Thật Chúa là đám lửa hay thiêu đốt,
Bản tánh của Ngài độc chiếm ghen tương,
Đốt sạch bao ô uế thật khôn lường.
Ô kinh khiếp thay là đám lửa ấy!
Con A rôn dâng lửa lạ sai quấy,
Khi hai người đã uống rượu trần gian,
Một ngọn lửa đã thiêu nuốt chết oan,
Giết chết hai thầy tế lễ thay thảy.
Hai trăm rưỡi quan chức muốn ra oai,
Tranh giành địa vị của người Chúa chọn,
Cầm lư hương tự thị dâng hương cháy,
Một ngọn lửa loè giết chết kinh hồn.
Đất canh tác mưa móc vẫn thấm nhuần,
Cần sanh rau quả cho người cày cấy,
Đất nào sanh gai gốc, tật lê mãi,
Mọi thứ bị loại, rũa sã, cháy đi.
Linh công bình thiêu đốt rất diệu kỳ,
Ô uế con gái Si ôn rửa hết,
Tẩy sạch huyết Sa lem mọi tì vết,
Ô lửa ghen của Chúa thật kinh hoàng.
Bảy mắt Ngài soi thấu cả tâm can,
Bàn chân Ngài đạp những gì không đúng,
Sa vào tay Ngài thật là khiếp đảm,
Ta hãy hạ mình, thuận phục, khiêm cung.