Có hai anh em họ,
Con của một Vị Cha,
Em còn trẻ, anh già,
Anh Nam, em người Bắc,
Thương yêu nhau chân thật,
Em giỏi viết thơ văn,
Anh thảo được văn vần,
Em hát hay, đờn giỏi,
Anh dịch thánh ca mới,
Em chăm sóc có tài,
Anh giảng được, viết hay;
Nhiều năm sống tri kỉ,
Nghĩa kim bằng rất quý,
Anh giúp em nhiều lần,
Em bênh vực anh luôn;
Đột nhiên ma-môn đến,
Em thành tâm phụng hiến,
Để sống theo một “Thân”,
Bỏ anh mình chết dần,
Không nhớ lời anh dặn,
Chỉ ham của biếu tặng,
Người cất nhắc thật cao,
Cả Nam Bắc ra vào,
Bánh răng trong cổ máy,
Cuốn theo một “Dòng Chảy”,
Tình anh em phôi pha,
Nhạt nhẽo hơn nước trà,
Ôi nhân tình là thế,
Thọ tài thật hư tệ.
Ai thấu hiểu lòng ta ?
Nỗi cô đơn tuổi già!