“Chúa Giê-hô-va đã ban cho ta cái lưỡi của người được dạy dỗ, hầu cho ta biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ mệt mỏi”- E-sai 50:4
-
C. S. Lewis là một nhà vô thần nổi danh ở Anh Quốc trong thế kỉ trước. Sau khi tin Chúa, ông trở thành nhà biện giáo, và tác giả danh tiếng viết nhiều sách chống lại chủ nghĩa hoài nghi.
Một vài ngày sau khi cha anh qua đời, C. S. Lewis nhận được một lá thư từ một người phụ nữ đã chăm sóc cho mẹ của ông trong giai đoạn bệnh hoạn và tử vong hơn hai thập kỷ trước đây của mẹ. Người phụ nữ đó đã tận hiến sự thông cảm của mình đối với sự mất mát của C. S. Lewis và tự hỏi nếu anh nhớ ra Cô là ai. Lewis trả lời "y tá thân mến Davison của tôi, tôi nhớ Cô không? Tôi nghĩ rằng tôi nhớ ".
Lewis nhớ lại thế nào sự có mặt của Cô trong ngôi nhà của họ đã có ý nghĩa nhiều như thế nào cho anh, cho anh của anh và cho cha anh trong một thời gian khó khăn. Anh cảm ơn Cô về những lời thiện cảm của Cô và nói: "Thực sự là an ủi khi nhớ lại những ngày xưa đó. Thời gian mà Cô đã ở bên mẹ tôi dường như rất dài đối với một đứa trẻ như tôi và Cô đã trở thành một phần của gia đình tôi".
Đang khi chúng ta còn đấu tranh trong hoàn cảnh của cuộc sống, một lời khích lệ từ những người khác có thể nâng cao tinh thần của chúng ta và khiến đôi mắt của chúng ta có thể nhìn lên Chúa. Tiên tri Cựu Ước là Ê-sai đã viết, "Chúa Giê-hô-va đã ban cho ta cái lưỡi của người được dạy dỗ, hầu cho ta biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ mệt mỏi" (50: 4). Và khi chúng ta nhìn lên Chúa, Ngài cung cấp những lời nói của sự hi vọng và ánh sáng trong bóng tối.
Chúa ơi, xin giúp con nói ra những lời hi vọng và khích lệ cho những người khác, là những thánh đồ đang mỏi mệt của Ngài..