Thi thiên 127: 1-5
1 Nếu Đức Giê-hô-va không cất nhà, Thì những thợ xây-cất làm uổng công. Nhược-bằng Đức Giê-hô-va không coi-giữ thành, Thì người canh thức canh luống công.
2 Uổng công thay cho các ngươi thức dậy sớm, đi ngủ trễ, Và ăn bánh lao-khổ; Chúa cũng ban giấc-ngủ cho kẻ Ngài yêu-mến bằng vậy.
3 Kìa, con-cái là cơ-nghiệp bởi Đức Giê-hô-va mà ra; Bông-trái của tử-cung là phần thưởng.
4 Con trai sanh trong buổi đang-thì, Khác nào mũi tên nơi tay dõng-sĩ.
5 Phước cho người nào vắt nó đầy gùi mình! Người sẽ không hổ-thẹn, Khi nói năng với kẻ thù-nghịch mình tại cửa thành.
Tôi cảm thấy muốn khóc khi nghĩ đến thảm kịch của hơn 1.500.000 thai nhi bị giết chết ngay từ trong bụng mẹ ở Hoa Kỳ vào mỗi năm. Sự phá thai đã biến lòng người mẹ thành huyệt mã!
Tôi không biết các bác sĩ, y tá điều trị những cuộc phá thai ấy sẽ nghĩ gì khi họ đọc Thi 127:1-5 "Kìa! Con cái là cơ nghiệp do Đức Chúa Trời ban cho, bông trái của tử cung chính là phần thưởng của Ngài . Con cái đang buổi xuân thì chẳng khác nào những mũi tên nằm trong tay chàng dũng sĩ. Phước cho người nào có những ống tên đầy các mũi tên! người sẽ không bị hổ thẹn, nhưng sẽ nói chuyện với kẻ thù mình tại cổng nhà" (c.3-5). Tác giả Thi Thiên dạy chúng ta rằng con cái là của cải - gia tài và là sản nghiệp do Đức ChúaTrời ban cho chúng ta!
Chúng ta sẽ làm gì với của cải ấy?
Thứ nhất, hãy chấp nhận nó! Khi Chúa ban cho chúng ta con cái thì chúng ta hãy chấp nhận chúng! Con cái chính là món quà của Chúa dành cho chúng ta, ấy là một kho báu. Chúng ta hãy giữ gìn của cải mình tức là hãy giữ gìn, bảo vệ con cái mình! Thật là điều hết sức tội lỗi khi có nhiều con cái đã không được giữ gìn bảo vệ ngay cả trước khi chúng chào đời!
Thứ hai, hãy đầu tư cho nó! Chúng ta hãy dạy bảo con cái sống đời sống công bình, ngay thật. Đời sống của con cái chúng ta sẽ trở nên giống như số tiền được đầu tư, và chúng ta sẽ bắt đầu thu lại tiền lãi. Một trong những niềm vui sướng vô cùng của tuổi già, đó là được nhìn thây sự sinh lợi về mặt thuộc linh. Con cái sẽ làm cho đời sống chúng ta dư dật.
Tuy nhiên, con cái cũng chính là vũ khí: "Chẳng khác nào những mũi tên nhọn trong tay của chàng dũng sĩ" (c.4). Nếu như Cơ Đốc Nhân không đem con cái mình vào trong thế gian này và nuôi dạy chúng lớn khôn để nhận biết Đức Giê-hô-va, thì lấy ai sẽ chiến đấu trên chiến trường (thuộc linh) cho Đức Chúa Trời đây?
Hễ khi nào Đức Chúa Trời muốn làm một việc đại sự nào đó, Ngài liền mang một đứa trẻ vào đời: ấy là Môi-se, Sa-mu-ên, Đa-vit, Giăng Bap-tit và Đức Chúa Jesus Christ.
Trong thế gian đầy tội lỗi này, vì lẽ thật đang bị tấn công mọi bề, cho nên chúng ta cần nuôi nấng con cái mình khôn lớn để chúng có thể dạn dĩ tuyên bố rằng: "Chúa dạy chúng ta như vậy đó!"
Con cái không những là phước hạnh mà còn là trọng trách mà Chúa đã ban cho chúng ta! Hãy cầu xin Đức Chúa Trời ban cho bạn sự khôn sáng khiến bạn biết dầu tư vào cho con cái mình và dạy dỗ chúng hoặc dạy dỗ con cái của nhiều người khác! Hãy sửa soạn chúng cho công tác Đức Chúa Trời dành cho chúng và hãy vui mừng về cơ nghiệp mà Ngài đã ban cho bạn!