Sáng 22: 4-5
-Sự quyết đoán của Áp-ra-ham
"Vào ngày thứ ba, Áp-ra-ham ngước mắt lên và nhìn thấy nơi này từ xa" (Sáng thế 22: 4).
Sau khi Áp-ra-ham đã thực hiện tất cả các chuẩn bị cần thiết, ông lên đường. Cuộc hành trình đến nơi Chúa đã nói với anh không hề ngắn. Trong ba ngày, Áp-ra-ham đã lên đường. Ông ta sẽ có đủ thời gian và cơ hội để thay đổi tâm trí và ăn năn (Heb.11:15). Nhưng Ông vẫn kiên định. Mắt ông hướng về Chúa. Không có gì có thể ngăn ông ta làm theo ý Chúa.
-
Giống như Áp-ra-ham đã nhận thức được điều gì đang chờ đợi mình ở cuối cuộc hành trình, nên từ cõi vĩnh hằng, Đức Chúa Trời đã nhận thức được cái giá cao là sự hi sinh của Con Ngài, sẽ khiến Đấng ấy phải trả giá khi thi hành nghị quyết Ngài (xem Công vụ 2:23; 1 Phero 1:20 ). Một mình Ngài biết trái tim của Cha mình có ý nghĩa gì khi ban con trai mình. Vậy mà Ngài không tiếc Con mình, nhưng đã tự hiến mình trên thập tự giá cho tất cả chúng ta. Chúng ta không thể hiểu điều đó, nhưng chúng ta luôn muốn ca ngợi và tôn thờ Ngài vì điều đó!
--Ngày thứ ba
Chúa Jêsus đã sống lại vào ngày thứ ba từ cái chết bị đóng đinh. Trong Kinh thánh, ngày thứ ba thường chỉ ra sự phục sinh (ví dụ, Math 20:19, Lu-ca 18:33, 24: 47,46, Công vụ 10:40, 1 Cô 15: 4). Vào ngày thứ ba, từ xa Áp-ra-ham đã nhìn thấy nơi mà Đức Chúa Trời đã nói với ông. Đó là nơi ông hi sinh con trai mình. Nhưng Đức Chúa Trời đã can thiệp một cách kỳ diệu để cho Áp-ra-ham nơi này không trở thành nơi chết, mà là nơi phục sinh. Vì ở đó, ông đã nhận được con trai của mình từ cõi chết theo sự biểu hiệu (Hê-bơ-rơ 11:19). Bất cứ khi nào sau đó ông nghĩ lại nơi này , ông đã kết hợp ý tưởng về sự phục sinh của con trai mình.
-
--Không ai có thể đi theo
"Và Áp-ra-ham nói với hai tôi tớ trẻ tuổi của mình: "Hãy ở lại đây với con lừa"
Sau khi nhìn thấy nơi này từ xa, Áp-ra-ham bỏ lại các cậu tôi tớ trai của mình với con lừa và tiếp tục đi một mình với Y-sác. Ông muốn đi một mình - một mình với Y-sác,-- nhưng cũng một mình với Đức Chúa Trời. Làm thế nào các tôi tớ có thể hiểu những gì ông sẽ làm? Họ không thể thấu hiểu những gì thôi thúc ông ta.
Những câu này nói rất rõ ràng về Chúa của chúng ta như thế nào ? Há Ngài không có những kinh nghiệm tương tự sao (Giăng 16,12)? Há Ngài không có cảm giác tương tự, mặc dù cảm giác sâu sắc hơn nhiều? Ngài không cần phải nói với Phiero: "Tôi đang đi đâu, ngươi không thể theo Ta bây giờ" (Giăng 13:36)? Há Ngài không hỏi các môn đệ: "Bạn có thể uống chén mà tôi uống, và được báp-têm bằng phép báp têm mà ta được chịu không?" (Mác 10:38)?
Ngài biết rằng không ai có thể đi theo Ngài trên con đường khó khăn. Trong Ma-thi-ơ 26:56, chúng ta đọc: "Sau đó, các môn đệ đã từ bỏ Ngài và chạy trốn." Tất cả, không có ngoại lệ nào, đã xúc phạm đến Ngài (Ma-thi-ơ 26:31). Không ai có thể theo Chúa chúng ta trên hành trình khó khăn của Ngài đến Gô-gô-tha. Ngài phải đi theo con đường này một mình - một mình với Đức Chúa Trời của mình. Ngài tâm sự mọi thứ với Cha. Tiên tri Ê-sai nói tiên tri về sự tin tưởng không thể lay chuyển này của Chúa khi ông viết: "Chúa Giê-hô-va sẽ giúp ta, nên ta chẳng bị mắc cỡ; vậy ta làm cho mặt ta cứng như đá, vì biết mình sẽ chẳng có điều chi xấu hổ ". “ Mọi sự đã được trọn”(Giăng 19:30).
-
--Đức tin lớn của Áp-ra-ham
"Nhưng ta và cậu bé sẽ đến đó và thờ phượng, và sau đó trở về với các ngươi."
Trong câu này, mặc dù bị che giấu từ cái nhìn đầu tiên, đức tin lớn của Áp-ra-ham rõ ràng tỏa sáng. Trong văn bản cơ bản tiếng Hê-bơ-rơ, ba động từ (từ ngữ hành động) "đi", "thờ phượng" và "trở về", tất cả đều đề cập đến chủ ngữ (chủ đề mệnh đề) "chúng tôi" và đứng ở số nhiều (số nhiều). Theo nghĩa đen, người ta có thể dịch: "Nhưng tôi và cậu bé muốn đến đó và thờ phượng và sau đó chúng tôi muốn quay lại với hai bạn." Ông và chàng trai muốn cùng nhau đến đó cùng nhau, cùng nhau thờ phượng và sau đó cùng nhau trở về.
Áp-ra-ham nghĩ rằng ông sẽ trở về với Y-sác. "Người kể rằng Đức Chúa Trời có thể khiến đến đỗi kẻ chết sống lại; người cũng ví như từ trong chỗ ấy mà được nhận lại con mình" (Hê. 11:19). Mặc dù chưa bao giờ có sự phục sinh từ cõi chết trước đó, Áp-ra-ham đã kể về quyền năng phục hồi của Đức Chúa Trời. Chúa sẽ có thể khiến con trai ông sống lại một lần nữa. Đức tin của ông hoàn toàn dựa trên sự toàn năng và vĩ đại của Đức Chúa Trời. Đức tin của Áp-ra-ham nổi bật biết bao!
-
--Áp-ra-ham muốn thờ phượng
Một suy nghĩ cuối cùng về câu này: Chúng ta đọc rõ ràng rằng đó là ý định của Áp-ra-ham với Y-sác. Ông háo hức muốn dâng lên Đức Chúa Trời danh dự và tôn vinh Ngài qua sự thờ phượng,-- hình thức cầu nguyện cao nhất. Trong đó ông là hình mẫu và động lực của mình.
Đó không phải là một phần của đặc quyền và nhiệm vụ thuộc linh của chúng ta để dẫn dắt con cái chúng ta đến sự thờ phượng sao? Đức Chúa Trời, Cha, vẫn đang tìm kiếm những người thờ phượng Ngài trong tâm linh và sự thật (Giăng 4:23). Có lẽ tấm gương của Áp-ra-ham có thể là một sự khích lệ để cầu nguyện và thờ phượng không chỉ cho chúng ta mà còn cho con cái chúng ta. Qua người đi trước, họ sớm nhận ra việc cầu nguyện quan trọng và thiết yếu, không chỉ đối với cha mẹ mà còn đối với chính họ, và sau đó nhận ra rằng đó là mối quan tâm cấp bách của cha mẹ họ để mang họ đến Đức Chúa Trời trong sự tôn thờ.