"Ngài thấy không có người công chính nào cả, Và ngạc nhiên vì không ai khẩn cầu (cầu thay) - Esai 59:16
"Chúa đếm từng bước lưu lạc của con: Xin Chúa đựng nước mắt con trong ve của Chúa. Nước mắt con không được ghi vào sổ Chúa sao?" (Thi thiên 56:8)
Bạn sẽ khám phá ra điều này: Những người dũng cảm nhất đối với Đức Chúa Trời là những người có cuộc sống sùng kính lớn nhất. Hội thánh nước Mỹ đã sản sinh ra một số các chiến binh cầu nguyện vĩ đại nhất trên thế giới. John Hyde là một trong số người đó. Tôi biết ai đó đã cầu nguyện chung với ông ta, và họ nói rằng thật tuyệt vời khi người này đi cầu nguyện. Có một cuốn sách nhỏ về ông ấy được gọi là "Praying Hyde" (Ông Hyde cầu nguyện) sẽ rất đáng để bạn đọc.
Edward Payson, hay còn gọi là Payson cầu nguyện của thành phố Portland, Hoa kì, là một chiến binh cầu nguyện vĩ đại khác nữa. Ông đã từng quỳ bên cạnh giường của mình và cầu nguyện, và cầu nguyện, và cầu nguyện. Khi họ tắm rửa cơ thể ông để chôn cất, họ tìm thấy lớp da dày chai cứng trên đầu gối của ông như da lạc đà. Truyền thống nói rằng Gia cơ, em Chúa Jesus, đã có da đầu gối như da của lạc đà, nhưng đó là một thực tế sống động vì ông Payson đã có da đầu gối như vậy. Khi họ đang tắm rửa ông ta, ai đó đã nói, "Ô hai đầu gối bất thường, chúng chai cứng nè". Bởi vì ông ấy đã cầu nguyện ở bên cạnh giường của mình với cả năng lực - và hai đầu gối ông đã khoét mòn hai rãnh dài khoảng 6 đến 7 inch trên sàn nhà cứng mà ông ấy từng cầu nguyện và cầu thay.
Chúng ta hãy xem xét về cõi vĩnh hằng và nhìn vào tất cả các sứ đồ và tất cả các vị thánh đồ của mọi thời đại. Nhìn kìa, có Charles Finney với các cuộc phục hưng tuyệt vời của ông. Có William Booth, người sáng lập ra Hội Cứu Thế Quân. Có John Wesley. Đây là tất cả những nhân vật anh hùng vĩ đại mà chúng ta đã đọc, và tất cả họ đang xem cuốn sách được truyền lại và ai đó sẽ đọc hồ sơ. Bạn có phải là tình nguyện viên và nói, "Ồ, tôi sẽ rất vui khi đọc hồ sơ của tôi cho đám đông này nghe"?
Giả sử tôi nói, "Thiên sứ Gabriel ơi, đưa cho tôi bản ghi chép của năm 1724." Khi tôi mở cuốn sách cho năm đó và đi đến mẫu tự "B", tôi tìm thấy tên, David Brainerd. Anh ta là một người Mỹ trẻ tuổi đã chết ở tuổi 28. Tất cả những gì anh ta sở hữu chỉ là chiếc áo da bò mà anh ta mặc bằng một sợi dây buộc quanh nó. Anh ta đã từng đi qua sông Susquehanna để đi theo người da đỏ. David đã có một trường hợp nặng về bệnh lao và người anh chỉ còn nặng khoảng 95 pound (dưới 45 kilo). Tôi nhớ có đọc cuốn nhật ký một lần. Ông nói, "Tôi thức dậy sáng nay và những người da đỏ vẫn còn phạm tội tà dâm, uống rượu, đánh đập những người bị thương và la hét giống như địa ngục, tôi cầu nguyện từ nửa giờ sau khi mặt trời mọc đến nửa giờ trước khi mặt trời lặn ngay trong trại của người da đỏ. Tôi đi vào rừng và quỳ xuống trong tuyết. Không, anh ta không có máy sưởi bên anh ta hay bất cứ thứ gì khác. Anh ấy ở đó trong tuyết lạnh, bệnh lao và tất cả. Ông tiếp tục, "Tôi đã cầu nguyện cho đến nửa giờ đồng hồ trước khi mặt trời lặn, và tôi chỉ có thể chạm vào tuyết với những ngón tay của tôi, sức nóng của cơ thể tôi đã làm tan tuyết." Thật là một sự cầu nguyện cầu thay tuyệt vời!
Vâng, nguyện Đức Chúa Trời thương xót chúng ta. Chúng ta không thể đưa mọi người vào hội thánh của chúng ta để cầu nguyện, và chúng ta có đệm nhung trên ghế ngồi và những thứ gối đẹp trên sàn nhà nên những đầu gối nhỏ bé đáng yêu của chúng ta sẽ không bị thương và chai cứng. David Brainerd, Praying Payson của Portland, John Hyde, và Rees Howells - khi Đức Chúa Trời đặt lửa vào cuộc sống sùng kính của họ, tôi không nghĩ rằng sẽ có bất cứ điều gì bị mất mát. Nó sẽ không là gỗ, nó sẽ không là cỏ khô, và nó sẽ không là rơm rạ bao giờ.
Bạn có cầu nguyện như vậy không?