chết, tôi đã phục sinh, và tôi đã thăng thiên!” Nếu nhìn vào chính mình trong Đấng Christ và tin Lời Chúa trong 1 Cô-rinh-tô 1:30, chắc chắn chúng ta sẽ nói: “Cảm tạ và ngợi khen Chúa. Tôi đã chết, sống lại và thăng thiên!” Vì chúng ta ở trong Đấng Christ, tất cả những kinh nghiệm của Ngài trở thành kinh nghiệm của chúng ta. Đó là yếu tố đầu tiên của cơ nghiệp Đức Chúa Trời dành cho chúng ta trong Đấng Christ.

Có một anh em từng làm chứng: “Cách đây trên mười năm, tôi có kinh nghiệm như sau: Tôi biết lý thuyết về thập tự giá, và tôi có thể rao giảng giáo lý này. Tôi không thể nói rằng mình hoàn toàn không kinh nghiệm gì về thập tự giá. Tuy nhiên, tôi nhận thức rằng mình có nan đề trước mặt Chúa. Trong tôi có nhiều điều mà tôi không thể nói rằng mình đã giải quyết chúng. Tôi không bảo đảm rằng mình đã chết đối với chúng. Theo giáo lý, tôi biết về sự phục sinh và thăng thiên. Nhưng tôi không biết những điều này trong kinh nghiệm. Suốt bốn tháng trường, tôi tìm kiếm Chúa và xin Ngài bày tỏ cho tôi ý nghĩa của việc đồng chết với Đấng Christ. Tôi cầu xin Đức Chúa Trời giúp đỡ tôi chết với Đấng Christ bất cứ giá nào. Tôi muốn được chết với Đấng Christ dầu phải trả bất cứ giá nào. Trong bốn tháng ấy, Chúa bày tỏ cho tôi chút ít ánh sáng, và tôi khám phá được một điều: Lời Đức Chúa Trời không nói rằng tôi nên bị đóng đinh. Lời Ngài nói rằng tôiđã bị đóng đinh. Tuy nhiên, tôi không thể tin điều này. Khi nhìn vào chính mình, tôi không cảm thấy mình đã bị đóng đinh. Tôi chỉ có thể nói mình đã bị đóng đinh nếu tôi không thành thật với chính mình. Nếu thành thật với chính mình, tôi không thể nói mình đã bị đóng đinh. Tôi để ra bốn tháng nghiên cứu Lời Ngài và hi vọng tìm ra được phương cách giải quyết cho nan đề của tôi. Một buổi sáng, trong khi đang cầu nguyện, thình lình tôi thấy tôi ở trong Đấng Christ và Đấng Christ cùng tôi liên kết với nhau. Hai chúng tôi là một. Tôi nhận thức rằng tôi không thể không chết khi Đấng Christ đã chết rồi. Đó là điều đã diễn ra trong vòng không đầy một phút. Tôi tự hỏi: “Đấng Christ đã chết chưa?” Tôi chỉ có thể nói Đấng Christ đã chết rồi. Tôi điên nếu nói rằng Đấng Christ chưa chết. Kế đến tôi hỏi: “Còn tôi thì sao?” Ngay lập tức, tôi nhảy lên và nói: “Ha-lê-lu-gia! Tôi cũng đã chết rồi!” Tôi thấy rằng vì Đấng Christ đã chết, tôi cũng đã chết. Nan đề của tôi đã được giải quyết. Tôi làm một với Chúa. Bất cứ điều gì Đức Chúa Trời thực hiện trong Ngài, Đức Chúa Trời cũng thực hiện trong tôi. Khi Đấng Christ chết, tôi chết. Khi Ngài sống lại, tôi sống lại. Khi Ngài thăng thiên, tôi thăng thiên. Từ ngày đó về sau, tôi không thể phủ nhận sự thật này. Điều này đã trở nên cơ nghiệp của tôi”. Các anh chị em ơi, anh em này nói về cơ nghiệp Đức Chúa Trời dành cho chúng ta trong Đấng Christ. Chúng ta nên chấp nhận cơ nghiệp này.

Việc chúng ta ở trong Đấng Christ là một cơ nghiệp. Tất cả những gì chúng ta phải làm là nhận lãnh và vui hưởng cơ nghiệp ấy. Chúng ta không cần làm gì cả. Tuy nhiên, nhiều Cơ-đốc-nhân trải qua lắm đau khổ. Họ không thấy đó là một cơ nghiệp và đó là điều chúng ta cần nhận lãnh và vui hưởng. Họ tiếp tục đè nén mình, và phấn đấu để tìm phương cách riêng. Tuy nhiên, dầu đã nỗ lực nhiều lần, họ khám phá ra rằng mình vẫn không chết và điều họ hi vọng vẫn không xảy đến. Thật ra, bản ngã mà chúng ta không thể thay đổi và con người cũ mà chúng ta cố gắng giũ bỏ đã bị Chúa đóng đinh trên thập tự giá rồi! Vì chúng ta ở trong Đấng Christ, chúng ta bị đóng đinh với Ngài. Chúng ta có thể tự đạt đến kinh nghiệm này hay đó là điều Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta trong Đấng Christ? Ấy là nan đề mà nhiều Cơ-đốc-nhân phải đối diện. Họ nghĩ rằng sự đóng đinh là một kinh nghiệm mà họ phải đạt đến. Nhưng theo Lời Chúa thì không có điều đó. Đức Chúa Trời đã hoàn thành mọi sự trong Đấng Christ. Tất cả những gì chúng ta phải làm là nhận lãnh.

Đương nhiên điều này tùy thuộc vào việc chúng ta đã nhìn thấy được bao nhiêu. Một số người nhận lấy sự đóng đinh như một giáo lý, và họ chỉ hiểu điều này như một giáo lý và một sự dạy dỗ. Như vậy thì chẳng có hiệu quả gì. Chúng ta cần có khải thị và khải tượng ở bề trong để thấy rằng chúng ta ở trong Đấng Christ trước khi có thể vui hưởng sự thật chúng ta đã bị đóng đinh với Đấng Christ.

Đức Chúa Trời đã thực hiện mọi sự trong Đấng Christ. Khi chúng ta ở trong Đấng Christ, mọi sự được thực hiện trong Đấng Christ cũng được thực hiện trong chúng ta. Đó là lý do vì sao 1 Cô-rin-tô 1:30 rất quí báu: “Nhưng ấy là bởi Ngài mà anh em được ở trong Christ Giê-su”. Ha-lê-lu-gia. Đức Chúa Trời đã đặt chúng ta trong Đấng Christ! Cảm tạ Chúa vì Ngài không những ban cho chúng ta Đấng Christ và quyền năng của Đấng Christ, nhưng ngay cả kinh nghiệm về Đấng Christ nữa. Không những chúng ta được dự phần bản chất thần thượng, nhưng chúng ta cũng dự phần bản chất của Con Đức Chúa Trời, và chúng ta chia sẻ kinh nghiệm của Con Đức Chúa Trời. Dĩ nhiên, chúng tôi đang nói về kinh nghiệm sự chết, sự phục sinh và thăng thiên của Ngài. Chúng ta không dự phần vào những kinh nghiệm của Ngài trước khi Ngài chết. Vào lúc ấy, hạt lúa mì vẫn là một hạt lúa mì. Nhưng sau khi hạt lúa ấy chết đi, mọi sự của Ngài trở thành mọi sự của chúng ta.

Đấng Christ Ở Trong Chúng Ta

Tuy nhiên, vấn đề không dừng lại tại đó. Khi ở trong Đấng Christ, quá khứ của chúng ta đã chấm dứt và chúng ta được đưa vào hiện tại, trong đó, Đức Chúa Trời ban cho chúng ta một phần khác làm cơ nghiệp của chúng ta trong Đấng Christ. Cơ nghiệp này là “Đấng Christ ở trong chúng ta”. Đấng Christ ở trong chúng ta với mục đích gì? Đấng Christ ở trong chúng ta là vì hiện tại và vì tương lai. Đấng Christ ở trong chúng ta với mục đích trở nên sự sống của chúng ta ngày nay.

Nhiều lần chúng ta thắc mắc: “Làm thế nào chúng ta có thể đắc thắng được? Làm thế nào chúng ta có thể trở nên công chính? Làm thế nào chúng ta có thể thánh khiết?” Chúng ta cần phải lưu ý cẩn thận rằng Đức Chúa Trời không ban Đấng Christ để làm kiểu mẫu cho chúng ta. Ngài không ban Đấng Christ để làm quyền năng của chúng ta. Đức Chúa Trời ban Đấng Christ cho chúng ta chỉ vì một mục đích: “Tôi bị đóng đinh với Đấng Christ trên thập tự giá; và tôi sống, nhưng không phải là tôi sống nữa, mà là Đấng Christ sống trong tôi; và sự sống mà tôi còn sống trong xác thịt đây, ấy là tôi sống trong đức tin, tức đức tin trong Con Đức Chúa Trời, là Đấng đã thương yêu tôi và phó chính Ngài vì tôi” (Ga 2:20).

Phương Tiện Chứ Không Phải Mục Tiêu

Nhiều người lầm lẫn khi suy nghĩ rằng Đức Chúa Trời đã làm cho Ga-la-ti 2:20 trở thành mục tiêu của chúng ta. Sau khi làm một Cơ-đốc-nhân được năm hay mười năm, họ hi vọng rằng một ngày kia họ có thể nói rằng mình bị đóng đinh với Đấng Christ vào thập tự giá và họ không còn sống nữa, nhưng Đấng Christ đang sống trong họ. Họ nghĩ rằng đó là mục tiêu cao cả mà họ nên phấn đấu để đạt đến. Nhiều người suy nghĩ: “Tôi sẽ tiếp tục theo đuổi cho đến ngày tôi đạt được mục tiêu ấy. Thế nào cũng sẽ kỳ diệu lắm”. Nhưng Ga-la-ti 2:20 không nói rằng đó là mục tiêu để chúng ta đạt đến, mà nói rằng đó là phương tiện của Đức Chúa Trời, là điều Đức Chúa Trời đã hoàn thành. Câu này chỉ cho chúng ta ý nghĩa của một đời sống Cơ-đốc-nhân, và thế nào một Cơ-đốc-nhân nên sống-bày-tỏ đời sống ấy và làm thỏa mãn Đức Chúa Trời. Cảm tạ Chúa vì chúng ta bị đóng đinh với Đấng Christ rồi. Chúng ta không cần phải tìm cách sống với Ngài. Trái lại, Đấng Christ sống trong chúng ta là sự sống của chúng ta. Nếu chúng ta muốn sống-bày-tỏ sự sống của Cơ-đốc-nhân và làm thỏa lòng Đức Chúa Trời thì phương cách ấy là chúng ta không còn sống nữa, nhưng để Đấng Christ sống trong chúng ta. Nói cách khác, Chúa Giê-su đang sống cho chúng ta và thay thế cho chúng ta. Đó là lý do vì sao chúng ta có thể nói mình không còn sống nữa, nhưng Đấng Christ đang sống.

Một Luật

Phao-lô nói: “Vì đối với tôi, sống là Christ” (Phil. 1:21). Điều này không có nghĩa là sau khi làm Cơ-đốc-nhân nhiều năm, Phao-lô đạt đến một giai đoạn mà khi ấy ông có thể nói rằng: “Vì đối với tôi, sống là Christ”. Ông đang bảo chúng ta rằng đó là cách ông luôn luôn sống. Đời sống Cơ-đốc-nhân là gì? Đời sống Cơ-đốc-nhân chỉ là Đấng Christ. Đấng Christ sống trong chúng ta nghĩa là gì? Đấng Christ sống trong chúng ta có nghĩa Ngài là sự sống của chúng ta và Ngài đang sống thay cho chúng ta. Chúng ta không sống bởi quyền năng của Đấng Christ. Trái lại, Đấng Christ sống trong chúng ta và thay cho chúng ta. Đó là cơ nghiệp mà chúng ta có thể vui hưởng. Đức Chúa Trời đã ban Đấng Christ cho chúng ta để trở nên sự sống của chúng ta. Đời sống Cơ-đốc-nhân là một đời sống không đòi hỏi phải nỗ lực, vì sự sống của Cơ-đốc-nhân là một luật. Đức Chúa Trời đã ban Đấng Christ cho chúng ta để trở nên sự sống của chúng ta. Sự sống này là một luật và tự phát. Chúng ta không cần làm gì cả. Luật của Linh sự sống ở trong chúng ta (Rô 8:2). Chúng ta không phải quyết định làm gì cả. Khi luật này hoạt động, tự phát luật này thực hiện mọi sự cho chúng ta. Chúng ta cần nhận thức rằng sự sống này là một luật. Nếu sự sống này không phải là một luật, thì sẽ cần đến nỗ lực riêng, và chúng ta sẽ phải làm một điều gì đó. Nhưng vì đó là một luật nên không cần đến nỗ lực riêng, và chúng ta không cần phải làm gì cả. Giả sử chúng ta đang cầm một vật nào đó trong tay. Ngay giây phút chúng ta buông nó ra, nó sẽ rơi xuống đất. Trọng lực là một luật, và luật này sẽ tự động phát sinh một số kết quả. Cảm tạ và ngợi khen Chúa vì sự sống của Cơ-đốc-nhân là một luật và chúng ta không phải nắm chặt lấy một sự sống như vậy. Cảm tạ Chúa vì một luật như vậy hoạt động cách tự phát. Đức Chúa Trời đã đặt Đấng Christ trong chúng ta và ban Ngài cho chúng ta để làm cơ nghiệp của mình. Ngài đang hành động cách tự phát trong chúng ta. Tất cả những gì chúng ta phải làm là nhận lãnh như Y-sác đã nhận lãnh.

Một Thân-vị

Chúng ta hãy đọc lại 1 Cô-rin-tô 1:30: “Nhưng bởi Ngài mà anh em ở trong Christ Giê-su”. Phần đầu của câu này nói về việc chúng ta ở trong Christ Giê-su. Phần thứ hai của câu này nói: “Là Đấng từ Đức Chúa Trời đã trở nên sự khôn ngoan cho chúng ta: cả sự công chính lẫn sự thánh hóa và sự cứu chuộc”. Đức Chúa Trời đã làm cho Đấng Christ trở nên sự công chính, sự thánh hóa và sự cứu chuộc của chúng ta. Sự công chính vốn là một điều, nhưng sự công chính mà Đức Chúa Trời ban cho chúng ta không phải là một điều, mà là một thân-vị. Đó là Chúa Giê-su trong chúng ta trở nên sự công chính của chúng ta. Ngài là sự công chính của chúng ta. Sự thánh hóa vốn là một tình trạng, nhưng sự thánh hóa mà Đức Chúa Trời ban cho chúng ta không phải là một tình trạng mà là một thân-vị. Đó là Chúa Giê-su ở trong chúng ta trở nên sự thánh hóa của chúng ta; Ngài là sự thánh hóa của chúng ta. Sự cứu chuộc vốn là một hi vọng, nhưng sự cứu chuộc Đức Chúa Trời ban cho chúng ta không phải là một hi vọng, mà là một thân-vị. Đó là Đấng Christ ở trong chúng ta trở nên hi vọng về vinh quang của chúng ta.

Chính Đấng Christ

Đời sống hằng ngày của Cơ-đốc-nhân là một đời sống vui hưởng Đấng Christ và tiếp nhận Đấng Christ. Một mặt, chúng ta đứng trong Đấng Christ, nhận biết rằng mọi sự Đấng Christ đã hoàn thành thuộc về chúng ta. Mặt khác, trong khi sống trên đất này hằng ngày, Đấng Christ trở nên mọi sự chúng ta cần. Đấng Christ chính là mọi sự. Sự thánh hóa của chúng ta chính là Đấng Christ, sự công chính của chúng ta chính là Đấng Christ, sự kiên nhẫn của chúng ta chính là Đấng Christ, và sự khiêm nhường, nhu mì, tốt lành của chúng ta cũng chính là Đấng Christ. Sự vui mừng không phải là khi chúng ta hạnh phúc. Sự vui mừng là Đấng Christ sống trong chúng ta và được bày tỏ ra là sự vui mừng. Sự nhu mì không phải là bề ngoài yếu đuối giả tạo trước mặt người khác. Đó là Đấng Christ sống trong chúng ta và bày tỏ ra là sự nhu mì. Sự vui mừng, nhu mì v.v... tất cả đều là chính Đấng Christ. Ấy là những biểu hiện của Đấng Christ.

Đó là điều làm cho Đạo Đấng Christ thật đặc biệt. Chúng ta có một sự sống bên trong, và sự sống này là chính Đấng Christ. Chúng ta không cần sử dụng năng lực riêng. Sự sống này tự phát bày tỏ sự sống ra trong sự nhu mì, tốt lành, khiêm nhường và kiên nhẫn. Đấng Christ trong chúng ta trở nên sự nhu mì, tốt lành, khiêm nhường và kiên nhẫn của chúng ta. Chúng ta có thể nghĩ rằng sự nhu mì, tốt lành, khiêm nhường và kiên nhẫn là những mỹ đức mà mình sở hữu, nhưng Lời Đức Chúa Trời bày tỏ rằng những điều này là chính Đấng Christ. Đức Chúa Trời đã đặt Con Ngài trong chúng ta để chính Đấng Christ sống cách tự phát ra từ chúng ta trong mọi hoàn cảnh. Khi chúng ta bị sự lo lắng cám dỗ mình, sự sống này sẽ tự bày tỏ như sự kiên nhẫn. Khi chúng ta bị sự kiêu ngạo cám dỗ, sự sống này sẽ tự bày tỏ như sự khiêm nhường. Khi chúng ta bị sự ngoan cố cám dỗ, sự sống này sẽ tự bày tỏ là sự nhu mì. Khi chúng ta bị sự ô uế cám dỗ, sự sống này sẽ tự bày tỏ là sự thánh khiết. Đấng Christ sẽ bày tỏ sự kiên nhẫn, khiêm nhường, nhu mì và sự thánh khiết của Ngài từ bên trong chúng ta. Đấng Christ trở nên sự kiên nhẫn, khiêm nhường và thánh khiết của chúng ta. Đó không phải là vấn đề việc làm, mà là vấn đề Đấng Christ sống. Chúng ta không cần cố gắng khiêm nhường bởi quyền năng của Chúa, trái lại, Đấng Christ là sự khiêm nhường của chúng ta. Chúng ta không cần cố gắng thánh khiết bởi quyền năng của Chúa, trái lại, Đấng Christ là sự thánh khiết của chúng ta. Chúng ta không cần phải hoàn thành mục tiêu của Đức Chúa Trời bằng cách tự mình sống, hay thậm chí bởi quyền năng của Chúa. Sự bày tỏ tự phát về chính Đấng Christ sẽ hoàn thành mục tiêu của Đức Chúa Trời. Khi Chúa được bày tỏ qua chúng ta, chúng ta trở nên điều mình “là” một cách tự phát. Đó là Đạo Đấng Christ.

ĐỨC CHÚA TRỜI CỦA Y-SÁC
VÀ ĐỨC CHÚA TRỜI CỦA GIA-CỐP

Chúng ta cần phải nhận biết Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham. Nếu muốn tiến tới, chúng ta phải phó thác mình cho Đức Chúa Trời toàn năng và để Ngài bày tỏ chính Ngài là Cha cho chúng ta vào đúng thời điểm. Chúng ta phải thấy rằng không có điều gì từ chúng ta sẽ làm thỏa mãn lòng Ngài, và mọi sự phải thuộc về Ngài, vì chỉ có Đức Chúa Trời là Cha. Chúng ta cũng phải nhận biết Đức Chúa Trời của Y-sác. Chúng ta phải thấy rằng mọi sự đều được Đấng Christ hoàn thành. Trong quá khứ, Ngài hoàn thành mọi sự. Trong tương lai, Ngài vẫn sẽ hoàn thành mọi sự. Những sự thật thuộc về Ngài là thuộc về chúng ta, sự sống của Ngài thuộc về chúng ta, kinh nghiệm và quyền năng của Ngài thuộc về chúng ta. Chúng ta ở trong Đấng Christ là một việc, Đấng Christ ở trong chúng ta lại là một việc khác. Cả hai phương diện đều không đòi hỏi một nỗ lực nào về phía chúng ta. Một ngày kia Chúa sẽ mở mắt chúng ta để thấy rằng mọi sự đều thuộc về Đấng Christ và đều từ Đức Chúa Trời, và mọi sự đều đã được hoàn thành bởi Đấng Christ. Đức Chúa Trời là nguồn, và Đấng Christ là Đấng đang hành động.

Sau khi biết Đức Chúa Trời của Y-sác, chúng ta vẫn cần phải biết Đức Chúa Trời của Gia-cốp. Trong ý nghĩa thuộc linh, Đức Chúa Trời của Y-sác và Đức Chúa Trời của Gia-cốp có gì khác nhau? Chúng ta có thể nói rằng Đức Chúa Trời của Y-sác bày tỏ cho chúng ta thế nào Đức Chúa Trời đã ban Con Ngài cho chúng ta, trong khi Đức Chúa Trời của Gia-cốp bày tỏ thế nào Đức Chúa Trời đang kỷ luật chúng ta qua Thánh Linh. Đức Chúa Trời của Y-sác bày tỏ cho chúng ta sự ban cho của Đức Chúa Trời, trong khi Đức Chúa Trời của Gia-cốp bày tỏ cho chúng ta “tay nghề” của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời của Y-sác cho chúng ta sự dạn dĩ để làm chứng rằng: “Đức Chúa Trời đã ban cho tôi ánh sáng mới và cho tôi thấy Đấng Christ là sự sống của tôi. Tôi đã đắc thắng rồi!” Đức Chúa Trời của Gia-cốp làm cho chúng ta thừa nhận cách khiêm nhường: “Đức Chúa Trời đã cho tôi thấy bản ngã, và không bao giờ tôi còn tin cậy xác thịt hay khoe khoang về sự hữu dụng của nó nữa”. Đức Chúa Trời của Y-sác làm cho chúng ta dạn dĩ tuyên bố: “Tội lỗi đã bị giày đạp dưới chân tôi!”. Đức Chúa Trời của Gia-cốp làm cho tôi e sợ xưng nhận rằng: “Tôi vẫn có thể thất bại bất cứ lúc nào”. Đức Chúa Trời của Y-sác bày tỏ Đấng Christ cho chúng ta, trong khi Đức Chúa Trời của Gia-cốp bày tỏ cho chúng ta về chính mình. Hiểu biết Đức Chúa Trời của Y-sác ban cho chúng ta lòng tin chắc để biết rằng mọi sự được thực hiện bởi Đấng Christ chứ không phải bởi chúng ta. Hiểu biết Đức Chúa Trời của Gia-cốp làm cho chúng ta biết chính mình và giải cứu chúng ta khỏi sự tự phụ. Nếu học tập Lời Đức Chúa Trời cách cẩn thận, chúng ta sẽ thấy hai loại kinh nghiệm khác nhau này.

Chúng ta có thể nói rằng Đức Chúa Trời của Gia-cốp làm cho công tác của Đức Chúa Trời của Y-sác được trọn vẹn. Đức Chúa Trời của Gia-cốp hành động trong chúng ta nhằm dọn chỗ cho Đức Chúa Trời của Y-sác để Đấng Christ chiếm được một chỗ và càng ngày càng chiếm nhiều chỗ hơn trong chúng ta. Chính công tác này đặt chúng ta trong sự “yếu đuối, sợ sệt và run rẩy lắm” (1 Côr. 2:3). Đời sống của chúng ta là một sự nghịch lý. Chúng ta rất được bảo đảm trong Đấng Christ, đồng thời, chúng ta không có sự bảo đảm trong chính mình. Một mặt, chúng ta dạn dĩ làm chứng và phát ngôn, nhưng mặt khác, chúng ta sợ nói bất cứ điều gì và cảm thấy giống như tro bụi trước mặt Ngài. Không có huyết Chúa, chúng ta không thể đối diện với Đức Chúa Trời. Sau khi nhận biết Đức Chúa Trời của Y-sác, chúng ta vẫn phải tiến tới để nhận biết Đức Chúa Trời của Gia-cốp. Khi kết hợp hai kinh nghiệm này lại với nhau, chúng ta có đời sống Cơ-đốc-nhân đúng đắn.

 

Watchman Nee

 
Chúa Jesus phán cùng họ rằng: Mùa gặt thì lớn song con gặt thì ít. Vậy, hãy cầu nguyện Chúa mùa gặt sai con gặt đi vào mùa của Ngài".

Luke 10: 2