"CẢ KINH THÁNH LÀ BỞI ĐỨC CHÚA TRỜI SOI DẪN ... HẦU CHO NGƯỜI THUỘC VỀ ĐỨC CHÚA TRỜI ĐƯỢC TRỌN VẸN VÀ SẮM SẴN ĐỂ LÀM MỌI VIỆC LÀNH"
II Timothy 3:16a, 17
  

HỘI TRUYỀN GIÁO PHÚC ÂM VIỆT NAM
(Vietnamese Full Gospel Missions)
TRƯỜNG KINH THÁNH TẠI GIA
(Home Bible School) www.HomeBibleSchoolVietnam.com

Học Báo:
"SỨ GIẢ TÌNH YÊU"

(The Love Ambassadors)
P.O.Box 565, Westminster, CA 92684-USA
Email: VNFGMissions@Yahoo.com

TIẾNG NÓI CHÂN LÝ
(The Voice of Truth)
www.TiengNoiChanLy.com
HỘI THÁNH PHÚC ÂM VIỆT NAM
tại Westminster
(Vietnamese Full Gospel Church)
14381 Magnolia Ave. Westminster, CA 92683-USA
ĐỘC QUYỀN PHIÊN DỊCH VÀ PHỔ DỤNG
© 1979, 1996 GLOBAL YOUTH EVANGELISM
P.O. Box 1019, Orland, CA 95963 - USA
(Giữ bản quyền. Cấm in sao lại từng phần hay toàn bản dưới mọi hình thức hoặc bằng mọi phương tiện).

  

THỐNG KÊ

Đã truy cập:6869635
Đang truy cập:27

Trong Adam hay trong Đấng Đấng Christ


Rom. 5: 12-19, “Cho nên, như bởi một người mà tội lỗi đã vào thế gian, lại bởi tội lỗi mà có sự chết, và như vậy sự chết đã lan khắp mọi người, vì mọi người đều đã phạm tội - Vì nếu bởi sự quá phạm của một người mà nhiều người đều phải chết, thì huống chi ân điển của Đức Chúa Trời và sự ban tứ trong ân điển của chỉ một người là Jêsus Christ, lại càng dư dật hơn cho nhiều người là dường nào Vậy, nếu bởi sự quá phạm của một người, sự chết đã nhơn một người ấy mà làm vua rồi, thì huống chi những kẻ nhận lãnh ân điển và sự ban tứ của sự công nghĩa cách dư dật, lại sẽ do một người là Jêsus Christ mà làm vua trong sự sống càng hơn là dường nào. Vì như bởi sự không vâng phục của một người mà mọi người đều trở nên tội nhân thể nào, thì bởi sự vâng phục của một người mà mọi người đều sẽ trở nên công nghĩa cũng thể ấy”.
1 Cor. 15: 45-49” Cũng có chép như vậy rằng: “Người đầu tiên là A-đam đã nên hồn sống.” A-đam sau hết lại nên linh ban sự sống. Nhưng chẳng phải cái thuộc linh có trước, bèn là cái thuộc huyết khí, rồi mới đến cái thuộc linh. Người đầu nhứt ra từ đất, là bụi đất, người thứ hai ra từ trời. Người thuộc bụi đất thể nào, thì những kẻ thuộc bụi đất cũng thể ấy; người thuộc về trời thể nào, thì những kẻ thuộc về trời cũng thể ấy. Như chúng ta đã mang hình tượng thuộc bụi đất, thì chúng ta cũng mang hình tượng thuộc về trời”.
Colose 2: 11-13, 3: 1-3 “Trong Ngài anh em cũng đã chịu cắt bì, không phải cắt bì bởi tay người ta làm, bèn là cắt bì của Đấng Christ bằng sự lột bỏ thân thể của xác thịt; vì anh em đã nhờ báp-têm mà được đồng chôn với Ngài, cũng nhơn đó đã được đồng sống lại với Ngài bởi đức tin đến sự vận hành của Đức Chúa Trời, là Đấng đã khiến Ngài từ kẻ chết sống lại. Còn anh em, khi đã chết vì sự quá phạm mình và sự không chịu cắt bì của xác thịt mình, thì Ngài đã khiến anh em đồng sống động với Christ, vì Ngài đã tha thứ hết mọi quá phạm của chúng ta-- Vậy, nếu anh em đã được đồng sống lại với Đấng Christ, thì hãy tìm các sự ở trên, là nơi Đấng Christ ngồi bên hữu Đức Chúa Trời. Hãy để tâm chí xu hướng về các sự ở trên, đừng xu hướng về các sự dưới đất. Vì anh em đã chết, sự sống anh em đã giấu với Đấng Christ trong Đức Chúa Trời”.
Những đoạn nầy đem cho chúng ta một vài điều khá chính xác. Chúng mang lại cho chúng ta một loạt các câu đối, hoặc hai điều đối chọi.
Hai con người
Thứ nhất, chúng thể hiện hai con người, Adam và Đấng Christ, và đặt hai người ra như hai con người của hai chủng tộc, đó là, hai con người đứng đầu và làm đại diện bao gồm hai chủng tộc khác nhau, và họ làm cho rõ ràng rằng bạn không thể ở trong cả hai con người nầy cùng một lúc, hoặc thuộc về cả hai dòng dõi nầy. Nếu bạn đang sống trong Adam, bạn sẽ chết với Đấng Christ. Nếu bạn đang sống trong Đấng Christ, bạn sẽ chết đối với Adam. Do đó, hai người nầy đặt ra sự thật không nhỏ, không có cả sự sống và cái chết, và hai điều này được đặt cách xa nhau, vì đó là một điều rất khác nhau –một là sống cách thần thượng và hai là chết cách thần thượng.
Hai con người - và Lời Chúa nói rằng chúng ta đang ở trong người nầy hay trong người kia. Bởi bản chất, chúng ta không thể giúp gì cho chính mình, chúng ta không có sự lựa chọn. Chúng ta được sinh ra trong Adam. Ông là người đứng đầu tự nhiên của chúng ta, tổ tiên của dòng dõi thiên nhiên của chúng ta. Chúng ta đang ở trong người ấy theo thiên nhiên và chúng ta không thể giúp chính mình. Và Đức Chúa Trời đã dự bị cho chúng ta cách để được ra khỏi Adam, chúng ta không còn phải ở trong Adam, nhưng chúng ta phải ở trong Đấng Christ. Ngài nói: " trong A-đam mọi người đều chết, thì cũng vậy trong Đấng Christ mọi người đều sẽ được sống lại". Cái chết đang cai trị cả dòng dõi Adam. Trong Đấng Christ tất cả đang sống, vì Đấng Christ đang sống, và sống theo ý nghĩa thần thượng đầy đủ. Nhưng câu hỏi đặt ra, làm thế nào chúng ta có thể ra khỏi Adam để vào Đấng Christ? Và đó là điểm mà trên đó chúng ta sẽ tập trung toàn bộ suy gẫm của chúng ta hiện nay khi chúng ta vừa trải qua những chân lý khác phát sinh trong các câu Kinh Thánh trên đây.
Có hai con người, bắt đầu, và họ hoàn toàn cách xa nhau. Họ không có thông công, không có gì liên quan, không có sự hiệp thông, không có gì chung. Adam và Đấng Christ là hai kiểu khác nhau, thuộc về hai thế giới và lãnh vực khác biệt rõ rệt, và, vì ở bên ngoài trong Đấng Christ, chúng ta đang ở Adam. Trong Adam chúng ta ra khỏi Đấng Christ. Trong Đấng Christ, chúng ta không còn ở trong Adam. Đó là những gì Kinh Thánh nói cách rõ ràng và đó cũng là điều chúng ta hoàn toàn rõ ràng. Có một lượng rất lớn xảy ra ngày nay mà dường như để cố gắng thu hẹp khoảng cách đó, bằng cách nào đó để có thể đi qua, làm cho còn ít sự khác nhau và khác biệt hơn. Bạn tìm thấy những con người đang cố gắng và đem những người khác vào Đấng Christ bằng cách đi trên lập trường của họ, chiếm đất của họ và cố gắng để đáp ứng hai người đó trên lập trường riêng của họ, và đó là một cụm từ rất phổ biến - 'để gặp gỡ những con người trên lập trường của riêng họ'- nhưng đó là một sai lầm chết người khi bạn đang tìm cách đưa người ta bước lên lập trường của Đấng Christ.
Chúng ta thường nghe những điều nầy đang được thực hiện và phương pháp được áp dụng để cố gắng và giành chiến thắng với Đấng Christ bằng cách đi qua những người có liên quan hay những người trước mắt. Ví dụ, việc đem học sinh vào lớp học. Để chiếm các học sinh, bạn phải đi trên lập trường của học sinh và tiếp lấy một vị trí trí tuệ và đối phó với chúng theo cùng một dòng trí tuệ. Đó là lấy lập trường tự nhiên, và nó không bao giờ thực sự dẫn đến một vị trí nhất định thực sự trong Đấng Christ. Và theo nhiều cách khác, loại điều nầy được dân thế giới thực hiện, nhưng không thành công.
Bây giờ, Chúa Giêsu biết rất rõ, và nếu có ai biết tất cả, thì hiểu rằng loại điều này không hiệu quả. Có một người thuộc loại tốt đến với Ngài - Nicodemus. Nicodemus trước hết là một con người tôn giáo tự nhiên, sau đó không có nghi ngờ gì, ông là một con người có học, và sau đó cũng là một con người của vị trí và ảnh hưởng trong xã hội, một con người có nhiều thứ trên khía cạnh riêng của ông về bản chất mà trong bản thân mình, làm cho ông có một thế đứng và làm cho ông ta nên một cái gì đó. Ông đến với Chúa Jesus và bắt đầu nói chuyện trên một đường hướng riêng của mình, theo cách riêng của mình.
"Chúng tôi biết thầy là giáo sư từ Đức Chúa Trời đến". – “Nicodemus ơi, dừng lại đi, bạn không có thể đi thêm nữa. Nếu bạn đến đây để có được sự giúp đỡ của tôi, tôi không thể giúp bạn cho đến khi bạn đi trên lập trường của tôi. Bạn đang ở một lãnh vực, tôi đang ở trong một chỗ khác. Bạn thuộc về một con người; Tôi là một Con Người hoàn toàn khác hẳn. Tôi không thể đi ra ngoài theo đường hướng của bạn. Nicodemus à, nếu bạn đang đi đến đây để có được bất cứ điều gì từ tôi, bạn phải được sinh ra một lần nữa, bạn phải được sinh ra từ trên cao. Bạn phải đi lên lập trường của tôi, ra khỏi lập trường của riêng bạn. Tôi không thể gặp bạn ở đó“. Nicodemus dừng lại toàn bộ sự việc ngay, và đặt vấn đề - Chúa nói tiếp, ‘Chúng ta là hai người khác nhau. Bạn thuộc về một chủng tộc, tôi thuộc về chủng tộc khác. Bạn thuộc về một thế giới, tôi thuộc về thế giới khác. Có rất nhiều điều tốt đẹp về bạn, cũng như thế giới của bạn, nhưng trong thế giới của tôi, chúng không đáng kể".
Bạn phải có được sự ra khỏi một thế giới nầy và bước vào thế giới khác và nhận ra rằng không có gì trong Adam là cần đến, khi nói đến sự cứu rỗi. Không,-- có một khoảng cách lớn giữa hai thế giới và không có gì có thể bắc cầu qua khoảng cách đó. Bạn đã có thể ra khỏi lập trường đó mà lên lập trường khác trước khi có thể là một khởi đầu thực hiện cách thực sự, khi hiểu những gì thuộc về Đấng Christ.
Hai Sự Sinh Ra
Hai con người đại diện cho hai lãnh vực và bản chất hoàn toàn khác nhau, để cho hai bên giao tiếp thì hoàn toàn không thể. Vâng, hai con người, đó là những gì được nêu ra, và chúng ta phải rất thẳng thắn về vấn đề này. Chúng ta hãy nhìn nhận ra nó và luôn luôn giới thiệu nó cho con loài người và bạn đừng bao giờ cố gắng để đi ra trên lập trường của họ và làm mất vị trí của mình, hy vọng sẽ giành họ cho phía chúng ta hoặc cho Đấng Christ. Sẽ không hiệu quả đâu.
Chúng ta phải đứng trên lập trường của Đấng Christ và nói, "Bạn phải được sinh ra một lần nữa trước khi bạn có thể làm một sự khởi đầu, trước khi có thể có tia đầu tiên của ánh sáng hoặc đời sống bày tỏ ra thiên đàng như vậy". Vì vậy, hai con người, như những lời này làm cho rõ ràng, đại diện cho hai sự sinh ra: như Chúa Giêsu nói cùng Nicodemus, "Hễ chi sanh bởi xác thịt là xác thịt, hễ chi sanh bởi Linh là linh" - hai sự sinh ra khác biệt rõ rệt. Sự ra đời của Adam là sinh ra theo xác thịt. Sự ra đời của Đấng Christ là sự sinh ra của Thánh Linh. "Bạn phải được sinh ra một lần nữa."
Hai sự di truyền
Sau đó, bằng sự ra đời khác nhau, ở đó chắc chắn sẽ có hai sự di truyền - điều mà Tân Ước gọi là "người cũ" và điều kia được gọi là “người mới". Chúng ta biết rõ rằng chúng ta đã có di truyền của con người cũ của chúng ta; chúng ta đã có di truyền của Adam. Chúng ta không chỉ ở trong Adam khi sinh ra, nhưng Adam cũng đã ở trong chúng ta khi ta sinh ra. Khi dân Israel còn ở Ai Cập, họ đã ở Ai Cập, và sau đó Đức Chúa Trời đã cho họ ra khỏi Ai Cập, nhưng trong bốn mươi năm, điều khá rõ ràng là Ai Cập đã không ra khỏi họ. Đó là những rắc rối; cho bốn mươi năm trong đồng vắng, Ai Cập còn ở trong họ.
T. Austin-Sparks

 
Chúa Jesus phán cùng họ rằng: Mùa gặt thì lớn song con gặt thì ít. Vậy, hãy cầu nguyện Chúa mùa gặt sai con gặt đi vào mùa của Ngài".

Luke 10: 2