Người mắng nhiếc là người sử dụng từ ngữ để gây tổn hại, kiểm soát hoặc lăng mạ một ai đó về tính cách hay danh tiếng. Hôm nay chúng ta sẽ gọi người mắng nhiếc là một kẻ lạm dụng lời nói. “Người mắng nhiếc” là một từ ngữ đa mục đích được sử dụng trong Kinh Thánh để mô tả tất cả các loại tội lỗi bằng lời nói, chẳng hạn như vu khống, bộc phát giận dữ và ngôn ngữ hôi thối, đồn huyển. Mắng nhiếc thường được liệt kê chung với những tội lỗi mà chúng ta sẽ coi là lớn hơn, chẳng hạn như đồng tính luyến ái và trộm cắp (1 Cô-rinh-tô 6: 9 -10; 2 Ti-mô-thê 3: 2 - 3). Phao-lô liệt kê những người mắng nhiếc trong số những người vô đạo đức và những người say sưa trong 1 Cô-rinh-tô 5:11, và ông chỉ thị cho hội thánh không liên quan gì đến những người như vậy nếu họ tự xưng là Cơ Đốc nhân- “Chớ bị lừa dối; chẳng có những kẻ gian-dâm, cũng chẳng có những kẻ thờ hình-tượng, cũng chẳng có những kẻ ngoại-tình, cũng chẳng có những kẻ đàn ông không ra đàn ông, cũng chẳng có những kẻ đồng-tính luyến-ái, cũng chẳng có những kẻ trộm-cắp, cũng chẳng có những kẻ tham-lam, cũng chẳng có những kẻ say-sưa, cũng chẳng có những kẻ chửi-rủa (mắng nhiếc), cũng chẳng có những kẻ lừa đảo, sẽ thừa-kế vương-quốc của Đức Chúa TRỜI” (1 Cor 6:9-10).
Lê-vi-kí 24: 10 -16 đưa ra bối cảnh Cựu Ước để hiểu thế nào là một người mắng nhiếc, chửi rủa. Trong đoạn này, có một người đàn ông đã lên tiếng chửi rủa Chúa và được đưa đến Môi-se để xem những gì nên làm với anh ta. Người đàn ông đó bị buộc tội là một kẻ phạm thượng chống lại Chúa. Trong trường hợp này, từ ngữ dành cho “người phạm thượng” cũng được dịch là “người mắng nhiếc” trong một số phiên bản. Câu trả lời của Chúa về tội lỗi này là, “kẻ nói phạm-thượng danh GIA-VÊ chắc-chắn sẽ bị xử-tử” (câu 16).
Những lời nói của chúng ta quan trọng đối với Đức Chúa Trời (Thi thiên 19:14) bởi vì những gì phát ra từ miệng cho thấy những gì có trong trái tim (Ma-thi-ơ 15:11). Người đàn ông ở Lê-vi-kí 24 đã báng bổ Chúa vì anh ta đang chửi rủa Ngài trong lòng. Chúng ta thường bào chữa cho lời phát biểu hôi thối của mình bằng cách nói với bản thân mình, ta không thực sự thích điều đó. Ta vừa bị khiêu khích mà. Chúa Giêsu nói rằng chúng ta giống như vậy ở bên trong (Ma-thi-ơ 15:18), “Vì miệng nói ra từ điều làm đầy tâm” (Ma-thi-ơ 12:34). Người mắng nhiếc chỉ đơn giản là để lộ những gì có trong trái tim của họ, và đó là trái tim mà Chúa dò xét và xét xử (Giê-rê-mi 17: 9 -10).
Người mắng nhiếc cho phép bản thân sử dụng lời nói sai mục đích trong khi biện minh cho tội lỗi đang diễn ra của họ. Kẻ lạm dụng lời nói đổ lỗi cho nạn nhân của họ. Môi miệng hôi thối đổ lỗi cho bạn bè là xấu xa (Ê-phê-sô 5: 4; 1 Cô-rinh-tô 15:33). Những kẻ vu khống và báng bổ hoặc không tin vào Chúa hoặc đã làm giảm hạ Ngài trong tâm trí của anh ta thành một thực thể mà họ có thể cảm thấy thoải mái (Thi thiên 14: 1; Sô phô ni 3: 5). Những người từ chối Chúa không sợ Chúa và sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Ngài vào một ngày nào đó (Châm ngôn 1: 7). Chúng ta thậm chí còn được cảnh báo e khi chống lại các bậc tôn trưởng trên chúng ta (Giu-đe 1:10).
Những người ưa mắng nhiếc người khác, nếu đến với Chúa Jesus có thể được thay đổi bằng cách quy hàng môi miệng của họ với Chúa (Rô-ma 6: 13-14). Họ có thể kể rằng tội lỗi trong lời nói của họ đã bị đóng đinh cùng với phần còn lại của quá khứ (Rô-ma 6: 6-7). Họ có thể cầu xin Chúa làm cho họ nhạy cảm với những lời xúc phạm đến Đức Thánh Linh (Ê-phê-sô 4:30), và họ có thể tự kỷ luật để xin tha thứ mỗi khi họ chửi rủa ai đó bằng mọi cách (1 Giăng 1: 9).
Miệng của chúng ta được tạo ra vì vinh quang của Chúa, không phải vì mục đích thấp kém hơn: “từ cùng một cái miệng đến cả việc chúc-tụng lẫn việc rủa-sả. Hỡi anh em của tôi, các việc này không nên là cách ấy”. Ngườu ưa chửi rủa anh em mình phải học cách nhìn nhận tội lỗi của họ theo cách Chúa làm. Đừng để cho tội lỗi không chế mồm miệng chửi rủa, vu khống, đồn miệng cách độc ác hại anh em mình.
Chúa Giê-su nói với những người theo Ngài rằng những người chửi rủa sẽ nói năng chống lại chính họ, nhưng họ không được ngã lòng. Người ta chửi rủa Ngài, và những người không biết Ngài sẽ tiếp tục chửi rủa những kẻ theo Ngài (Giăng 15:18). Các môn đệ đã không ngã lòng khi bị chửi rủa. Thay vào đó, Chúa Giê-su ban cho họ sự khích lệ này: “Phước cho các ngươi khi người ta ném sỉ-nhục vào các ngươi, và bắt-bớ các ngươi, và nói tất cả các thứ xấu-xa chống lại các ngươi một cách sai lầm, vì Ta. Hãy mừng-rỡ, và vui-vẻ, vì phần thưởng của các ngươi trong trời là lớn; vì như thế họ đã bắt-bớ các đấng tiên-tri đã sống trước các ngươi” (Ma-thi-ơ 5: 11 -12, ).
Người mắng nhiếc đã luôn tồn tại quanh dân Chúa nhưng không bao giờ được xướng danh vào ngày Chúa trở lại- Ê-phê-sô 5: 3-4 --Nhưng chớ để sự vô luân hay sự bất khiết hay sự tham-lam ngay cả được thốt ra giữa anh em, là điều thích-hợp giữa các thánh-đồ;.--và không được có bất cứ một lời nói tục-tỉu và tầm-bậy nào, hoặc nói chơi thô tục, là điều không thích-hợp, nhưng thà các lời tạ ơn”.