Sinh ra vùng nước chết lo âu,
Trực giác dạy tôi sống trổi cao,
Biển động, gió cuồng nơi phải sống,
Sinh tồn là động lực thâm sâu.
-
Bơi theo dòng chảy đời đau khổ,
Đã lắm lần chìm nổi, đổi thay,
Ngừng đấu tranh tôi liền chết đuối,
Cả dòng nước chết đẩy đưa rày.
-
Đời đau khổ chẳng thể cười đó,
Nước chết chỉ vùi dập lún sâu,
Ai cũng có niềm hi vọng cả,
Tôi nào hi vọng đến điều nào.
-
Giả vờ hạnh phúc là niềm đau,
Tỏ vẻ bình thường khóc phía sau,
Nước sự chết hồn bị thấm đẫm,
Nào ai hiểu bóng tối ra sao.
-
Đáy sông nước chết nhiều giòi bọ,
Lũ lượt tấn công hồn yếu nầy,
Dòng nước chết dìm tôi xuống mãi,
Ánh quang le lói, tối tăm dày.
-
Hồn run rẩy giữa vũng sầu thảm,
Đấng Lạ Lùng vừa hiện đến đây,
Đảo mắt nhìn quanh Ngài thấy rõ,
Tôi nhìn lên chẳng biết là Ai.
-
Cúi đầu, sợ hãi với lo lắng,
Bất giác tôi kêu lớn: "cứu con",
Ánh sáng bỗng lòa trong vực tối,
"Tự do Ta sẽ cứu hoàn toàn".
-
Nắm tay tôi Chúa đã hành động,
Thoát vực sâu vào đất hứa rồi,
Vầng Đá đứng tôi nay đổi mới,
Yêu thương, cảm xúc thánh trào sôi.
-
Trên dòng chết bạn có trôi nổi?
Chắc chắn cuộc đời chết mất rồi,
Tay của Chúa kìa bạn nắm lấy,
Con Thiên Chúa chết cứu an vui.
M.K. cảm tác. (English Poem)