"Khắp thế giới sẽ biết rằng Y-sơ-ra-ên có một Đức Chúa Trời; và quân lính nầy sẽ thấy rằng Đức Giê-hô-va không giải cứu bằng gươm, hoặc bằng giáo"(1 Sam.17: 47)..
Đức Chúa Trời có cách riêng của Ngài để phá vỡ tất cả chúng ta. Đa-vít đã làm chứng trong 1 Samuel 17:47, và tuyên bố rất mạnh dạn rằng ông đã không được bảo vệ bởi thanh kiếm hoặc bất kỳ vũ khí nào khác. Tuy nhiên, sau khi chiến thắng nhiều trận chiến khác trong sức mạnh của Chúa, ông muốn tự hào. Nên ông kiểm kê dân chúng của mình, để chứng tỏ cho người khác rằng trong vương quốc của mình có rất nhiều người mạnh hay dũng cảm để chống lại kẻ thù. Ông ra lệnh cho Giô-áp kiểm điểm dân số.
Giô-áp nhắc nhở David rằng ông đã không chiến đấu bất kỳ trận chiến nào trong chính sức mạnh mình, cũng không phải bởi sức mạnh của quân đội của mình, nhưng đó là Chúa đã chiến đấu cho ông. Tuy nhiên, lời của vua thắng hơn và Giô-áp phải đi kiểm điểm dân số, cho đến khi cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời giáng trên David, và ông đã được đưa đến sân đạp lúa, (2 Sam.24: 15,16) để phá vỡ sự kiêu ngạo của mình.
Sân đạp lúa là nơi mà người ta tách lúa mì khỏi rơm rạ và lúa lép. David đã bắt đầu có sự kiêu căng về kiến thức, đề án, kế hoạch của mình, nhưng Đức Chúa Trời đã nói với ông; "David, những gì con gọi là thông minh, thì không có gì khác hơn rơm rạ".
Ông đã được đưa đến sân đạp lúa, để được hạ xuống và làm trống không, để phá vỡ và lấy đi sức mạnh cùng sự tự túc của ông. Đức Chúa Trời cũng làm như vậy với chúng ta, để làm cho chúng ta phụ thuộc vào Ngài cách hoàn toàn. Chính sân đạp lúa đó sau này trở thành địa điểm cho đền thờ mà Solomon xây dựng cho Chúa (2 Sử ký 3: 1)