Bụi gai sa mạc cuộc đời,
Con người bị rủa sả thời ban sơ,
Mũi gai tua tủa chực hờ,
Đâm người tiếp cận bất ngờ lắm thay.
-
Nọc gai nhức nhối bàn tay,
Lắm khi mưng mủ nhiều ngày nạn nhân;
Người người mọi chỗ xa gần,
Thấy gai thì tránh nhiều lần biết bao.
-
Ngày kia gai được Chúa vào,
Cháy lên ngọn lửa xiết bao nhiệm mầu,
Lửa còn, gai chẳng có sao,
Không tàn, không héo trải bao thời kì.
-
Gai đồng hoang sống nhu mì,
Bốn mươi năm chẵn dấu kì muôn dân;
Gai già còn đó mười phần,
Vinh quang của Chúa tuyệt luân phô bày.
-
Gai tầm thường chẳng gì hay,
Chỉ là một chỗ ngự ngai Chúa Trời,
Chiếc bình Chúa phát ngôn thôi,
Bạn thân giáp mặt Chúa mời thông công.
-
Qua gai Chúa muốn truyền thông,
Ý tâm, kế hoạch, linh công thiên đàng,
Nào do lửa của trần gian,
Vinh quang thần thượng dẫy tràn mà thôi.
-
Trong gai nầy có Chúa Trời,
Gai không được thấy, lửa trời sáng thôi,
Cho con như vậy, Chúa ơi,
Sống cho vinh hiển Chúa Trời tại đây./.
Minh khải