Thi 39: 4-6, 11-12
“Chúa Hằng Hữu ôi!
Xin cho con biết hồi chung kết,
Đời con thắm thoắt được bao lâu?,
Thân phận mong manh đến bực nào?
5 Đời con dài lắm độ gang tay,
Khác chi bèo bọt trước mặt Ngài,
Thế nhân đều ví như hơi thở,
6 Chập chờn như chiếc bóng bên song
Chen chúc lợi danh trò ảo mộng,
Tiền tài tích trữ để cho ai ?
Dù trẻ đẹp cũng chóng tàn phai,
Mong manh chẳng khác gì cánh bướm,
Thế nhân cũng như màn sương sớm
Tan biến ngay dưới ánh thái dương.
Con chỉ là khách lạ,
Phiêu bạt khắp mọi miền
Không một nơi nương tựa
Con là kẻ lữ hành
Tha hương như tổ tiên.
-
Chiếc bóng ngã dài theo ánh nắng,
Cuộc đời con ngắn ngủi mà thôi,
Tám mươi tuổi thọ thật vô nghĩa,
Chiếc bóng lờ mờ giữa cõi đời.
-
Bàn tay bằng nửa gang nhân thế,
Là cuộc đời con trên đất nầy,
So với cõi đời đời của Chúa,
Con có gì để tự kiêu đây.
-
Chiếc áo đẹp hoa văn đúng cách,
Cuộc đời con lộng lẫy dường bao,
Loài sâu gậm nhấm con nào biết,
Chiếc áo rách bươm thật khổ sầu.
-
Người khách lạ qua đêm thế giới,
Bảy mươi rồi sẽ sống bao lâu,
Trải con đường thập giá theo Chúa,
Hội thánh, thế nhân tiếp nhận đâu ?!
-
Người du mục trú cư nhiều chỗ,
Đời của con dời đổi lắm lần,
Tổ phụ đức tin vui sống trại,
Trông thành nền tảng quý vô ngần./.
Minh Khải—7-7-2016